Đừng Kỳ Thị Giống Loài

Chương 123: Kiếp này




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong thế giới u ám, tràn đầy ghen tị và phẫn hận, Trang Khanh ở trong không gian hỗn loạn, thậm chí còn thấy được Phù Ly và con người tên Bá Liêm nắm tay nhau ở bên nhau.

Nội tâm có âm thanh vang lên, tựa như đang thúc giục anh phẫn nộ, oán hận, thậm chí còn dâng lên sát ý.

Trang Khanh nhấc kiếm trong tay lên, hung hăng cắm xuống dưới đất, thế giới đỏ và đen dần dần bị ánh sáng thay thế, Võng Lượng đau đớn kêu lên một tiếng, sau đó nói với Trang Khanh đã đi ra từ ảo cảnh: “Không hổ là yêu quái trải qua thoát xác đã có thể lên làm yêu hoàng, thật sự có vài phần tác dụng.” Hắn bỗng nhiên biến ra mấy phân thân, bao vây Trang Khanh ở bên trong: “Nhưng cho dù là như thế, ta vẫn nhìn thấy được nhược điểm của ngươi.”

“Vậy thì thế nào?” Trang Khanh chém đứt tất cả các phân thân, “Chỉ cần còn sống, sinh vật có tình cảm đều sẽ có nhược điểm của chính mình.”

“Có nhược điểm, mới có thể trở nên càng mạnh mẽ!” Kiếm trong tay Trang Khanh đột nhiên tỏa ra ánh sáng rực rỡ, Võng Lượng hét lên một tiếng, tất cả phân thân đều hóa thành tro bụi. Hắn lui về sau mấy bước, gần như không dám tin được một con rồng sống hai nghìn năm nhưng không có trưởng bối dẫn đường sẽ có tu vi cao tới như vậy.

Đánh không lại thì chạy đó là truyền thống từ trước tới giờ của tu chân giới, Võng Lượng chỉ do dự trong thời gian nháy mắt, đã chuẩn bị ẩn thân vào trong bóng đêm chạy trốn. Nhưng ngay khi hắn biến mất trong chiếc bóng, đột nhiên bên cạnh có một cánh tay, lôi hắn từ trong bóng đen ra.

“Võng Lượng?” Người đàn ông rung rung cái bóng đen trên tay, quăng hắn xuống đất dùng chân giẫm lên không cho hắn chạy thoát.

“Cảm ơn đạo hữu đã ra tay giúp đỡ.” Trang Khanh nhìn Võng Lượng bị người đàn ông giẫm dưới đất, không thể phản kháng, trong lòng thầm sinh ra cảnh giác.

“Đừng khách khí, loại yêu quái như Võng Lượng, am hiểu nhất là tấn công vào lòng người, ngươi có thể không bị hắn ảnh hưởng, rất hiếm thấy.” Người đàn ông nhào đi nhào lại Võng Lượng, vò thành một cục nhỏ, quăng vào trong túi đeo trên lưng.

Trang Khanh nhận ra chiếc túi này không phải là chiếc túi bình thường, mà là là túi Càn Khôn mang thêm một thuật pháp che mắt. Trang Khanh loáng thoáng cảm nhận được trên người yêu quái này có vài phần thụy khí. Anh nhận được kế thừa của Thanh Thương Long, đã có thể phân rõ bản thể của yêu quái, chỉ có những đại yêu thượng cổ hung thú hoặc là thụy thú trời sinh, anh không thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Không muốn chọc giận đại yêu thế này, Trang Khanh cũng không dùng thuật pháp đặc biệt để nhìn bản thể của đối phương, chỉ thu kiếm lại, hành lễ của vãn bối với người đàn ông: “Vãn bối Trang Khanh, là người quản lý tu chân giới ở nhân gian, không biết tiền bối tới nhân gian là có việc gì?”

“Ta tới tìm một tiểu bối.” Ánh mắt người đàn ông dừng lại trên người Trang Khanh, đôi đồng tử ban nãy còn giống như của người thường, đột nhiên biến thành một đen một trắng, trắng là dương, đen là âm, âm dương luân chuyển chính là thời gian đang trôi qua.

Người đàn ông bỗng nhiên lùi về phía sau một bước, sắc mặt trắng bệch, khóe miệng chảy ra tơ máu. Hắn ôm lấy ngực, ánh mắt trở nên đặc biệt quái dị, nhưng không hề có ác ý.

Trang Khanh không biết đối phương nhìn thấy gì trên người mình, nhưng vẫn cẩn thận hỏi: “Tiền bối, người không sao chứ?”

