Phù Ly đã từng rất nhiều lần nghe tiếng gào thét đau đớn của rồng, nhưng chưa từng nhìn thấy một con rồng bị cắn đuôi tới mức máu thịt lẫn lộn, máu tươi vung vãi khắp nơi nhưng lại không hề kêu lên một tiếng.
Cậu vươn cánh tay run rẩy, nhẹ nhàng lau đi vết máu trên mặt. Mùi hương máu rồng thơm ngọt tràn đầy linh khí, Phù Ly cúi đầu nhìn máu trong lòng bàn tay mình, vân máu trong đồng tử càng ngày càng nhiều, cuối cùng nhiễm đỏ cả đôi mắt.
"Phù Ly......." Trang Khanh mở miệng rồng, âm thanh phát ra đã có chút suy yếu không còn sức lực. Đối với rồng mà nói thì đuôi vô cùng quan trọng, rồng mất đi cái đuôi sau khi biến thành rồng sẽ không thể bay lượn trên chín tầng trời được nữa.
Phù Ly trở tay quăng quạt Chu Tước ra, chiếc quạt như lưỡi đao sắc bén cắt qua mặt Đào Ngột, Đào Ngột đau đớn buông miệng ra, Kim Long trong miệng cũng rơi vào trong biển, máu đỏ tươi nhanh chóng nhiễm đỏ một vùng nước biển lớn, mùi máu tươi bao phủ giữa không trung, Phù Ly vươn tay nhận lấy quạt Chu Tước bay về, giữa trán xuất hiện một hoa văn màu đỏ dựng thẳng.
"Sát khí thật dày." Đào Ngột vươn đầu lưỡi ra, liếm sạch máu bên khóe miệng, "Thực sự là hương vị của đồ ăn ngon."
Trên trời vang lên một tiếng sấm, sét đánh thẳng vào người Đào Ngột. Thân thể Đào Ngột lung lay, chiếc sừng bị sét đánh gãy không ngờ rằng lại chậm chạp dài ra.
"Chỉ cần trên thế gian này còn sinh mệnh, còn oán khí, còn hận, thiên đạo còn có thể làm gì được ta?" Đào Ngột ngẩng đầu lên nhìn trời cười điên dại, làn da trắng dần dần biến thành màu đỏ, hắn điên cuồng gào hét, "Hôm nay ta sẽ ăn con rồng mang vô số công đức này!"
Thiên đạo là cái thá gì, Đào Ngột hắn không cần chịu bất cứ sự khống chế nào.
Nhận thấy thiên đạo thiên vị con Kim Long kia, Đào Ngột buông tha Phù Ly, quay đầu chui xuống biển, định nuốt luôn con Kim Long đã bị thương ở đuôi. Nhưng khi hắn sắp tới gần mặt nước, đột nhiên phía sau truyền tới một tiếng thú rống, hắn bị đâm xa hơn mười mấy mét.
"Gào!"
Nước biển càng cuồn cuộn thêm, gió biển gào thét, con thỏ trắng ngửa đầu lên trời thét dài giữa sấm sét đánh xuống, nhúm lông màu đỏ trên trán đột nhiên phát ra ánh sáng đó chói mắt, chín cột nước phóng lên cao, con thỏ dần dần lớn lên, lông trắng giống như được nhuộm máu tươi, trở nên sáng như lửa.
"Đây là cái gì?" Đào Ngột không ngờ rằng bản thân lại bị một con thỏ đâm bay, nhưng nhìn thấy con thỏ nhỏ bé lại biến thành một con quái thú màu đỏ, ánh mắt hắn lộ ra vẻ cảnh giác.
Nhưng sắc mặt của Côn Bằng và Công Phúc cũng không hề tốt hơn Đào Ngột là bao, bọn họ nhìn trên người Phù Ly không ngừng tản ra sát khí, nhanh chóng tạo kết giới, thử khống chế phạm vi di chuyển của kết giới.
Loại sát khí này, có thể dẫn tới suy nghĩ tà ác nhất trong lòng sinh vật, làm cho bọn họ trở nên tàn bạo, khát máu, điên cuồng. Đây là bản lĩnh của hung thú từ khi sinh ra, giống như thụy thú khi sinh ra đã có thể mang tới mùa màng bội thu, vận may, số đỏ.
