Tết Trung Nguyên, cũng được gọi là tết quỷ. Ngày này mọi người tưởng niệm người thân đã mất, đốt tiền vàng cho bọn họ, để truyền đạt tình cảm của mình tới họ. Ban đêm từ mười hai tới mười lăm âm lịch, ở đường nhỏ hẻo lánh đều sẽ có người đốt một nén hương, dùng vôi vẽ một vòng tròn, hóa tiền giấy cho người thân.
Lo lắng cô hồn dã quỷ cướp đi đồ mà mình đốt cho người thân, con người còn thường tùy ý đốt một ít tiền giấy ở xung quanh coi như làm cho cô hồn. Cho nên thời gian này cũng là ngày vui của nhóm quỷ hồn lưu lạc, bởi vì bọn họ không được hưởng hương khói thờ cúng cũng có thể có tiền chính đáng để tiêu.
Quỷ hồn thân thể cường tráng, nhanh tay nhanh mắt luôn có thể cướp được nhiều tiền, thân thể không tốt chỉ có thể dựa vào vận khí, bắt kịp vàng mã ai đó đốt, nhặt được ít tiền để tiêu.
Khi Vương Nhĩ Mã còn sống là trạch nam, lớn lên ở viện trẻ mồ côi, dựa vào việc làm thủy quân trên mạng để sống qua ngày, bình thường ăn mặc toàn bộ đều mua sắm ở trên mạng, trừ việc vứt rác, gần như không ra khỏi phòng. Một khắc trước khi cậu chết, thầm nghĩ bản thân mình đã sống gần ba mươi năm nhưng chưa từng một lần chạm vào tay con gái.
Chưa tới ngày đầu thai, cũng không ai tế lễ cậu, khó khăn lắm mới đợi tới tết Trung Nguyên, cửa quỷ mở rộng, cậu chân yếu tay mềm cũng không cướp thắng các quỷ hồn khác. Sau vô số lần bị quỷ hồn khác đập vào tường, cậu đã từ bỏ suy nghĩ dành tiền cúng cô hồn.
Khi còn sống không rèn luyện, khi chết rồi bị bách quỷ coi thường, Vương Nhĩ Mã rất thất vọng về đời trước của mình, nếu khi đó cậu biết rèn luyện thân thể thì đâu lưu lạc tới mức này?
Bay xa mấy chục mét, cậu nhìn thấy một nhà từ lớn tới nhỏ đang ngồi ở góc tường đốt tiền giấy, sau khi tiền giấy được đốt hết, ở bên cạnh liền xuất hiện mấy bàn tay quỷ. Cậu thở dài, quay đầu đi về hướng khác.
Khi còn sống bị tình nhân ngược cẩu, sau khi chết còn bị quỷ ngược cẩu, thực sự sống chết đều không cho người ta vui vẻ.
Phía đầu đường đối diện có một người trẻ tuổi đi tới, mặc áo sơ mi dài tay với quần bò rất bình thường, Vương Nhĩ Mã có chút ngưỡng mộ, đẹp trai thế kia khẳng định sống rất tốt.
"Tôi về ngay đây, năm phút nữa sẽ tới." Phù Ly đã hẹn với Côn Bằng cùng nhau ra ngoài ăn mì thịt bò, ai biết được Trang Khanh đột nhiên thông báo với cậu hôm nay phải tăng ca suốt đêm, cậu chỉ đành vội vội vàng vàng quay lại.
Đi qua lối qua đường, Phù Ly thấy bên cạnh có một người trẻ tuổi gầy gò đeo kính, đôi mắt chờ mong nhìn mình, thế là cậu dừng bước, lấy ra mấy tờ giấy vàng bên người hóa thành nguyên bảo, sau khi đốt trước mặt người trẻ tuổi kia, cậu liền vội vàng chạy tới ban quản lý.
Vương Nhĩ Mã cầm trong tay mấy đĩnh nguyên bảo, kinh ngạc nhìn theo bóng lưng vội vội vàng vàng của anh đẹp trai, vẻ mặt có chút hoảng hốt. Người ban nãy kia nhìn thấy cậu nên mới đốt cho cậu sao?