“Không có gì.” Người đàn ông tùy ý lau đi tơ máu bên khóe miệng, quay người nhìn bên ngoài cửa, “Có con người tới đây.”

Trang Khanh nhìn căn phòng lộn xộn: “Người kinh doanh đằng sau khách sạn này là môn phái ở tu chân giới, tiền bối không cần lo lắng sẽ gây thêm rắc rối.”

“Bây giờ yêu tu và nhân tu quan hệ tốt như vậy sao?” Người đàn ông có chút cảm khái, ban nãy khi hắn nhìn quá khứ của Trang Khanh, chỉ nhìn thấy một nửa, đã bị ánh sáng vàng công đức mạnh mẽ của đối phương đâm cho hoa mắt chóng mặt, cuối cùng không thể kiên trì được tiếp. Nhưng chỉ một nửa nội dung, cũng đã làm cho tâm tình hắn phức tạp, không biết nên xúc động hay là bất đắc dĩ.

“Trưởng ban Trang, không biết trưởng bạn Trang tự mình tới đây, vãn bối không tiếp đón từ xa.” Vương Hàn cười đi vào, cũng không thèm nhìn căn phòng bị biến thành lộn xộn, “Trưởng ban Trang vất vả rồi, không biết kẻ làm ác đã bị xử lý chưa?”

Trang Khanh nhìn nam yêu thân phận không rõ ràng nói: “Bên này đã không còn chuyện gì nữa, về tổn thất thiết bị của khách sạn, cậu có thể viết một phần báo cáo, tới ban quản lý xin bồi thường tổn thất.”

“Trưởng ban Trang giúp chúng tôi giải quyết vấn đề lớn như vậy, chút đồ nhỏ nhặt này, đâu cần phải báo tổn hại.” Vương Hàn nói thật lòng, nhà văn nổi tiếng cả nước đều tới khách sạn bọn họ, nếu như toàn bộ đều xảy ra chuyện, vậy khách sạn của môn phái bọn họ sẽ có ảnh hưởng rất lớn.

Nghành ẩm thực cả nước cạnh tranh khốc liệt, không ai mong xảy ra chuyện cả. Lúc này anh không chỉ không muốn thông báo tổn hại, thậm chí còn muốn tặng cho trưởng ban Trang một lì xì thật lớn. Đáng tiếc rằng trưởng ban Trang tương đối chính trực, trước giờ không nhận hối lộ. Lần duy nhất ầm ĩ chuyện hối lộ cũng chỉ là hiểu lầm, bởi vì đó là gia trưởng nhà Phù Ly đạo quân đưa quà tặng gặp mặt cho hậu bối.

Người làm ăn, phải hiểu cái gì có thể nói, cái gì không thể hỏi, anh không quen người lạ còn lại trong phòng, nhưng tuyệt đối sẽ không vì tò mò mà hỏi thăm bừa. Anh đỡ Mã Cáp chân mềm nhũn không đứng nổi từ trong nhà vệ sinh ra ghế sô pha ngồi cẩn thận.

“Cảm ơn cứu mạng của trưởng ban Trang.” Chân Mã Cáp không thể khống chế được run rẩy.

Vương Hàn nhìn hắn một cái, im lặng nghĩ, không ngờ một con lươn yêu còn có thể làm nghề nhà văn, còn thành công như vậy, phương thức dung nhập nhân gian của yêu tu đúng là đủ các loại.

“Không cần khách khí, bảo vệ đồng bào tu chân giới là trách nhiệm nên làm của ban quản lý.” Biểu tình của Trang Khanh rất nhạt, “Đợi lát nữa ban quản lý sẽ sắp xếp người tới đây xử lý trí nhớ của những nhà văn này.”

“Cảm ơn trưởng ban Trang, làm phiền anh rồi.” Vương Hàn muốn hỏi gần đây Phù Ly thế nào, nhưng sợ Trang Khanh cho rằng anh đang cố ý lôi kéo làm quen, lại nuốt lời vào trong.

Trang Khanh dẫn người đàn ông rời khỏi khách sạn Duyên Nguyệt: “Mời tiền bối theo tôi.”

Người đàn ông đi theo Trang Khanh ngồi vào trong xe, học theo bộ dáng Trang Khanh, cũng tự mình thắt đai an toàn.

“Nếu như tiền bối muốn tìm tiểu bối, đã vào nhân gian rồi, người có thể cung cấp tên hoặc là hình ảnh, ban quản lý có thể giúp ngài tìm được tin tức của người kia.” Trang Khanh nói, “Theo như quy trình công việc, ngài phải tới ban quản lý điền một bản khai, thông qua xét duyệt chúng tôi mới có thể giúp ngài lấy được thông tin cá nhân.”

