Đừng Kỳ Thị Giống Loài

Chương 107




Khi mọi người ở ban quản lý kích động tìm được Trang Khanh, nhìn thấy Trang Khanh tay trái nâng một con chó, tay phải cầm một chiếc bánh bao gặm, hai chân trước của con chó trắng dựa vào vai Trang Khanh, đang cầm bánh bao nóng hôi hổi, vừa ăn cái đuôi vừa vung tới lui, xung quanh có mấy cô gái, đang cầm điện thoại chụp ảnh.

Sau khi nhìn thấy một màn như vậy, cảm xúc kích động toàn thân của mọi người ở trong ban quản lý, giống như bóng bay bị chọc nổ, nháy mắt không thấy đâu nữa.

Không còn cảm giác kích động, bọn họ lại cảm thấy sự an tâm, loại cảm giác an tâm vì cho dù lão đại đã trở nên lợi hại, nhưng sẽ không vứt bỏ bọn họ. Động tĩnh hồi sáng sớm nay, những người có chút kiến thức nhìn thấy đều biết được điều đó đại diện cho thứ gì.

"Đứng ở đó làm gì?" Trang Khanh cắn một miếng chiếc bánh bao còn lại trong tay, "Không đi làm sao, muốn bị trừ lương hả?"

Lúc này mọi người mới tỉnh táo lại, chạy thẳng vào ban quản lý, đầu không ngoảnh lại.

Ai muốn bị trừ lương chứ.

Phù Ly ăn bánh bao xong, gục đầu lên vai Trang Khanh: "Tôi ngủ một lát, hôm nay xin nghỉ ốm nửa ngày."

"Ngủ đi." Trang Khanh nhét bánh bao chưa ăn hết vào miệng, hai tay ôm cậu vào trong lòng, quả nhiên Phù Ly đã thiếp đi rồi. Tối hôm qua để giúp đỡ anh lột xác thành công mà Phù Ly đã tổn hao linh khí toàn thân. Nếu như anh kéo dài hơn một chút, e rằng tu vi của Phù Ly cũng vì thế mà thụt lùi.

Người trong lòng lại đáng giận như vậy, có đôi khi làm anh vừa tức vừa không thể làm thế nào, hận không thể túm lấy đầu cậu lắc lắc, nhưng có đôi khi những chuyện mà cậu làm ra lại khiến cho anh không nỡ làm khó cậu chút nào.

Vận mệnh của Trang Khanh hợp với vận mệnh đất nước, cho nên sau khi anh thành công lột xác, trời lại ban mưa xuống cho vạn vật, ngay cả vận khí quốc gia cũng đột nhiên trở nên tốt hơn. Ví dụ như Viện nghiên cứu A thực nghiệm thành công, Viện khoa học B giải quyết được một hạng mục khó khăn nào đó, Sở nghiên cứu khoa học C nghiên cứu ra một loại dược phẩm, ngay cả mức độ ô nhiễm của các thủy vực lớn đều giảm xuống.

Nhất thời các ngành đều vui sướng hân hoan, không chỉ đưa một khoản tiền cho ban quản lý dưới danh nghĩa "phí nghiên cứu khoa học", còn thưởng cho cá nhân Trang Khanh nhà và xe, các vị lãnh đạo ban ngành có tình cảm qua lại với Trang Khanh cũng đều tặng quà có giá trị.

Đối với quốc gia này mà nói, rồng vốn tượng trưng cho may mắn và sự bảo vệ, cho nên mỗi người tặng lễ đều cam tâm tình nguyện, vô cùng vui vẻ.

Đội quân tặng quà ở nhân gian còn chưa đi, các đại chưởng môn tu chân giới, còn cả các yêu tu có tiếng cũng bắt đầu tặng quà, tự mình mang tới trước cửa nhà Trắng Khanh thăm hỏi. Bây giờ Trang Khanh là vua của thủy tộc, mà trên địa cầu này, nước quan trọng thế nào không cần phải nói nữa, cho nên không ai muốn đắc tội thủy hoàng, trừ phi chê bản thân mình sống tốt quá.

Các đại chưởng môn đều biết chỗ ở của Trang Khanh tại nhân gian, nhưng sau khi các chưởng môn này tới thăm hỏi, phát hiện ra trong nhà Trang Khanh trừ Phù Ly ra thì không còn yêu tu nào khác, tâm tình đột nhiên có chút khó tả.

Đã sớm nghe thấy Trang Khanh và người tên là Phù Ly này có chút mờ ám, bọn họ còn cho rằng chỉ là lời đồn, không ngờ rằng hai người này đã ở chung rồi.

Chưởng môn Triệu Tu của phái Thanh Tiêu và chưởng môn Điền Phong phái Điền Viên là bạn tốt nhiều năm nay, cho nên hai người cũng hẹn nhau tới tặng quà cho Trang Khanh.