"Có nhìn thấy thằng ngốc khoe giàu ở đằng trước không, cho rằng mình có mấy đĩnh nguyên bảo liền nâng trong tay khoe khoang, người có tiền thì giỏi lắm sao?"
Vương Nhĩ Mã hồi thần lại, thấy ở đằng xa có mấy quỷ hồn đang chỉ chỉ trỏ trỏ cậu, cậu vội vàng cất nguyên bảo đi.
Giàu không thể lộ, giàu không thể lộ.
Phù Ly vội vàng tới ban quản lý, những đồng nghiệp khác còn chưa tới, chỉ có văn phòng Trang Khanh vẫn còn sáng đèn, cậu gõ cánh cửa văn phòng Trang Khanh: "Tối hôm nay chỉ có hai chúng ta tăng ca thôi sao?"
"Tối nay mở chợ quỷ, rất nhiều yêu tu cùng nhân tu cũng tới góp vui. Bây giờ người ta rất chú trọng an toàn thực phẩm, an toàn chất lượng sản phẩm, chợ quỷ tổ chức ở nhân gian, nếu xảy ra chuyện gì thì ban quản lý chúng ta phải phụ trách." Trang Khanh đứng dậy, chỉnh lại tây trang trên người mình, "Đêm nay vất vả cho cậu rồi, đi với tôi phụ trách vấn đề an toàn."
"Được, được." Phù Ly nghĩ cũng không cần nghĩ đồng ý luôn, "Vậy bây giờ chúng ta đi luôn hả?"
"Vội cái gì, giờ Tý cổng chợ mới mở." Trang Khanh chỉ chiếc ghế đối diện mình, "Cậu ngồi trước đi, tôi nói với cậu một chút tri thức về tu chân giới bây giờ."
Phù Ly nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Trang Khanh, ngoan ngoãn ngồi xuống, tuy rằng tâm tư đã sớm bay tới chợ quỷ rồi.
"Yêu giới hiện tại khác biệt rất lớn so với mấy nghìn năm trước đây, thiên tài địa bảo cũng rất hiếm thấy........." Trang Khanh nói với Phù Ly về trình độ tu vi của yêu giới hiện tại, sự quý giá của đan dược, còn có quan hệ và mâu thuẫn giữa các chủng tộc, trọng điểm cường điệu những thứ trên người Phù Ly quý hiếm và quan trọng như thế nào.
Tới nhân gian sinh hoạt đã mấy tháng, Phù Ly đã biết được tu chân giới hiện tại sống không quá tốt, nhưng không ngờ rằng lại thảm hại như vậy.
Những đan dược mà trước đây cậu coi như đồ ăn vặt, không ngờ rằng là vật quý hiếm ở hiện tại, mà linh khí còn không so được với trước kia. Dược liệu đều dựa vào con người gieo trồng, những thứ gieo trồng ra làm sao có thể so sánh được với linh dược hấp thụ tinh hoa thiên địa?
Truyền thừa thuật pháp tu luyện đứt đoạn, linh dược mất hết, con người hưng thịnh, linh khí thiên địa dần biến mất, yêu giới gần như đang ở ranh giới sinh tồn. Cũng khó trách yêu tu hiện nay tu vi lại không cao, thì ra không phải bọn họ không vươn lên mà là hoàn cảnh không cho phép.
"Cậu cũng nên để tâm một chút, tu chân giới bây giờ nhìn như yên ổn, nếu đại yêu liên tiếp xuất hiện, phần yên ổn này không thể tiếp tục giữ được, tôi cũng không dám cam đoan." Trang Khanh thở dài, "Cậu bị những yêu tu trên núi nuôi quá ngây thơ, không biết thế sự, thế giới con người không đẹp như cậu tưởng tượng đâu."
Phù Ly sững sờ nhìn Trang Khanh, không biết phải nói gì.
