"Bách điểu triều Phụng" kết thúc, tất cả khán giả ở hiện trường đều nhao nhao vỗ tay ủng hộ, Khổng Du ra giữa sân khấu cảm ơn, tư thái thanh cao lạnh nhạt, quả thực có vài phần kiêu ngạo của khổng tước.
Phù Ly nhìn thấy đạo hữu ở đây đều rất hưng phấn kích động, cũng mỉm cười vỗ tay theo, quay đầu thấy Trang Khanh đang cúi đầu ăn hoa quả khô, cậu vươn tay gõ cánh tay anh một chút.
Trang Khanh trừng mắt nhìn cậu.
"Vỗ tay!" Rồng trẻ tuổi phải biết lịch sự.
"Bốp, bốp, bốp." Trang Khanh giơ tay lên, mặt chẳng có chút biểu tình nào vỗ ba cái. Nhưng bên cạnh đã có một con chim sẻ tinh nhanh tay nhanh mắt chụp một bức ảnh, nhanh chóng gửi lên trên diễn đàn tu chân giới.
"Khổng Du vừa khiêu vũ đã làm cho Trang Khanh Long Quân rung động."
Nếu như nửa ngày trước post bài này, có lẽ những tu chân giả nhàn rỗi buồn chán có thể vui vẻ ăn dưa, nhưng tối nay thì không như thế, nhất là bọn họ nhìn thấy trong góc của hình ảnh này còn có Phù Ly mặc bộ tây trang cùng một kiểu với Trang Khanh.
Đạo hữu A: Có ai khi rung động mà mặt lạnh tanh không?
Đạo hữu B: Phù Ly tiền bối ngồi bên cạnh còn vỗ tay có thành ý hơn Trang Khanh Long Quân.
Đạo hữu C: Chúng ta là diễn đàn tu chân giới đàng hoàng, không cần phải học theo diễn đàn con người những thứ gì mà sao tác buộc định, gì mà đẩy mạnh doanh tiêu, thời buổi hiện đại ai mà không từng dạo qua diễn đàn của nhân giới, chút thủ đoạn nhỏ này cũng không cần phải làm đâu.
Đạo hữu D: Chủ thớt khẳng định chưa từng tới diễn đàn của con người, thủ đoạn sao tác của con người còn cao hơn thế này nhiều. Bọn họ tuyệt đối sẽ không đặt tiêu đề ngu xuẩn như vậy, cũng không thổi phồng gượng gạo thế này. Nhiều nhất cũng chỉ giả bộ như người qua đường, chụp vái tấm hình đẹp của Khổng Du đạo hữu, sau đó lại giả vờ như người qua đường, hỏi thăm xem ở đây có những vị khách nào, chủ thớt mới có lòng tốt tung thêm mấy tấm hình nữa, để "cư dân mạng nhiệt tình" vô tình phát hiện ra tấm hình Trang Khanh Long Quân vỗ tay, sau đó phát biểu các loại phỏng đoán về mối quan hệ của hai người. Đã có đề tài, người qua đường hóng chuyện cũng có rồi, có qua có lại không phải Khổng Du liền trở thành vũ công ưu tú nhất của tu chân giới hay sao?
Đạo hữu A: Đạo hữu lầu trên quen thuộc với nhân giới thế sao?
Đạo hữu D: Hết cách, có một thời gian thiếu tiền, muốn làm thủy quân ở nhân giới kiếm thêm chút tiền. Kết quả gặp được kẻ lừa đảo trên mạng, lừa tôi 300 nguyên phí báo danh, còn bảo tôi post đủ loại bài, bình luận đủ thể loại ở bài post, mệt tới mức mấy ngày không được ngủ, tiền phí báo danh còn chưa kiếm được về còn lãng phí không ít tiền điện.
Đạo hữu C: Con người thực sự vừa giảo hoạt vừa không biết xấu hổ.
Đạo hữu B: Đạo hữu lầu trên đừng vơ đũa cả nắm, đây chính là diễn đàn tu chân giới, không phải chỉ là diễn đàn của yêu tu. Nếu nói như anh, bị lừa cũng chỉ trách đầu óc yêu tu không tốt, trò lừa bịp ngu ngốc như vậy, con người đều không tin, chỉ có yêu tu các người ngu ngốc coi là thật.
Nhân viên quản lý: Cảnh cáo, diễn đàn cấm kỳ thị chủng tộc. Đạo hữu số 234, 235 nghi ngờ có vi phạm công kích cá nhân, khóa tài khoản một tháng.
Cư dân mạng ăn dưa: Hai người bị khóa tài khoản này bị ngốc chắc?