Hệ thống làm việc của Trang Khanh có thể tra bất cứ lúc nào. Nhưng thân phận người đàn ông này không rõ ràng, tới ban quản lý điền bản khai, mới dễ dàng khống chế.

Cũng may là người đàn ông này vô cùng dễ nói chuyện, sau khi Trang Khanh nói phải điền bản khai cũng không có ý phản đối. Thái độ phối hợp này làm cho Trang Khanh càng thêm cảm tình với đối phương.

Tới ban quản lý, Trang Khanh đưa trực tiếp người đàn ông này tới phòng hồ sơ, để người đàn ông điền thông tin rồi mới quay lại văn phòng. Chuyện ở khách sạn Duyên Nguyệt vốn định giao cho Phù Ly giải quyết, nào biết phía Nam xảy ra một số chuyện, Trang Khanh lo những nhân viên khác không đủ thực lực, chỉ đành bảo Phù Ly dẫn đội qua đó xem.

Nhân viên phòng thông tin hồ sơ vô cùng bận rộn, không chỉ phải nhận các loại điện thoại báo cáo, còn phải sàng lọc những thông tin có ích. Sau khi bọn họ đưa mẫu và bút cho người đàn ông mà Trang Khanh đưa tới xong, lại vội chân không chạm đất, còn không có thời gian để uống ngụm nước.

Người đàn ông phát hiện trong gian phòng này có người có yêu, trong đám yêu quái có động vật ăn cỏ, còn có cả động vật ăn thịt, nhưng không khí lại vô cùng hài hòa.

Chữ trên bản khai là chữ giản thể thông dụng của hiện tại, người đàn ông dường như không quá quen thuộc loại nét chữ này, cho nên điền rất chậm, tốn khoảng mười phút mới điền xong.

“Lại là con yêu quái từ trong núi ra không hiểu khuôn phép, vậy mà trực tiếp biến mất trong bốt điện thoại, may là hệ thống camera theo dõi trong bốt điện thoại bị hỏng rồi, nếu không chuyện này sẽ ồn ào lớn.” Một nhân viên đánh chữ như bay trên bàn phím, giao chuyện này cho đồng nghiệp xử lý, quay đầu nhìn người đàn ông đã điền bản khai xong rồi, “Xin đưa bản khai cho tôi, cảm ơn.”

Cậu vừa nhận lấy bản khai nhìn, nét chữ  bên trên vô cùng đẹp, nhưng lại phức tạp làm cho cậu không hiểu được, đây có lẽ là chữ triện? Nhìn người đàn ông, cậu đưa bản khai cho đồng nghiệp ở ô bên cạnh, vị đồng nghiệp này là thụ yêu sống hai nghìn năm, tuy rằng phản ứng có hơi chậm chạp, nhưng mà kiến thức không ít.

Thụ yêu nhận lấy bản khai, dán mắt lại gần nhìn mấy lần, cho rằng bản thân mình nhìn sai rồi.

Đối tượng mà yêu tu này trình xin kiểm tra tên là Phù Ly, nguyên quán là vùng sông Hoài, đây không phải là Phù Ly đạo quân trong ban quản lý bọn họ sao? Lão đại có ý gì, đưa người tới bộ phận bọn họ, khẳng định là muốn bọn họ giúp tìm người, nhưng muốn tìm Phù Ly đạo quân còn phải điền đơn trình sao?

Hắn nghĩ nghĩ, để bản khai xuống, nói với người đàn ông ngồi đối diện bên ngoài: “Xin anh đợi một chút.” Sau đó đứng dậy đi vào bên trong, lấy di động của mình gọi cho Trang Khanh, muốn hỏi rõ xem Trang Khanh có ý gì.

Nhận được điện thoại của bộ phận thông tin hồ sơ, Trang Khanh không chút nghĩ ngợi nói: “Tôi lập tức qua đó.”

Nghĩ tới những trưởng bối thâm sâu khó dò của Phù Ly, biết được tiểu bối mà người đàn ông muốn tìm lại chính là Phù Ly, Trang Khanh cũng không cảm thấy bất ngờ chút nào.

Anh bước nhanh vào bộ phận thông tin hồ sơ, nói với người đàn ông: “Tiền bối, không biết tiểu bối người muốn tìm lại chính là Phù Ly, cậu ấy là nhân viên ở trong ban quản lý, đang xử lý một chút chuyện ở phía Nam, sẽ nhanh chóng quay lại, mời tiền bối tới văn phòng vãn bối ngồi một lát.”