Phù Ly mất đi lý trí đứng trên mặt biển, hai mắt đỏ tươi nhìn chằm chằm Đào Ngột, há miệng rít gào.
"Nó muốn ăn Đào Ngột." Công Phúc nhìn răng nanh đỏ thẫm của Phù Ly, lấy ra pháp bảo tùy thân của mình, "Nếu như để cho nó thực sự ăn Đào Ngột, nó sẽ biến thành quái thú chân chính, không có tư tưởng, không có cảm xúc, không hiểu phá hoại cùng oán hận."
Công Phúc biết, lúc này Phù Ly còn nguy hiểm hơn so với Đào Ngột, nếu như hắn có lý trí, thì nên nhân cơ hội tu vi của Phù Ly vẫn chưa ổn định, giết cậu đi.
Nhưng nhìn thấy hung thú đỏ như máu liều chết che trở cho Kim Long nổi trên mặt biển, không cho Đào Ngột lại gần nửa bước, Công Phúc hóa thành nguyên hình, chắn trước mặt Phù Ly. Nhận thấy bên cạnh có sinh vật khác tới gần, Phù Ly rống lên một tiếng với Công Phúc, nhưng lại không hề làm động tác công kích.
"Thú vị, thú vị." Đào Ngột cười lớn, "Công Phúc lại che chở quái vật như vậy, không biết những thụy thú thượng cổ mà biết được hành vi của ngươi rồi, liệu có cười nhạo ngươi không?"
"Thế hệ của ta tu thân tu tâm, chú trọng không thẹn với lương tâm." Công Phúc không hề bị lời nói này của Đào Ngột chọc giận, ngược lại ưu nhã vẫy vẫy đuôi, "Đào Ngột, ta khuyên ngươi hãy buông tâm tư làm loạn đi, trở về biển sâu của ngươi."
"Buồn cười." Đào Ngột khinh miệt liếc nhìn bọn họ, "Chỉ dựa vào mấy phế vật như các ngươi."
Rất nhanh Công Phúc và Đào Ngột đã đánh nhau, thụy thú và hung thú đánh nhau, nói là thiên địa biến sắc cũng không đủ, trên trời thỉnh thoảng có sét đánh xuống, mỗi một tia sét đều đánh lên người Đào Ngột, nhưng vết thương nơi bị sét đánh vào rất nhanh mọc ra máu thịt mới.
Năng lực có mạnh tới cỡ nào đi nữa, đứng trước mặt sự bất tử cũng hiện lên vài phần bất lực.
Bành Hàng đứng ở trước cửa sổ khách sạn, nhìn thấy bầu trời không ngừng lóe lên sấm sét, cảm thấy được bản thân mình dường như đang xem khúc dạo đầu của một bộ phim về thảm họa, càng đánh sợ hơn chính là, trừ anh ra không còn ai khác biết được bộ phim về thảm họa này đã mở màn.
Tối nay người trong khách sạn dường như ngủ đặc biệt sâu, cả tầng lầu không hề có một tiếng động.
"Nói ngươi là phế vật, ngươi chính là phế vật." Đào Ngột nhìn Côn Phúc bị hắn đánh cho phun máu tươi đầy miệng, trên đầu mọc ra hai chiếc sừng, "Nếu như là năm nghìn năm trước, ngươi có thể đánh cùng ta một trận. Đáng tiếc thần thú Thanh Long đã chết rồi, những người con nối dòng các ngươi không có tổ long chúc phúc, lại thêm mất đi tín ngưỡng của con người, dựa vào gì để áp chế ta đây?"
"Thiên đạo, trừ phi ngươi hủy diệt tất cả sinh linh trong thiên hạ, bằng không sẽ không thể giết nổi ta." Đào Ngột cũng không thèm nhìn Công Phúc đang trọng thương, ngạo mạn nhìn xuống Phù Ly, "Chẳng qua chỉ là thằng nhãi con sống mấy nghìn năm, còn muốn đánh nhau với ta?"
Tuy rằng nói như thế, nhưng hắn lại phát hiện linh khí trên người con yêu thú kỳ lạ này vô cùng quái dị, nơi tiếp xúc với cậu, hoàn toàn bị ăn mòn.
Phù Ly cũng không quan tâm Đào Ngột nói gì, trong đầu cậu hỗn độn một mảnh, chỉ muốn giết thứ trước mắt này, còn phải bảo vệ thứ gì đó.