"Đứa trẻ nhìn như non nớt vô tội nhưng có thể thừa dịp cậu không chú ý, trộm đồ của cậu. Người già nhìn yếu ớt không nơi nương tựa cũng có thể là lừa đảo, kẻ yếu không nhất định thực sự yếu, kẻ mạnh không nhất định sẽ bảo vệ người khác." Trang Khanh đối diện với đôi mắt của Phù Ly, "Cho dù là người hay là yêu, tận trong xương đều rất ích kỷ."
Phù Ly chớp mắt, nhìn chăm chú vào đôi mắt xinh đẹp của Trang Khanh.
Đôi mắt Phù Ly rất sạch sẽ, Trang Khanh cảm thấy bản thân mình giống như kẻ ác đang xé nát điều tốt đẹp, nhưng Phù Ly ở nhân gian sớm muộn gì cũng sẽ hiểu được những đạo lý này. Nếu như chờ cậu chịu hết khổ cực rồi mới hiểu ra những điều này, không bằng để anh tới làm người ác. Trang Khanh vươn tay che khuất ánh mắt của Phù Ly, anh cười nhạo một tiếng: "Cậu làm việc tốt nhưng có lẽ trong mắt người khác cậu chính là đồ ngốc."
Lông mi dài nhẹ nhàng quét qua lòng bàn tay anh, có chút ngứa.
"Anh cũng nghĩ như vậy sao?" Phù Ly tò mò hỏi.
Trang Khanh im lặng một lúc: "Không phải tôi nghĩ thế nào, mà thế đạo hiện nay là như thế." Anh buông tay xuống, quay người nhìn ra bên ngoài cửa sổ, "Sắp tới giờ Tý rồi, đi thôi."
Phù Ly nhìn ra bên ngoài cửa sổ, lại nhìn Trang Khanh, trên mặt lộ ra nụ cười sáng lạn: "Vậy chúng ta mau đi thôi."
Nhìn thấy nụ cười sáng lạn có chút chói mắt kia của Phù Ly, Trang Khanh cảm thấy những lời mà mình vừa nói căn bản chẳng có chút tác dụng nào cả. Nhưng không biết vì sao anh lại không cảm thấy tức giận, ngược lại còn cảm thấy có vài phần may mắn.
Vừa tới giờ Tý, không trung như bị xé rách ra một lỗ hổng, loáng thoáng lộ ra đình nghỉ chân ở bên trong, theo ánh sáng lấp lánh, lầu các trên không trung biến mất, trong một ngọn núi nào đó, có thêm một buổi họp chợ náo nhiệt.
Nhân gian có truyền thuyết, đêm tối tết Trung Nguyên, nếu như có người có thể nhìn thấy cảnh cổng trời mờ ra sẽ có được vô số vàng bạc nguyên bảo. Nếu như có người gan lớn muốn nghe tiếng thần quỷ nói chuyện, có thể áp tai phía dưới cây nho, sẽ có âm thanh từ dưới đất truyền lên. Nhưng truyền thuyết chỉ là truyền thuyết, người nhìn thấy cổng trời kia không biết đó không phải là cổng trời mà là cửa quỷ.
Phù Ly cùng Trang Khanh cưỡi mây vào trong núi, chợ đã dần trở nên náo nhiệt. Bọn họ vừa mới tới cổng chợ, còn có quỷ sai nha dịch mặc đồ cổ đại tới cản bọn họ lại, hỏi thân phận của bọn họ.
Phù Ly nhìn Trang Khanh, quỷ sai này vẫn mặc bộ đồ từ mấy trăm năm trước, hơn nữa còn không quen Trang Khanh, lẽ nào trước đây Trang Khanh chưa tới chợ quỷ tuần tra bao giờ?
"Tôi là trưởng ban ban quản lý tu chân ở nhân gian, cậu ấy là nhân viên của tôi." Trang Khanh đưa một ngọc bài ra cho quỷ nha dịch, nha dịch nhận lấy ngọc bài nhìn qua, trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên, vội vàng nói: "Thì ra là Trang Khanh đại nhân, tiểu nhân có mắt không tròng, còn không đón tiếp từ xa."