Nghe thấy Trang Khanh và Phù Ly làm việc cùng một nơi, đuôi mày người đàn ông khẽ nhúc nhích, gật đầu với Trang Khanh: “Làm phiền rồi.”

“Vãn bối tên là Trang Khanh, người có thể gọi vãn bối là Tiểu Trang.” Trang Khanh đẩy cửa văn phòng ra, làm tư thế mời: “Người vào đây ngồi trước, vãn bối đi rót trà.”

Người đàn ông nhìn bốn phía xung quanh, ngửi được mùi của Phù Ly trong phòng này, yêu tu tên Trang Khanh này không lừa hắn.

Trang Khanh quay lại rất nhanh, người đàn ông nhận lấy trà mà anh đưa qua, nói với Trang Khanh: “Ta không có tên, ngươi có thể gọi ta là chú Viên.”

Sau khi tự giới thiệu, hắn lấy từ trong túi Càn Khôn ra mấy chiếc hộp, đưa tới trước mặt Trang Khanh: “Nào, đây là quà gặp mặt ta tặng ngươi.”

Nhìn mấy chiếc hộp này, Trang Khanh không từ chối nữa, cảm ơn xong thì nhận lấy, bởi vì anh biết từ chối cũng không có tác dụng gì. Những trưởng bối nhà Phù Ly, phong cách khi tặng quà rất giống nhau, chính là hào phóng.

Nhưng khi nghe tới từ “Viên” này, Trang Khanh nhớ tới yêu tu Bạch Viên trên núi Vụ Ảnh, là yêu tu dẫn dụ Phù Ly khiến cho cậu nghĩ rằng trên núi toàn là những yêu tu bình thường: “Thứ cho vãn bối mạo muội, tiền bối có phải là Bạch Viên trưởng lão mà Phù Ly thường nhắc tới trước mặt vãn bối không?”

“Tiểu Ly thật sự thường nhắc tới ta sao?” Bạch Viên trưởng lão, người đàn ông có thân phận chân chính là Tinh Tinh này có chút kích động.

Trang Khanh gật đầu.

Nụ cười trên mặt Tinh Tinh càng thêm sáng lạn, hỏi rất nhiều vấn đề liên quan tới Phù Ly. Tu vi có tăng không, có sống chung tốt với các yêu tu khác không, có bị những yêu tu khác bắt nạt không, có thiếu thứ gì không.

Trang Khanh trả lời từng câu từng câu một, vô cùng kiên nhẫn.

“Không biết Tiểu Trang đã có đạo lữ hay chưa?” Tinh Tinh nhìn công đức và tử khí dày đặc trên người Trang Khanh, trong lòng thoáng có một tính toán nào đó, nhưng mà chưa nhìn thấy Phù Ly, hắn không thể có quá nhiều suy nghĩ.

“Cảm ơn tiền bối đã quan tâm, vãn bối đã có người làm bạn suốt đời rồi.”

“Thì ra là như thế.” Tinh Tinh âm thầm thở dài một hơi, đây chính là chỗ buồn cười của vận mệnh, kiếp trước đã trả giá rất lớn nhưng vẫn cầu mà không được. Kiếp này tuy rằng gặp lại lại không có duyên.

Người cũng tốt, yêu cũng được, đều không không thể tránh thoát khỏi vận mệnh.

Chỉ mong Tiểu Ly có thể gặp được quý nhân, tránh khỏi vận mệnh đại hung.

Trang Khanh muốn nói với đối phương, đạo lữ của mình chính là Phù Ly, đột nhiên cửa bị gõ vang, sau đó Phù Ly ló nửa người vào: “Trang Tiểu Long, nghe nói ở khách sạn Duyên Nguyệt xảy ra chuyện hả?”

“Tiểu Ly?” Người đàn ông cao lớn mới vừa rồi còn khí thế bất phàm, sau khi Phù Ly xuất hiện, tay chân luống cuống đứng dậy, dường như người lớn đã làm sai chuyện gì, tràn ngập áy náy và yêu thương trước mặt đứa nhỏ.

“Bạch Viên trưởng lão?!” Phù Ly cho rằng mình nhìn nhầm, cậu chớp chớp mắt, nhảy lên như gió, biến về nguyên hình ôm lấy Tinh Tinh, “Thật sự là người?!”

Tinh Tinh vội vàng vươn tay đỡ lấy Phù Ly biến về nguyên hình, Tinh Tinh vừa cười vừa xúc động: “Thật sự đã lớn rồi, bản thể đã trở nên khôi ngô uy vũ.”