Nhưng mà cậu muốn bảo vệ cái gì nhỉ?
Trong mắt cậu, trời là màu đỏ, biển cũng là màu đỏ, ngay cả quái thú cậu muốn cắn nuốt cũng là màu đỏ. Thấy quái thú lộ ra sơ hở, cậu không chút nghĩ ngợi xông lên.
Cắn xé, ăn mòn sát khí, kỹ năng ăn mòn từ khi sinh ra đã có, đại não của Phù Ly thao tác theo bản năng của cơ thể. Đây chính là phương thức chiến đấu nguyên thủy nhất của yêu thú, vứt đi sự dối trá và lễ phép khi biến thành người, thứ còn lại chỉ là thú tính.
So sánh với Đào Ngột, cho dù bản thể Phù Ly đã biến lớn cũng vô cùng nhỏ xinh. Hai con thú đánh nhau, đột nhiên nhìn thấy, còn tưởng rằng Đào Ngột đang tự mình chơi trò nhảy lên nhảy xuống.
Côn Bằng vừa che trở Trang Khanh và Công Phúc bị thương, vừa chú ý tới tình huống chiến đấu của Phù Ly và Đào Ngột, trên lưng cá to lớn là Kim Long và Công Phúc, hắn ngẩng đầu nhìn sấm sét trên bầu trời, có chút tuyệt vọng nghĩ, chuyện này mà xảy ra vào năm nghìn năm trước, ai sẽ tin tưởng Côn Bằng đại nhân uy phong hiển hách lại cõng hai thụy thú trên lưng?
Nếu như đặt việc này vào trước đây, ngay cả bản thân hắn cũng không thể tin được.
"Khụ khụ." Trang Khanh từ trong đau đớn dần dần tỉnh táo lại, đuôi rồng vì đau mà run lên nhè nhẹ, anh nhìn Phù Ly cả người màu đỏ trên không trung, hóa thành hình người, dùng tay chống lưng Côn Bằng chậm rãi đứng dậy.
"Ngươi muốn làm gì?" Côn Bằng nhận ra động tác của Trang Khanh, "Rồng máu tạp, ngươi không muốn sống nữa sao."
"Phù Ly không thể tiếp tục như vậy nữa." Trang Khanh đỡ vết thương đằng sau lưng, lấy ra một pháp bảo phi hành, đôi môi trắng xanh. Yêu thú mất đi lý trí quá lâu, sẽ hoàn toàn bị thú hóa, rốt cuộc không tìm được về bản thân mình.
"Phù Ly chỉ là thủ hạ của ngươi, ngươi có cần phải liều mạng như vậy không?" Côn Bằng khó hiểu, tuy rằng hắn rất thích Phù Ly, nhưng dưới tình huống này mà vẫn nguyện ý bán mạng vì đối phương, hắn thực sự không hiểu nổi. Trước đây hắn đã từng thu tiểu đệ, giúp bọn họ đánh đối thủ một trận cho hết giận còn được, còn bảo hắn đi tặng mạng, vậy tuyệt đối là không thể.
Làm yêu quái mà, đương nhiên có việc nên làm, việc không nên làm.
Trang Khanh sửng sốt một lúc, ngẩng đầu nhìn Phù Ly bị Đào Ngột húc bay, anh cũng không rảnh để nghĩ nhiều thêm nữa, sử dụng pháp khi tiến lên đỡ được Phù Ly, rạch ngón trỏ cố gắng phong ấn sát khí trên người Phù Ly, nhưng Phù Ly đã mất đi lý trí căn bản không đồng ý cho anh vươn tay lại gần, đẩy anh ra lại xông lên đánh Đào Ngột.
Lúc trước vừa mới quen biết, anh cho rằng Phù Ly chỉ là một tiểu yêu tu vi không cao, cho nên từng thả ba miếng vảy rồng trên người cậu. Khi đó anh muốn cảm ơn Phù Ly cho mượn roi đánh yêu, cho nên mới làm việc như vậy, nhưng thế nào cũng không nghĩ rằng, hành động vô ý ban đầu này lại có thể giúp đỡ Phù Ly che giấu sát khí.
Trang Khanh cảm thấy bản thân mình có lẽ là điên rồi, gặp được tình huống như thế này không phải nghĩ nên xử lý Phù Ly thế nào mà là nghĩ cách giúp cậu hồi phục lại bình thường. Thậm chí giúp cậu tránh được ánh mắt của thiên đạo.