"Hai vị đại nhân lượng thứ, chợ quỷ có quy tắc, những người vào chợ quỷ đều phải mặc hoa phục, đội quan, ngài xem........" Ngữ khí của quỷ nha dịch có chút thấp thỏm bất an, sợ chọc vào Trang Khanh.
"Nhập gia tùy tục là chuyện đương nhiên." Phù Ly chỉ muốn đi góp vui, mặc đồ gì không quan trọng. Cậu vừa dứt lời, áo sơ mi quần bò trên người không thấy nữa, cậu biến thành một quý công tử mặc cẩm bào đầu đội ngọc quan. Trang Khanh nhìn cậu, im lặng không lên tiếng biến ra trường bào.
Phù Ly mặc đồ trắng, anh mặc cẩm bào đen, vừa nhìn Trang Khanh chính là đại ca thành thục ổn trọng, mà Phù Ly là tiểu đệ đệ được huynh trưởng dẫn ra ngoài gia tăng kiến thức.
Vào cổng lớn chợ quỷ, bên trong treo đầy đèn lồng, người tới người đi, vô số mỹ nhân. Có mỹ nữ thời Tống cất gót sen, cũng có tướng quân uy vũ mặc chiến bào, còn có yêu tu có tai trên đầu.
"Trang Khanh đại nhân!" Các yêu tu nhìn thấy Trang Khanh, lộ ra vẻ vài phần kinh hoàng cùng kính sợ, dường như không nghĩ rằng Trang Khanh sẽ xuất hiện ở nơi này.
Có một con chuột yêu thậm chí còn muốn đưa đồ trong sạp hàng cho Trang Khanh, hai tay run tới nỗi không thể cầm chắc được đồ.
"Vị đạo hữu này không cần phải căng thẳng, chúng tôi chỉ tới đây tuần tra theo lệ cũ thôi, mong các vị đừng hiểu lầm." Phù Ly thấy mặt Trang Khanh nghiêm túc không nói lời nào, vội vươn tay lấy đồ mà chuột yêu nhét vào trong lòng Trang Khanh để lại lên sạp, "Mọi người nên làm gì đi đi làm đi."
Yêu tu quay mặt nhìn nhau, vẻ mặt có chút ngạc nhiên.
"Biểu tình của mọi người sao lại kỳ quái như vậy?" Vẻ mặt Phù Ly nghiêm túc, "Chẳng lẽ bán sản phẩm kém chất lượng sao?"
"Không có, không có." Yêu tu đồng thời lắc đầu, cũng không dám nhìn loạn nữa.
Đi ngang qua sạp hàng yêu tu bày, Trang Khanh mới nói: "Đó đều là những yêu tu gần như chưa bao giờ rời khỏi núi, cũng không có giấy chứng nhận lương yêu, cho nên nhìn thấy chúng ta có chút căng thẳng."
"Thì ra là không có hộ khẩu." Phù Ly quay đầu nhìn những yêu tu này, nhóm yêu tu đang châu đầu ghé tai nói gì đó, thấy cậu quay đầu nhìn vội vàng không nói nữa.
"Có những yêu tu thích sự phồn hoa của nhân gian, nhưng cũng có những yêu tu không thích tiếp xúc với con người." Ngữ khí Trang Khanh rất bình thản, "Ý nghĩa tồn tại của ban quản lý là có thể để những tu chân giả này có thể lựa chọn cuộc sống mà họ muốn."
Phù Ly nhìn con đường dường như không thể nhìn tới tận cùng này, bỗng nhiên nói: "Anh thật giỏi."
Trang Khanh nghiêng đầu nhìn cậu, một lúc sau nhíu mày: "Cho dù cậu nịnh bợ tôi, khi kiểm tra đánh giá cuối năm tôi cũng sẽ không mở cửa sau cho cậu đâu." Nói xong câu này, anh bước dài về phía trước.
"Còn nhỏ tuổi, tư tưởng đừng quá cực đoan, tôi không thể thực lòng khen anh một câu sao?" Phù Ly vội vàng chạy theo.
Cách đó không xa, có quỷ đang biểu diễn lặn chảo dầu với đi trên đinh, còn có người kéo đầu của mình xuống làm cầu đá, khẩu vị nặng vô cùng, nhưng mà những quỷ với yêu cũng vây xem không ít.
