Linh khí từ trên trời rơi xuống, là một loại khen thưởng của thiên đạo cho yêu tu đột phá tu vi, cũng chính là một món quà của thiên địa. Món quà linh khí càng nhiều thì thể hiện yêu tu này càng mạnh.
Côn Bằng cắn hạt dưa, hoàn toàn không quan tâm nói: "Ta trời sinh ra đã là hung thú, không hiểu được tâm tư lo cho nước cho dân của thụy thú mấy người. Dù sao trong mắt ta, trước khi yêu thú kia chưa làm bất cứ chuyện xấu gì, không ai có tư cách quyết định sự sống chết của hắn. Ngươi biết ta nhìn ngứa mắt nhất điểm nào của thụy thú các ngươi không?"
Công Phúc nhìn trên mặt Côn Bằng có vài phần trào phúng, cùng với miệt thị thiên đạo.
"Mang cờ hiệu lo cho dân cho nước cho vạn vật, làm những chuyện mình cho rằng nên làm." Côn Bằng cười lạnh, "Nếu như hắn có thể sinh ra từ trời đất, có thể chứng minh hắn vẫn có ý nghĩa tồn tại. Nếu như hắn là thụy thú, là phúc của vạn vật, nếu như hắn là hung thú, mới là lúc thụy thú các người nên lo lắng."
"Hơn nữa, nếu như ngươi hỏi câu này ra miệng, chứng tỏ rằng trong nội tâm của ngươi đã có sự lựa chọn rồi." Côn Bằng vỗ vỗ vỏ hạt dưa trên người, "Trong lòng có do dự nên mới có nghi vấn, nếu như thực sự có ý giết, cớ gì phải lấy câu hỏi này ra hỏi một hung thú như ta?"
Nếu như không xuống tay được thì thành thật thừa nhận, nhất định tìm một lối thoát ở chỗ con hung thú này mới thực sự là già mồm cãi láo.
"Ngươi nói đúng, cho dù nó có hủy diệt trời đấy, cùng lắm thì ta hủy đi tấm thân xương rồng này, cũng phải bảo vệ mảnh đất dưới chân." Công Phúc đang chuẩn bị đi, nhìn thấy thủy triều đột nhiên dâng cao dưới chân, sắc mặt không tốt lắm.
"Mùi hương này.........." Côn Bằng lẩm bẩm nói, "Là Đào Ngột."
Đào Ngột hung tàn thành tính, ăn người ăn yêu, làm việc vô cùng kiêu ngạo. Nếu như có một bảng xếp hạng hung tàn của hung thú thượng cổ, Đào Ngột tuyệt đối có thể lọt vào top 10. Côn Bằng, Đào Ngột, cả Ngu Cường không phải là những yêu quái chung một đường. Bởi vì Côn Bằng tự nhận làm việc xấu có nguyên tắc, mà hạng người như Đào Ngột, làm việc xấu vô cùng tùy tính, không hề có đạo lý để nói.
Nước biển đen thẫm cuồn cuộn không ngừng, Trang Khanh nhìn thấy từ dưới biển xuất hiện một con quái thú khổng lồ, lau lông trơn nhẫy trên người Phù Ly: "Phù Ly, cậu vừa mới thăng cấp, tu vi còn chưa ổn, rời khỏi đây trước đã."
Phù Ly nhảy từ trong lòng anh ra biến về hình người, trừ sắc mặt có chút trắng ra thì nhìn không khác gì so với bình thường, cậu lắc đầu: "Không được, chúng ta đều không phải là đối thủ của hắn, một mình anh ở lại đây cũng không có tác dụng gì."
Nhìn cuồng phong gào thét trên mặt biển, Trang Khanh nắm chặt kiếm trong tay: "Từng có lời đồn, Đào Ngột có thần lực phi phàm, chỉ e ngại mỗi Chu Tước." Anh quay đầu nhìn Phù Ly, góc nghiêng điển trai dưới ánh chớp chiếu rọi, có chút trắng quá mức, "Tôi nhớ cậu có một cây quạt Chu Tước, có lẽ có thể cản lại nó một chút."