Đánh nhau với Phù Ly lâu như vậy, Đào Ngột cũng có vô số vết thương, cho tới khi Phù Ly cắn đứt đuôi của hắn, cuối cùng cũng chọc giận hắn. Hắn không che giấu khí hung trên người hắn thêm nữa, thà để thiên lôi không ngừng đánh lên người hắn, hắn cũng muốn giết Phù Ly.
"Cút đi!" Đào Ngột dùng sừng đỡ một tia sét, ấn chặt Phù Ly dưới chân, chân của hắn không ngừng bị sát khí tràn ra trên người Phù Ly ăn mòn, lại không ngừng sinh ra da thịt mới, máu tươi chảy đầy toàn thân Phù Ly.
"Gào!" Cho dù nhược điểm toàn thân đã bị bại lộ trong mắt Đào Ngột, trong đôi đồng tử đỏ máu của Phù Ly cũng không có nửa phần e ngại.
Đào Ngột ghét loại động vật nhỏ bé như thế này lộ ra dáng vẻ không hề sợ hãi với hắn, hắn há miệng muốn nuốt Phù Ly vào trong bụng. Cuối cùng Côn Bằng cũng không ngồi yên nổi nữa, đuôi cá vung lên, quật lệch miệng Đào Ngột, hắn cắn lên chân trước của Phù Ly chứ không phải là cổ.
"Côn Bằng, đừng có mà xen vào chuyện của người khác!" Đào Ngột lạnh lùng nhìn Côn Bằng một cái, phát hiện ra môi lưỡi của mình cũng đã bị ăn mòn, chân trước di chuyển lên trên, đạp lên cổ Phù Ly.
Vốn tưởng rằng tìm được một thứ đồ chơi thú vị, không ngờ rằng lại không thể ăn. Thứ đồ vừa không thể ăn lại chướng mắt, chỉ có thể giết thôi.
Một thanh kiếm cắm vào vuốt trước của hắn, thanh kiếm này hàm chứa vô số công đức, cho nên móng vuốt của Đào Ngột nháy mắt hóa thành tro tàn. Nhân dịp Đào Ngột tái sinh chi trước, Trang Khanh ôm lấy Phù Ly trốn sang một bên.
"Muốn chết!"
Đào Ngột há miệng phun ra vô số lưỡi đao băng, đuổi theo hướng Trang Khanh và Phù Ly. Trong nháy mắt, Trang Khanh lại một lần nữa hóa thành rồng, cuộn người lại bao Phù Ly giữa thân thể mình.
Không hề đau đớn như trong tưởng tượng, Trang Khanh nhìn thấy một con chim nhỏ màu đỏ bay ra từ trong tầng mây, trực tiếp đâm vào mắt Đào Ngột. Đào Ngột kêu lên một tiếng, mất đi đôi mắt, nhưng lại không nhanh chóng phục hồi trở lại.
Chim nhỏ màu đỏ biến thành một người phụ nữ xinh đẹp mặc trường bào màu đỏ giữa không trung, cô cầm roi đỏ trong tay, trong mắt mang theo lửa giận: "Cũng dám bắt nạt nhóc con nhà ta, hôm nay lão nương đây đánh chết ngươi!" Roi trong tay biến thành kiếm sắc bén, đâm thẳng về phía Đào Ngột.
Đào Ngột đang kêu rên, còn chưa kịp trốn tránh đã bị cắt đứt hai tai, mũi. Không biết người phụ nữ kia dùng thuật pháp gì, chỉ cần cô làm bị thương bộ phận nào trên người Đào Ngột, những chỗ đó không hề hồi phục lại như cũ.
Nhưng mà như vậy cũng không thể làm cho người phụ nữ áo đỏ hết giận, cô vung thần kiếm lên, từng lưỡi kiếm mang theo thịt, róc từng miếng, từng miếng thịt trên người Đào Nột xuống, càng đáng sợ chính là, từng khối thịt đều mỏng như cánh ve.
Côn Bằng ở bên cạnh sợ phát run, trong thân thể hắn có một nửa là huyết thống của loài chim, theo bản năng có một loại sợ hãi đối với con chim không rõ lai lịch này. Hắn cõng Công Phúc lui về phía sau, nhỏ giọng nói: "Công Phúc, kiến thức của ngươi rộng rãi, nói cho ta biết, vị này có lai lịch như thế nào."