"Đây là biểu diễn giáo dục mười tám tầng địa ngục, cảnh tỉnh người và yêu đừng làm chuyện ác, nếu không sẽ có kết cục như vậy." Trang Khanh thấy Phù Ly kiễng chân xem biểu diễn không sáng tạo kia, ánh mắt lãnh đạm.
Rất lâu trước đây, khi anh tới chợ quỷ, cũng biểu diễn những thứ này nhưng giờ đây quỷ biểu diễn đã trở thành quỷ khác.
"Quả thực rất có ý nghĩa giáo dục." Phù Ly nhìn sau khi con quỷ kia nhổ đầu ra, cả ruột cũng dính ở trên cổ, vội vàng quay đầu qua không nhìn nữa, "Chẳng qua khẩu vị có hơi nặng."
Cách nơi biểu diễn giáo dục địa ngục không xa có mở một quán vằn thắn, Phù Ly nhìn thấy ông lão nấu vằn thắn cắt râu của mình ném vào trong canh, bên cạnh những quỷ tu và tiểu yêu lập tức vây quanh tranh nhau mua vằn thắn. Phù Ly ngạc nhiên, thì ra nhân sâm tinh ở tu chân giới dựa vào cái này để phát tài làm giàu sao?
Đầu đường đối diện có mấy nữ quỷ đang biểu diễn điệu vũ nghê thường, bên ngoài treo một tấm bảng viết, Đường Minh Hoàng sáng tác, Dương Quý Phi biên đạo, hoàn chỉnh nhất trên thế giới. Tuy rằng không biết là thật hay giả, nhưng múa quả thực rất hay, dưới vũ đài một đống nam quỷ hùng yêu vây lại liên mồm khen hay. Một số nam quỷ mặc trường bào xiêu vẹo, trên mặt còn mang kính, nhìn trông vô cùng buồn cười.
"Đi qua đi lại, nhất định không thể bỏ lỡ, thuốc giảm đau Hoa Đà, Quan Vũ dùng cũng khen tốt!"
"Mọi người mau lại xem, mỹ phẩm làm đẹp hiệu Điêu Tuyền, mỹ phẩm làm đẹp hiệu Điêu Thuyền."
"Vị đạo hữu này mau tới xem, thanh kiếm Mạc Mạc này thế nào? Cái gì, lại còn nói kiếm của ta không đáng tiền, có biết đại ca của nó là ai không, đã nghe qua Mạc Tà chưa?" (1)
"Bán tỳ bà, bán tỳ bà, nam nhân mua tặng nữ nhân, nữ nhân mua thì vừa xinh đẹp vừa thần bí. Bên trên còn có thêm trận pháp, có thể ngăn chặn được một lần công kích........"
Phù Ly nhìn thấy các loại thương phẩm lộn xộn đầy đường, chỉ vào thanh kiếm tên Mạc Mạc: "Trang Khanh, kiếm Mạc Tà còn có em trai sao?"
"Đều là lừa quỷ thôi." Trang Khanh kéo Phù Ly lại, "Cậu đừng nhìn nữa."
"Ừ." Phù Ly đi mấy bước lại chỉ vào cây quạt đàn hương trên một quầy hàng, "Kia thực sự là cây quạt mà Võ hoàng thích nhất sao? Nếu không chúng ta mua về cho Triều Vân xem, cô ấy nhất định sẽ rất vui."
"Khi Võ hoàng cầm quyền còn chưa xuất hiện loại quạt này." Trang Khanh kéo đai lưng Phù Ly, không cho cậu đi lung tung.
"Cũng là lừa đảo sao." Phù Ly rũ bả vai, "Tại sao những quỷ yêu này không thành thật chút nào."
"Ừ." Khóe miệng Trang Khanh lộ ý cười, chẳng qua nụ cười nhanh chóng biến mất, "Biết xã hội này đen tối thế nào rồi chứ?"
Phù Ly chỉ vào một tấm biển hiệu đằng trước, vẻ mặt có chút kích động: "Kẹo mắt người, bây giờ không cho phép ăn thịt người mà!"