Quạt Chu Tước chung quy chính là cây quạt, mà không phải là Chu Tước.
Huống hồ bằng tu vi của anh với Phù Ly, cũng không thể thắng nổi Đào Ngột. Vào lúc này, kéo dài được bao nhiêu thời gian thì kéo dài bấy nhiêu, nhiều thêm một giây một phút, sinh linh trên mặt đất sẽ có nhiều hơn một phần an toàn.
Trong buổi tối mùa thu không tính là rét lạnh này, không chỉ Bộ an toàn của nhân giới nhận được thông báo khẩn, Yêu Minh cùng với các đại môn phái cũng nhận được thông báo gấp từ ban quản lý.
Hung thú thượng cổ Đào Ngột xuất hiện, sắp xếp cho tất cả sinh linh ở khu vực ven biển di tản.
Đào Ngột?
Những tu chân giả qua một trăm năm an ổn không thể tưởng tượng được đây là đại yêu đáng sợ đến thế nào, mới khiến cho ban quản lý gửi thông báo khẩn cấp. Những tiểu yêu tu gan nhỏ khi nhận được thông báo này, cũng không nghĩ ngợi gì nhiều biến thành nguyên hình chạy trốn ra bên ngoài.
So với thân thể con người thì nguyên hình có ưu thế hơn rất nhiều khi chạy trốn.
Bành Hàng tới thành phố Lâm Hải truy kích phạm nhân, phải tăng ca tới nửa đêm, khó khăn lắm mới có thời gian đủ để quay về khách sạn tắm rửa thay bộ quần áo, lái chiếc xe Alto cũ kỹ, chưa đi được bao xa đã thấy trên đường cái một chốc lại có chó mèo chạy qua, chim chóc cũng soạt soạt bay loạn tứ tung.
Phịch.
Một con quạ đen rất lớn đụng vào xe của Bành Hàng, kính chắn gió của anh xuất hiện một vết nứt. Anh nhìn chằm chằm kính chắn gió có chút ngây ngốc, là một con chim va vào hay là ném tạ tới đây?
Kỳ lạ nhất chính là, anh phát hiện con quạ gây chuyện đụng vào xe anh này lại chẳng hề làm sao, đứng dậy vỗ vỗ cánh bay đi mất.
Dừng xe lại ven đường, Bành Hàng thấy được một con chó cõng một con rắn chạy ngang qua, nhìn thấy một con sói và một con hồ ly kết bạn lão vụt qua, lần đầu tiên anh biết thì ra vùng đất Lâm Hải này lại có nhiều động vật cần bảo vệ tới như vậy.
"Ai da, người trẻ tuổi." Cửa kính xe ghế lái bị một người gõ vang, Bành Hàng nhìn thấy bên ngoài là một người già tóc hoa râm đang đứng.
Đã quá nửa đêm rồi, sao lại đột nhiên xuất hiện một ông già?
Bành Hàng kéo kéo áo khoác cảnh phục trên người mình, mở cửa xe ra: "Ông ơi, đã muộn như này rồi sao ông còn ở bên ngoài." Tuy rằng trị an trong nước tốt, nhưng đã quá nửa đêm, ngã một cái cũng không phải chuyện đùa.
"Người trẻ tuổi, tôi nhìn cậu đường đường trính trực, uy nghi bất phàm, là người tích mấy đời công đức, nghe lão đây khuyên một câu, tối nay phải rời khỏi đây." Ông lão cười híp mắt nói, "Tối nay ở đây sẽ xảy ra chuyện lớn."
"Thưa ông, ông đã gặp phải chuyện gì sao ạ?" Bành Hàng chỉnh áo khoác trên người cẩn thận, "Gặp được phiền phức, đầu tiên phải đi báo cảnh sát trước."
Ông lão lắc lắc đầu: "Ngốc nghếch."
Bành Hàng đầu óc mờ mịt, anh là tinh anh của giới cảnh sát, phá vô số vụ án, sao lại ngốc?