Đã thời đại nào rồi, vẫn còn có người coi thường yêu quái, bây giờ người và yêu kết hôn cũng không ít, ngay cả Trang Khanh Long Quân cũng là nửa người nửa yêu, có làm căng nữa cũng chẳng có nghĩa lý gì.
"Sao bây giờ người ở tu chân giới lại thích đùa cợt như vậy?" Trương Kha lấy điện thoại ra lên diễn đàn, cảm thấy những tu chân giả này đều nhàn rỗi không có việc gì làm cho nên mới góp vui vớ vẩn. Cậu kiễng chân nhìn lão đại đang ngồi ở ghế ăn bánh uống trà, cái gì mà rung động, chọc giận lão đại, chỉ có thể đánh chân người ta bất động thôi.
Có thể vì khúc "Bách điều triều Phụng" quá xuất sắc, tiết mục biểu diễn kế tiếp mọi người đều phản ứng thường thường, cho tới khi tiệc tối kết thúc, lúc phái Thanh Tiêu phát quà tạ lễ cho mọi người, không khí hiện trường mới dần nóng lên lần nữa.
Phái Thanh Tiêu vô cùng phóng khoáng, cho mỗi vị khách một phần tạ lễ, trừ một ít vật phẩm lưu niệm đặc biết, còn có một lọ đan dược. Đối với những tu chân giả tương đối túng thiếu mà nói thì lọ đan dược này chính là đồ tốt khó có được.
Sau khi tiệc mừng thọ kết thúc, mọi người đều rất vui vẻ, có một số cưỡi mây trở về, có một sỗ giẫm lên pháp bảo của mình, sang trọng nhất không ai qua được Khổng Du. Cậu cưỡi một con tiên hạc rời đi. Thoáng cái trên không trung ánh sao sáng lấp lánh, nếu như không phải có kết giới che giấu, để con người nhìn thấy được thì giống như có mưa sao băng trên trời."
Bay tới nửa đường, Phù Ly lắc lắc đầu: "Hình như tôi đã quên mất chuyện gì đó."
"Quên không cầm theo hộp quà mà phái Thanh Tiêu đưa cho cậu?" Trang Khanh nhớ tới điều này đầu tiên.
Phù Ly lắc đầu.
Tử Long ngồi bất động trên ghế khách quý ở phái Thanh Tiêu:.............
"Tử Tiêu ngươi bị làm sao vậy?" Xích Long đi vòng quanh Tử Long mấy vòng, "Phong cảnh phái Thanh Tiêu rất đẹp nên ngươi không nỡ đi hả?"
Ngu xuẩn, không thấy được ta không thể nhúc nhích sao?
Huyền Long và Lam Long nhìn thấy bên này không động tĩnh gì, nói câu tạm biệt xong thì đi luôn không nói thêm một câu dư thừa nào. Bọn họ tương đối minh mẫn hơn hai tộc Tử Long và Thanh Long, cả long tộc gần sáu mươi con rồng, cuối cùng người làm rồng quốc vận lại là Trang Khanh, cũng đủ để chứng mình một số chuyện.
Bây giờ Tử Long lại đi khiêu khích Trang Khanh, đơn giản là không quên được cái cảm giác hơn người ta khi còn nhỏ. Khi đó bọ họ chính là Tiểu Long Quân được trăm yêu thủy tộc cưng chiều, Trang Khanh chỉ là một con rồng máu tạp không cha không mẹ không chỗ dựa, cho dù bị bọn họ bắt nạt, những người khác cũng không dám nói gì.
Cho nên mới nói kỳ thực con người là một loài sinh vật có trí tuệ, bọn họ đã sớm hiểu ra một đạo lý nào đó, ví dụ như "không bắt nạt thiếu niên khốn cùng" hay "làm việc phải để lại một con đường". Năm ấy ba tộc này làm chuyện này quá trớn, ép một con rồng nhỏ chưa tới mấy chục tuổi, trốn Đông trốn Tây qua những ngày tháng ở nhân giới. Bây giờ người ta đã sống tốt rồi, cũng không cố ý gây phiền phức cho bọn họ, ngược lại Tử Long tự mình đưa tới cửa, đừng nói đồng nghiệp của Trang Khanh không nhìn nổi, ngay cả bọn họ cũng không nhìn nổi hành vi của Tử Long.
Là đầu óc ngu ngốc hay sao là vì sao?
Đệ tử phụ trách quét dọn đại điện thấy Tử Long Quân còn ngồi yên bất động, cũng không dám tiến lên làm phiền, cứ thể để cho Tử Long ngồi im đó gần nửa tiếng đồng hồ, Bạch Long và Xích Long mới phát hiện, Tử Long không phải đang thưởng thức phong cảnh mà là thân thể không thể cử động được.
Trong lòng hai người có chút hoảng hốt, chuyện này là thế nào?