"Cái đó là kẹo làm bằng quả nhãn." Bàn tay Trang Khanh cầm đai lưng Phù Ly không nhúc nhích.
Phù Ly:...............
"Nơi đó bán cá nướng hả, chúng ta qua đó mua hai phần đi." Phù Ly đột nhiên lấy lại tinh thần.
Trang Khanh bất đắc dĩ thở dài, anh là một con rồng một nghìn chín trăm tuổi chỉ đành cùng với Phù Ly một con yêu quái bốn nghìn tuổi đi qua ăn cá nướng. Ngẫu nhiên có yêu quái đi qua đường lén lút nhìn Trang Khanh, Trang Khanh quay qua nhìn, những ánh mắt kia đột nhiên không thấy nữa.
Ăn cá nướng xong, Phù Ly vứt que trúc vào sọt rác bên đường, quay đầu lại bị tấu thanh làm ôm bụng cười lớn, cậu lấy một viên ngọc trai quăng vào trong cái bát của đối phương.
Người biểu diễn vui mừng nghĩ đây là kẻ lắm tiền hào phóng nào, ngẩng mặt lên nhìn, thiếu chút nữa đánh rơi mất bát, tại sao Trang Khanh lại ở đây? Hắn sao chép tiết mục tấu thanh của đại sư tấu thanh bị phát hiện rồi sao?
Trang Khanh nhìn ngọc trong bát, quay đầu nhìn Phù Ly cười cong cong đôi mắt, anh nói với cậu: "Đi phía trước xem xem."
"Ừ." Phù Ly ngoan ngoãn gật đầu, theo sau Trang Khanh chen ra khỏi đám quỷ. Mấy con quỷ ở trên sân khấu đang hát kịch buồn vui hợp tan, yêu hận sinh tử, Phù Ly không hiểu, chỉ thấy khán giả xem bọn họ không nhiều cho nên lấy ra một viên ngọc trai vất vào trong bát của bọn họ.
Trang Khanh không nhịn được nói: "Cậu có rất nhiều ngọc trai sao?"
"Tiền của con người không thể dùng ở đây, những thảo dược kia anh lại nói đều là những vật quý, cho nên thứ ít giá trị nhất trên người tôi chỉ là những hạt ngọc trai biển này thôi." Phù Ly có chút căng thẳng, lẽ nào cậu lại làm sai gì rồi sao?
"So với những hạt ngọc trai kia bọn họ có thể sẽ thích bạc vụn hơn." Trang Khanh đưa cho Phù Ly một túi bạc vụn, "Lấy cái này đưa cho họ."
"Thì ra là thế, cảm ơn anh." Phù Ly nhận lấy bạc vụn, vui vẻ thưởng cho những quỷ biểu diễn trên sân khấu. Trang Khanh không chút cảm xúc đi theo sau, ánh mắt nhìn tiền thưởng trong bát đặc biệt lạnh lùng.
Đi chơi hai ba giờ, hưng phấn của Phù Ly cuối cùng cũng giảm đi một nửa, mà túi bạc vụn mà Trang Khanh đưa cho đã tiêu hết sạch rồi.
"Hai vị đại nhân, không bằng vào chỗ lão đây ngồi một chút?"
Phù Ly nhìn về phía tiếng nói, một người phụ nữa mặc hoa phục màu tím cười tủm tỉm nhìn cậu, trước mặt bà bày một sạp hàng, chẳng qua không có khách. Trước sạp có một tấm biển, bên trên viết ba từ "Canh Ngũ Vị."
"Canh Ngũ Vị là gì?" Phù Ly đi tới trước sạp, phát hiện trên sạp đặt một hàng bình gốm, trong mỗi bình đều có canh có màu sắc khác nhau.
"Nhân sinh có ngũ vị, trong canh của ta có hỉ, nộ, ái, tăng, bi (2)." Ánh mắt người đàn bà lướt qua Phù Ly, dừng lại ở trước Trang Khanh, "Hai vị muốn uống loại nào?"