Ông lão dường như định nói thêm gì nữa, nhưng trên trời đột nhiên có sấm sét vang lên, ông lão bị dọa biến sắc, xoay người nhanh chóng chạy vào trong ngõ nhỏ, tốc độ nhanh tới nỗi làm cho Bành Hàng hoài nghi đôi mắt của chính mình.
Tốc độ chạy này còn nhanh hơn cả anh?
Sấm chớp rạch ngang trời, Bành Hàng tự nhiên lại cảm thấy tối nay có chút bất thường. Châm một điếu thuốc ngậm trong miệng, Bành Hàng nhìn thấy trong cống thoát nước có mấy con chuột chạy toán loạn, chạy thẳng hướng đường cao tốc không quay đầu lại.
Số lần anh tới Lâm Hải không nhiều, không biết hôm nay có tình huống đặc biệt gì, hay là động vật ở thành phố Lâm Hải vốn có đặc tính như vậy. Trong lòng anh thoáng cảm thấy có gì đó không đúng, lấy điện thoại ra quay một đoạn video, gửi cho một người bạn làm nghiên cứu hiện tượng tự nhiên của mình.
Nhưng mà anh đợi rất lâu, video cũng không gửi được đi, có lẽ là do ảnh hưởng của thời tiết, tín hiệu điện thoại không được ổn định.
Mắng một câu thô tục, Bành Hàng cởi áo khoác ngoài trên người xuống, tinh thần có chút không ổn định quay lại khách sạn. Thành phố Lâm Hải không được coi là một thành phố đặc biệt phát triển, nhưng vì phong cảnh tự nhiên cũng không tệ, cho nên tuy rằng bây giờ còn chưa tới trung thu, cũng có không ít khách du lịch tới đây chơi.
Bành Hàng vừa mới đi tới cửa khách sạn, đã nhìn thấy một nhà ba người dẫn theo hành lý, vội vội vàng vàng đi ra từ khách sạn, ngồi lên một chiếc xe ô tô gia đình. Không biết có phải anh hoa mắt nhìn nhầm hay không, trên chiếc xe này hình như có rất nhiều động vật nhỏ chen chúc, nhưng anh chưa kịp xem xét cẩn thận chiếc xe đã chạy tới cổng lớn tường vây của khách sạn rồi.
Có lẽ ban nãy nhìn thấy nhiều động vật chạy trốn quá cho nên một nhà ba người này làm cho Bành Hàng cảm thấy giống như vội vàng thoát thân.
Trước đây anh đã từng gặp một nhà ba người này ở trước cửa, người phụ nữ dịu dàng, đứa trẻ ngoan ngoãn dể thương, người đàn ông vô cùng chững chạc có thể dựa vào, là một gia đình rất ấm áp. Gia đình như vậy sao lại không quan tâm tới đứa trẻ, quá nửa đêm lái xe rời khỏi khách sạn?
Ngẩng đầu lên nhìn chớp không ngừng trên trời, Bành Hàng nhíu mi.
Trên biển, Đào Ngột nhìn bầu trời không ngừng cuồn cuộn mây, há miệng cười lớn.
"Thiên đạo, ngươi muốn tiêu diệt ta đâu có dễ dàng như thế!" Hắn há miệng lớn, răng sắc nhọn lóe ra ánh sáng lạnh, giống như là những lưỡi đao sắc bén. Trên làn da tái nhợt của hắn mang theo vài vết đỏ quỷ dị, trên người có rất nhiều vết sẹo, giống như bị vỡ ra rồi lành lại.
Sóng biển cuồn cuộn, chân thân của Đào Ngột cuối cùng đã hoàn toàn rời khỏi nước.
"Theo truyền thuyết Đào Ngột là do oán khí của trời đất biến thành, tính cách hung ác lại ngoan cố, hơn nữa hắn có một năng lực thần kỳ, chỉ cần thời gian không ngừng lại, oán khí của trời đất không đứt đoạn, hắn có thể chết rồi sống lại." Phù Ly nhìn thấy ánh sét xé rạch trời, nuốt nước miếng, "Cho nên mới lấy tên là Đào Ngột."