“Vậy sao, con cũng cảm thấy như vậy.” Phù Ly đắc ý vẫy vẫy đuôi, lại nhận được một tràng dài ca ngợi của Tinh Tinh. Sau nửa giờ hai chú cháu ở trong văn phòng khen ngợi lẫn nhau, Phù Ly mới nói, “Tại sao trưởng lão lại ở chung với Trang Tiểu Long?”

Tinh Tinh nói chuyện đã xảy ra một lần: “Còn phải cảm ơn Tiểu Trang, nếu không ta vẫn không biết con đang ở đâu.”

“Không sao, không phải bây giờ đã biết rồi sao.” Phù Ly rung cái tai với Trang Khanh, trên khuôn mặt lông xù xù như đang ngượng ngùng mỉm cười, “Trưởng lão quay lại thật đúng lúc, một thời gian nữa có lẽ con sẽ tổ chức đại lễ kết đạo, người có thể tham dự, con rất vui.”

“Đại lễ kết đạo, cùng ai?” Tinh Tinh cho rằng tai mình có vấn đề.

Móng vuốt lông xù mập mạp, chậm rãi, chậm rãi chỉ về hướng Trang Khanh trầm mặc ít lời ngồi một bên.

Tinh Tinh mở to mắt, liếc tới liếc lui giữa Phù Ly và Trang Khanh, ban nãy hắn chỉ nhìn thấy một nửa quá khứ của Trang Khanh, từ lúc kiếp trước anh chết đi tới khi đầu thai trải qua trăm cay nghìn đắng sống sót ở nhân gian, đã bị ánh sáng công đức và tử khí trên người anh bắn thần thức hắn quay lại.

Hắn không ngờ rằng, cuối cùng Trang Khanh với Phù Ly lại ở bên nhau.

Cho rằng Tinh Tinh không hài lòng Trang Khanh, Phù Ly vội vàng nói: “Trang Tiểu Long vô cùng tốt, còn là Long Hoàng của thủy tộc, Cương Liệp đại vương và chú Phong đều rất thích anh ấy, người…..”

“Ta cũng rất thích tiểu bối như vậy.” Tinh Tinh ngắt lời Phù Ly, “Đại lễ kết đạo tổ chức khianào, ngày mồng tám tháng sau là ngày hoàng đạo, tổ chức vào ngày đó sao?”

Phù Ly: “…..”

Những trưởng bối nhà cậu đều vội vàng để cậu thành hôn như vậy sao? Dựa theo tình huống bình thường, điều trưởng lão quan tâm nhất đáng lẽ phải là tung tích của đại vương và chú Phong mới đúng?

Vội vã giục kết hôn, thái độ gì thế này?

“Không ngờ rằng xoay xoay chuyển chuyển, hai con vẫn ở bên nhau.”

Trang Khanh đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tinh Tinh, lời này có ý gì?

Tác giả có lời muốn nói:

Trang Tiểu Long:??

~~~~~~~

Tinh Tinh: 狌狌/猩猩 Là một dị thú trong truyền thuyết cổ đại trung quốc, được ghi lại trong Sơn Hải Kinh, tương tự như vượn và khỉ. Tinh Tinh là một loài thú thần kỳ, truyền thuyết nó có thể thông hiểu chuyện của quá khứ, nhưng lại không thể biết được chuyện của tương lai.

Lần trước mình có chú thích về Bạch Viên (vượn trắng), nhưng mà đọc đi đọc lại thì mình phát hiện Bạch Viên khác với Tinh Tinh. Trong truyện tác giả ghi trưởng bối của Phù Ly là Tinh Tinh nhưng có bộ lông màu trắng nên được gọi là vượn trắng (Bạch Viên). Trong miêu tả ở Sơn Hải Kinh thì Tinh Tinh là quái thú dáng vẻ cao lớn và có đôi tai màu trắng, có thể biết được quá khứ nhưng không thể đoán được tương lai (tương đối khớp với thông tin của nhân vật trong truyện trừ vụ lông), còn dị thú Bạch Viên là con vượn màu trắng được miêu tả có thần lực và tiếng thét vô cùng lớn.

Còn phần tử khí hình như mình chưa chú thích, tử khí ở đây là khí màu tím mang lại bình an và may mắn, trong câu Tử khí Đông lại ấy, không phải là khí chết đâu.

1 tinhtinh

Hình minh họa dị thú Tinh Tinh trong Sơn Hải Kinh.