Bà không thấy Phù Ly trả lời, bà lấy trong bình Hỉ ra một bát canh đưa tới trước mặt Phù Ly: "Ngươi có thể thử cái này, nó có thể mang tới cho ngươi niềm vui vô cùng lớn."
Trang Khanh đưa tay chắn trước chiếc bát.
"Long Quân có ý gì?" Người phụ nữ cười nhìn Trang Khanh, bát canh nóng màu cam trong tay ổn định, không lệch chút nào.
"Ngũ vị nhân sinh làm sao có thể dựa vào một bát canh mà nếm được." Phù Ly lắc đầu nói, "Tôi nghĩ tôi không cần."
"Vậy thôi bỏ đi." Người phụ nữ thấy Phù Ly từ chối, buông bát xuống. Bưng một chén canh không có màu sắc đưa cho Trang Khanh, "Long Quân, quỷ hồn uống chén canh này sẽ quên đi chuyện kiếp này. Mà người còn sống uống bát canh này sẽ có thể nhớ ra chuyện kiếp trước, Long Quân có muốn thử hay không?"
"Mạnh Bà đại nhân thật biết nói đùa." Miệng nói xong chữ "đùa" nhưng trên mặt Trang Khanh lại không có biểu tình gì cả, "Tôi không hứng thú gì với kiếp trước cả, lại càng không muốn trả giá khi uống bát canh này."
"Bà già này cũng chỉ đùa với Long Quân đại nhân một chút thôi, mong Long Quân đại nhân không cần để ý." Người phụ nữ này cũng chính là Mạnh Bà trong truyền thuyết, bà ta hành lễ với Trang Khanh, "Một nghìn năm trăm năm không gặp, uy nghiêm của Long Quân làm cho thiên hạ bách thú khuất phục."
Trang Khanh hồi lễ: "Mạnh Bà đại nhân nói đùa rồi, tôi vẫn không hề thay đổi so với ban đầu."
Mạnh Bà cười nói: "Nếu như lần sau gặp lại Long Quân, có lẽ bà già này sẽ lặp lại trò đùa này lần nữa."
Trang Khanh không nói gì, trên mặt cũng không nhìn ra hỉ nộ.
Nét cười trên mặt Mạnh Bà càng sâu, bà quay đầu nhìn kỹ Phù Ly, trịnh trọng thi lễ: "Mong đạo hữu không cần để ý trò đùa của bà già này."
"Không sao." Phù Ly lắc lắc đầu, cười nói, "Tuy rằng tôi không uống canh, nhưng mà canh này nhìn rất đẹp."
"Bà già này đã ở Minh Phủ nấu canh mấy nghìn năm, quen tay hay việc mà thôi." Mạnh Bà nói, "Chợ quỷ đã qua một nửa, hai vị không nên lãng phí thời gian, tiếp tục đi ngắm cảnh đi thôi."
Nghe thấy hai từ "ngắm cảnh", Phù Ly mới nhớ ra tối nay cậu tới tuần tra với Trang Khanh chứ không phải là Trang Khanh tới đây chơi cùng cậu. Cậu có chút chột dạ nhìn Trang Khanh, thấy mặt Trang Khanh không có biểu tình gì lại lén lút thở ra một hơi.
Phù Ly rời khỏi quán canh Mạnh Bà, Trang Khanh chỉ vào một gian hàng không lớn không nhỏ phía trước, "Đi gian hàng phía trước ngồi nghỉ."
"Được." Phù Ly cho rằng Trang Khanh mệt rồi, vội vàng đồng ý.
Vào trong gian hàng, đây là một quán ăn, đồ ăn tất cả đều là cá tôm cua, đầu bếp là một con cá voi yêu, tiểu nhị bên trong đều là quỷ tu. Trang Khanh tới, khiến cho gian hàng nhỏ chấn động, nhưng ở trước mặt đồ ăn ngon, lá gan của mọi người dường như cũng lớn hơn một chút, chí ít cũng không có ai bị dọa rơi đũa chạy mất.