"Đào Ngột không chỉ hung ác, mà còn có sẵn năng lực chiến đấu vô hạn, ở thời kỳ thượng cổ, đã có danh đánh nhau không có trận nào không thắng, tấn công không có ai không gục." Công Phúc xuất hiện ở đằng sau hai người, ánh mắt rơi xuống người Phù Ly, cười nói, "Chúc mừng tu vi của ngươi tiến bộ."
"Công Phúc đại nhân, ngài cũng tới rồi?" Phù Ly nhìn thấy đằng sau Công Phúc còn có Côn Bằng, có chút ngạc nhiên, "Côn Bằng đại nhân?"
"Làm gì?" Côn Bằng xụ mặt nói, "Ta không thể tới đây xem náo nhiệt sao?"
Lần trước Ngu Cường hiện thế, Côn Bằng đợi cho cậu đánh xong mới tới, lần này lại chủ động hiện thân, có thể nói là vô cùng khó gặp.
"Đều tới nước này rồi tôi cảm thấy ngài không chỉ có thể xem náo nhiệt mà còn có thể góp vui." Phù Ly chỉ Đào Ngột trên mặt biển, "Ví dụ như đánh nhau với nó?"
Côn Bằng trừng mắt nhìn Phù Ly không nói gì.
"Công Phúc?" Đào Ngột phát hiện ra Công Phúc, hắn giương hai cánh bên sườn, bay lên không trung nhìn thẳng vào đám người Công Phúc, đột nhiên trào phúng cười nói: "Không ngờ rằng thụy thú lại ở chung với hung thú, nực cười."
Bỗng nhiên, nụ cười trên mặt hắn thu lại: "Cái loại hung thú không có tác dụng như các ngươi, không bằng để ta ăn, cũng coi như là có chút tác dụng."
Vẻ mặt Công Phúc vô cùng khó coi, hắn phát hiện hơi thở của Đào Ngột vô cùng hỗn độn, giống như.............cắn nuốt yêu lực của các đại yêu khác, mới có Đào Ngột ngày hôm nay.
"Ngươi dung hợp các đại yêu khác lại?" Công Phúc không dám tin hỏi, "Ngươi điên rồi?!"
"Những phế vật vô dụng này, thân là hung thú nhưng lại muốn trốn tránh thế gian hoặc là ngủ sâu dưới đáy biển, nếu như bọn họ đã không còn tác dụng, không bằng biến thành một bộ phận thân thể của ta, ngược lại cũng coi như không lãng phí." Đào Ngột cho là điều đương nhiên, "Có gì là không đúng?"
Trong một thời gian ngắn ngủi, đại yêu thượng cổ biến mất vô số, khi đó Công Phúc chỉ cho rằng bọn họ đã đi trốn. Bây giờ nhìn thấy Đào Ngột, hắn không nhịn được hoài nghi, rốt cuộc là đã có bao nhiêu yêu trốn được, bao nhiêu yêu bị nuốt?
"Côn Bằng, bản thân ngươi là hung thú mà lại ở cùng với Công Phúc, thực sự là mất mặt của hung thú." Đào Ngột cười quỷ quái, "Ta đã sớm nhìn ra tâm tư của ngươi không bình thường, ngươi quả nhiên phản bội."
"Phản bội cái đầu ngươi, ta cùng một phe với ngươi từ khi nào?" Côn Bằng chống nạnh mắng, "Ông đây thích chơi với ai thì chơi với ai, ngươi là cái thá gì mà dám khoa tay múa chân với Côn Bằng đại nhân ta? Đừng tưởng rằng nuốt mấy con yêu quái tạp nham là có thể tự xưng thiên hạ vô địch, nếu như ngươi thực sự lợi hại, tại sao lại phải trốn dưới đáy biển nhiều năm như thế? Lúc trước ở núi Tam Nguy ngươi không phải vô cùng đắc ý sao, chạy xuống biển trốn làm gì, không sợ mất mặt hay sao?"
"Câm miệng!" Nghĩ tới năm nghìn năm trước hắn bị Phượng Hoàng và Chu Tước ép cho phải giả chết thoát thân, nhớ tới những ngày tháng trốn chui lủi không dám hiện thân, Đào Ngột cảm thấy đây là điều vô cùng nhục nhã trong yêu sinh của mình, "Côn Bằng, mấy nghìn năm không gặp, miệng ngươi vẫn đáng ghét như thế."