Công Phúc bị trọng thương cười khổ: "Vị tiền bối này tu vi cao thâm, lại cố ý che lấp thân phận thực, ta không thể nhìn ra. Nhưng mà có thể đánh Đào Ngột bị thương như thế kia, có lẽ là........."
"Các ngươi không sao chứ?" Người phụ nữ mặc áo đỏ đột nhiên xuất hiện trước mắt hai người, nụ cười của cô dịu dàng như nước, tóc đen mềm mại tản ra sau lưng, đẹp như tiên giáng trần.
"Không, không sao." Côn Bằng nhanh chóng lắc đầu, hình cá của hắn làm động tác này có chút khó khăn, thiếu chút nữa lắc Công Phúc ở trên lưng xuống.
"Không sao thì tốt rồi." Người phụ nữ mặc áo đỏ nhìn về phía Công Phúc ở trên lưng, nụ cười càng thêm dịu dàng.
Công Phúc ngậm miệng, im lặng lắc đầu.
Người phụ nữ áo đỏ vừa lòng thu kiếm lại, ném cho hắn một lọ đan dược, xoay người đi trên mặt nước tới trước mặt Trang Khanh.
Trang Khanh cuộn thân rồng lại không hề động đậy, cảnh giác nhìn chằm chằm người phụ nữ áo đỏ, không cho cô lại gần.
Người phụ nữ áo đỏ nhìn vẻ mặt đề phòng của anh, còn có toàn thân máu tươi không ngừng nhỏ vào trong biển, thử đi qua người anh, nhìn Phù Ly được anh che chở một cái, nhưng thân rồng của Trang Khanh cuộn lại càng chặt.
"Ta là.........."
Trên mặt người phụ nữ lộ ra vẻ xấu hổ, mở miệng lại tạm dừng một lúc lâu, nhưng lại không thể nói được lời tiếp theo. Nhất là nhìn dáng vẻ liều mạng bảo vệ Phù Ly của con Kim Long còn chưa hoàn toàn trưởng thành này, lại làm cho cô càng khó mở miệng.
Cô xoay người đi tới bên cạnh Đào Ngột thương tích đầy mình, lấy ra một túi vải, thu Đào Ngột vào trong, sau đó thắt nút chết. Lấy từ trong ngực ra một lọ đan dược đưa tới trước mặt Trang Khanh, "Đa tạ ngươi đã chiếu cố đứa trẻ nhà chúng ta, ta là trưởng bối của Phù Ly, ngươi có thể gọi ta là Trục Nguyệt."
Trang Khanh không nhận lấy đan dược mà cô gái tự xưng là Trục Nguyệt này đưa tới, mà miễn cưỡng chống đỡ tinh thần, giọng nói lãnh đạm: "Phù Ly đã từng nói với tôi, tất cả bạn bè thân thiết của cậu ấy đều chết ở sông Hoài cả rồi."
Người phụ nữ áo đỏ sửng sốt, vẻ xấu hổ trên mặt càng nhiều hơn.
Nhân lúc cô còn đang ngây người, Trang Khanh thoạt nhìn thương thế nghiêm trọng dùng cái đuôi máu thịt lẫn lộn cuốn Phù Ly chui xuống biển.
Nhìn thấy mặt biển bị máu tươi nhiễm đỏ, người phụ nữ áo đỏ sửng sốt một lúc lâu mới sờ sờ mặt mình.
"Con mắt rồng mù lòa của hắn, ta nhìn giống người xấu lắm sao?"
Cô nhìn chằm chằm mặt biển mấy giây, lại nhìn thiên lôi trên trời còn chưa tan ra, cắn răng nhảy xuống biển đuổi theo.
Côn Bằng sững sờ nhìn mặt biển nổi đầy bọt máu: "Nữ nhân này quen Phù Ly?"
Công Phúc đổ đan dược vào trong miệng, vẻ mặt chết lặng: "Ta không biết."
Biết cũng không dám nói.
Dù sao sau khi người phụ nữ này nhảy xuống nước, thiên lôi trên trời đều tản ra.
Tác giả có lời muốn nói:
Trang Khanh: Mẹ tôi nói, không thể tùy ý tin tưởng người lạ, tôi phải mang Tiểu Ly quay về Kim Long Cung.