Đồ ăn gọi rất nhanh được mang lên, Trang Khanh nếm một miếng, không rõ biểu tình buông đũa xuống. Vẫn là gian hàng này, đứng bếp vẫn là cá voi nhưng anh đã không còn cảm giác bàng hoàng cùng hoảng sợ năm ấy.
"Sao thế?" Phù Ly nếm con cá Trang Khanh đã ăn, mùi vị rõ ràng là rất ngon, còn ngon hơn so với Bao Ngự tự xưng đã làm đại trù có chức vị cao nhất trong cung.
"Không có gì." Trang Khanh lắc đầu, quay người nhìn dòng người qua lại bên ngoài gian hàng, lấy ra một túi gấm, đưa cho tiểu nhị bên cạnh.
"Đại nhân, ngài, ngài cho nhiều quá rồi." Tiểu nhị không biết Trang Khanh, nhưng nhìn thái độ của thực khách xung quanh liền biết thân phận của người này không đơn giản. Lại nhìn đối phương đột nhiên cho mình nhiều thứ như thế, cậu có chút sợ hãi.
"Không nhiều." Trang Khanh chỉ cá voi đứng đằng sau nấu cơm, "Đây là lãi của một nghìn năm trăm năm."
"Anh nợ tiền ông chủ ở đây?" Phù Ly có chút ngạc nhiên, không ngờ rằng Trang Khanh lại có thể nợ tiền người khác.
"Ừ." Trang Khanh giơ đũa lên, gắp một con tôm lớn, "Tuổi nhỏ không hiểu chuyện, ra ngoài không có tiền, ăn cơm bá vương của ông chủ."(3)
Anh cho rằng mình sẽ không bao giờ xuất hiện ở đây nữa, cũng sẽ không nhớ tới dáng vẻ thiếu niên chật vật của mình năm đó, nhưng khi anh một lần nữa đặt chân lên nơi này, mới phát hiện tất cả thứ mà anh nghĩ, cũng chỉ thế mà thôi.
"Ông chủ." Tiểu nhị chạy ra bếp phía sau, đưa túi gấm đầy linh châu và trân châu đưa cho cá voi yêu, "Đây là của một vị khách đưa, người đó nói..............đây là lãi của một nghìn năm trăm năm?"
Chợ quỷ có quy tắc, mua hàng phải thanh toán, không thể ghi nợ, nếu như bị phát hiện sẽ bị yêu giới truy sát. Vị khách kia nhìn có vẻ uy nghi bất phàm, sao lại có thể thiếu tiền ông chủ?
"Một nghìn năm trăm năm trước?" Cá voi yêu cao tuổi nhận lấy túi gấm, "Ai cơ?"
"Là vị khách kia." Tiểu nhị cách rèm cửa chỉ chỉ người trả tiền cho cá voi.
"Long khí bao phủ, công đức bất phàm.........." Cá voi yêu nhìn thấy người đàn ông mặc cẩm bào đen, đột nhiên nhớ tới đứa trẻ chưa lớn một nghìn năm trăm năm trước. Đứa trẻ đó cả người toàn máu bẩn, linh khí hỗn loạn, uống canh bổ sung nguyên khí ở chỗ của ông.
Sau đó đứa trẻ uống xong canh thì hoảng hốt bỏ chạy, mà ông nhìn thấy đứa trẻ bỏ chạy nhưng không gọi nó lại. Đã bao nhiêu năm qua rồi, ông tưởng rằng đứa trẻ máu hỗn tạp người và rồng đã sớm chết trong tay một yêu tộc nào khác, không ngờ rằng cách hơn một nghìn năm trăm năm còn có thể gặp lại.
Phù Ly phát hiện trên bàn nhiều hơn một bát canh, cậu ngẩng đầu nói: "Tiểu nhị, chúng tôi không gọi món này."
Tiểu nhị cười nói: "Ông chủ nói, cái này tặng cho cố nhân."
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
(1) Mạc Tà: Tên một thanh kiếm sắc bén huyền thoại được rèn từ thời Xuân Thu.
(2) Hỉ, nộ, ái, tăng, bi: Vui, tức giận, yêu, ghét, bi thương.
(3) Cơm bá vương: Ăn quỵt