"Vậy thật đúng là trùng hợp, ta cũng cảm thấy dáng vẻ của ngươi càng ngày càng buồn nôn." Côn Bằng nhìn động tĩnh trên biển, "Chuyện hôm nay là chuyện giữa các đại yêu chúng ta. Những tiểu yêu nhỏ bé không đáng kể như các ngươi cút sang một bên."
Côn Bằng muốn cho Phù Ly và Trang Khanh chạy trốn.
"Hôm nay ai cũng đừng nghĩ đi." Đào Ngột nhìn một cái là ra dụng ý của Côn Bằng, "Tiểu yêu có thể được Côn Bằng bảo vệ như vậy, khẳng định là có chỗ đặc biệt." Anh mắt hắn rơi trên người Phù Ly, đột nhiên giận dữ nói: "Quạt Chu Tước!"
Phù Ly cúi đầy nhìn chiếc quạt đỏ thẫm trên tay mình, trong ánh mắt xuất hiện một suy nghĩ sâu xa.
Chiếc quạt này là do chị chim trĩ đưa cho cậu, bởi vì quạt có màu đỏ, cho nên lấy tên là quạt Chu Tước. Nge nói trong quạt có hỏa linh của ngũ hành, có thể đẩy lui tai họa. Trước kia cậu không có cơ hội dùng chiếc quạt này, khi có thể dùng, mỗi người nhận ra chiếc quạt này đều gọi nó là quạt Chu Tước.
Chu Tước, một trong bốn thần thú của thiên địa, quản thất tinh túc phía Nam, chưởng quản hỏa của thiên địa ngũ hành, trấn thủ vùng đất phía Nam, trong lịch sử của con người cũng có rất nhiều ghi chép liên quan, thậm chí rất nhiều dụng cụ ở hoàng thất con người đều xuất hiện đồ đằng Chu Tước.
Phù Ly từng nghe Bạch Viên trưởng lão kể rất nhiều chuyện liên quan tới Chu Tước, khi đó cậu còn hỏi Bạch Viên, sau này Chu Tước đi đâu, Bạch Viên không trả lời cậu, chỉ bảo cậu đi tìm chị chim trĩ học thuật pháp.
Khi đó cậu không hiểu, lần trước Ngu Cường nhắc tới Chu Tước, cậu vội vàng đẩy lui con rắn mà Ngu Cường nuôi, cũng không nghĩ gì nhiều.
Hiện tại cậu đột nhiên hoài nghi, chiếc quạt Chu Tước mà chị chim trĩ tặng, rốt cuộc là lấy từ đâu ra? Khi đó cậu hỏi chị chim trĩ, có phải là do chị ấy làm không, chị ấy không phủ nhận, nhưng cũng không thừa nhận.
Bây giờ nghĩ kỹ lại, lông vũ trên người chị chim trĩ, có đỏ chói như thế này không?
"Trên người ngươi có mùi mà ta ghét, ta muốn ăn ngươi trước!"
Đào Ngột đột nhiên nổi loạn, hai cánh dang rộng, nước biển hóa thành dao băng, đẩy lui Côn Bằng và Công Phúc, hắn trực tiếp bay thẳng về phía Phù Ly. Phù Ly vừa mới tiến sang cảnh giới mới, căn bản không né tránh được chiêu này của Đào Ngột.
"Phù Ly!" Trang Khanh hóa thành Kim Long, đỡ lấy đòn băng kia, da thịt trên lưng bị vạch ra một vết máu thật dài.
Tốc độ của anh rất nhanh, nhanh tới nỗi không nhìn thấy chút tàn ảnh, khi mà Công Phúc và Côn Bằng còn chưa kịp phản ứng, anh đã không chút do dự quẫy đuôi đập vào cái mồm đang há to của Đào Ngột.
Máu rồng bắn lên mặt Phù Ly, cậu mở to mắt nhìn Kim Long đang chắn trước mặt mình, đồng tử đen phiếm vàng.