"Là Trang Khanh." Bạch Long đột nhiên phản ứng lại, "Nhất định là hắn đã dùng thủ đoạn."
Xích Long khiêng Tử Long lên: "Chúng ta đi tìm hắn nói chuyện." Nói xong, thân thể đã bay ra ngoài.
Nửa đường đi, ba con rồng gặp được rùa lông xanh đang bay chậm rì rì ở đằng trước, rùa lông xanh nhìn thấy bọn họ, muốn mình bay nhanh hơn một chút nhưng bởi vì giới hạn bẩm sinh của chủng tộc, hắn vẫn bị Bạch Long chặn lại.
"Quy thừa tướng của tộc Thanh Long." Bạch Long xách lưng rùa lông xanh lên, "Trước đây vào những dịp thế này đều là Thanh Diễn hoặc Thanh Nguyên tới, tại sao gần đây không thấy bọn họ?"
Rùa lông xanh vùng vẫy mấy cái, không tránh thoát được tay của Bạch Long, chỉ đành nói: "Thân thể Thanh Diễn Long Quân không thoải mái, Thanh Nguyên trưởng lão bế quan tu hành cho nên đều không thể tới."
Một người không chân, một người không sừng, sao có thể đồng ý ra ngoài.
"Thì ra là như thế." Bạch Long buông lỏng tay, rùa lông xanh thở phù phù ngã xuống mây, ba con rồng cũng không quan tâm tới rùa lông xanh chật vật thế nào, bay đi chẳng thèm quay đầu lại.
"Thừa tướng, ngài không sao chứ." Viên quan nhỏ đi theo sau chậm chạm nâng rùa lông xanh dậy, nhỏ giọng nói, "Mấy vị long quân này vẫn bá đạo như thế."
"Không sao, không sao." Rùa lông xanh nhìn theo phương hướng ba con rồng bay qua, hình như không phải đi về phía biển, có chút hoài nghi nghĩ, lẽ nào bọn họ còn tính đi dạo ở nhân giới?
Với trạng thái miệng không thể nói, thân thể không thể động của Tử Long Quân còn có thể đi đâu để chơi được?
"Tôi nhớ ra rồi." Phù Ly đột ngột dừng lại, "Tôi đã sử dụng cấm thuật với con rồng đáng ghét kia, hình như còn quên chưa giải."
Đã nói sao cứ cảm thấy quên mất chuyện gì: "Hay là tôi quay về tìm bọn họ?"
"Không cần." Trang Khanh nói, "Cậu về chỗ tôi trước đi, đợi lát nữa chính bọn họ sẽ tìm tới cửa."
"Vậy cũng được." Phù Ly gật đầu nói, "Để bọn họ biết tội nhiều hơn."
"Không ngờ rằng cậu cũng thích so đo cùng với tiểu bối." Trang Khanh vẫn luôn nghĩ rằng, Phù Ly đối với đại đa số yêu tu và con người đều rất bao dung, không ngờ rằng tối nay lại phản ứng mạnh như vậy.
"Tiểu bối không hiểu chuyện thì nên dạy bảo." Phù Ky nói, "Huống hồ bọn họ còn từng bắt nạt anh, tôi thuận thay giúp anh xả giận."
Trang Khanh ngẩn người, một lúc sau mới có chút không tự nhiên nói: "Cảm ơn."
"Không cần khách khí." Phù Ly coi như là chuyện đương nhiên nói, "Làm yêu ấy mà, đương nhiên là phải che chở yêu quái của mình. Tôi thấy mấy đứa trẻ hư kia đáng đánh, đánh mấy trận còn có thể cứu được. Còn nhỏ tuổi mà đã không hiếu học, sau này ra ngoài xã hội chẳng phải hại người hại mình hay sao?"
Trang Khanh gật đầu: "Cậu nói cũng có lý."
Được yêu quái khác coi mình như yêu quái của người ta mà che trở, Trang Khanh đột nhiên cảm thấy có chút kỳ cục, nhưng lại cảm thấy như vậy cũng không có gì sai.
Có lẽ là ở chung với Phù Ly quá lâu rồi nên lây nhiễm lối suy nghĩ ngu xuẩn của cậu.
"Trang Khanh, ngươi đứng lại cho ta!"
Phù Ly quay đầu nhìn lại, quả nhiên ba đứa trẻ hư này đã tìm tới rồi.
Tác giả có lời muốn nói:
Núi Vụ Ảnh: Ai dám bắt nạt đứa trẻ nhà chúng ta, chúng ta nói chuyện với người đó, không nói thông thì chúng ta liền đánh. Tiên lễ hậu binh, đó chính là kiểu mẫu của thế hệ chúng ta.