Giờ phút này bọn họ ngồi trên sô pha, nhìn bức tranh phong cảnh dùng đá quý ghép thành, lại nhìn Phù Ly ngồi bên cạnh Trang Khanh, trên mặt mang nụ cười lúng túng nhưng không mất đi lễ phép.

Trang Khanh cũng không phải là người có tính cách thích nói chuyện, may là tính cách của Phù Ly tương đối hiền lành, mới làm cho bầu không khí không quá lúng túng.

Sau đó hai vị chưởng môn thật sự không ngồi nổi nữa, đứng dậy xin từ biệt, Trang Khanh cũng đứng dậy tiễn hai người ra ngoài cửa: "Bên ngoài gió tuyết lớn, hai vị chưởng môn xinh hãy cẩn thận."

"Trưởng ban Trang xin hãy dừng bước." Triệu Tu và Điền Phong sao có thể để Trang Khanh tiễn ra bên ngoài được, hết lần này tới lần khác bảo Trang Khanh dừng bước. Triệu Tu ỷ vào đệ tử là nhân viên cao cấp ở ban quản lý, còn nói vài câu vui đùa.

"Tình cảm của Trưởng ban Trang và Phù Ly đạo hữu thật tốt, nếu như sau này tổ chức đại lễ kết đạo, Triệu mỗ chắc chắn mặt dày tới cửa xin uống mấy chén rượu."

Trang Khanh quay đầu nhìn Phù Ly đang rửa chén trà ở trong bếp, khuôn mặt luôn nghiêm nghị lộ ra vài phần ý cười: "Nếu như thực sự có một ngày như vậy, Trang mỗ nhất định sẽ đưa thiếp mời."

Triệu Tu và Điền Phong vừa nhìn thấy vẻ mặt của anh, biết rằng vị vua của thủy tộc vừa được tấn phong này cũng có tâm tư kia, đột nhiên lộ ra nụ cười mờ ám, ngồi lên chiếc xe ô tô mà môn phái sắp xếp cho, rời khỏi biệt thự.

"Trang Tiểu Long." Phù Ly đi ra khỏi nhà bếp, thổi một luồng khí làm khô nước trên tay, "Câu chuyện tối hôm qua anh kể cho tôi nghe ấy, sau đó thế nào?"

Trang Khanh đóng cửa lớn biệt thự lại, "Cậu lên giường đợi tôi trước đi, tôi sẽ quay lại ngay."

"Vậy anh nhanh lên một chút nhé." Phù Ly lên tầng, phốc một tiếng nhảy lên trên chiếc giường mềm mại, biến thành nguyên hình, lười biếng nằm sấp không động dậy. Từ khi cậu phát hiện ra Trang Khanh đã từng nghe rất nhiều truyền thuyết thú vị của con người, cậu liền đam mê hoạt động Trang Khanh "kể chuyện trước khi đi ngủ" cho cậu.

Có lẽ bởi vì Trang Khanh lột xác thành công, huyết mạch trở nên càng thuần túy, mấy ngay nay Phù Ly luôn ngửi được một mùi thơm trên người Trang Khanh, là mùi đồ ăn ngon. Ngay từ đầu cậu đã cảm thấy xấu hổ về suy nghĩ này của mình, sau đó cậu phát hiện ra loại hương vị này có thể làm cho cậu chìm vào trong giấc ngủ, linh khí vận chuyển trong kinh mạch càng nhanh hơn, xấu hổ liền biến thành lo lắng.

Thể chất hiện tại của Trang Khanh, có phải là có lực hấp dẫn tương đối lớn với những yêu tu khác hay không?

Toàn thân trên dưới rồng đều là báu vật, nếu như có yêu quái nào muốn ăn luôn Trang Khanh để tăng tu vi thì phải làm sao? Cậu vốn chỉ vì Trang Khanh nấu cơm ngon mới da mặt dày ở cùng với anh, nhưng bây giờ càng không yên tâm rời đi, có cậu ở đây, khi đánh nhau Trang Khanh cũng có thêm một người ở bên giúp đỡ.

Trang Khanh rửa xong đĩa hoa quả, quay đầu nhìn bóng đen lén lén lút lút ở bên ngoài cửa sổ, cười lạnh: "Cút."

Bóng đen run rẩy, nháy mắt biến mất.

Mấy ngày này nhiều khách tới thăm, Trang Khanh thu lại kết giới ở bên ngoài biệt thự, cho nên sinh vật không rõ lai lịch dạo chơi ở bên ngoài biệt thự cũng nhiều hơn.

Phù Ly nằm trên giường nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài cửa sổ có một con ác ma vẻ mặt dữ tợn, tai cậu rung lên, ác ma bên ngoài kêu thảm thiết một tiếng, hồn phách tiêu tán, trở thành ma quỷ chân chính.

Những con ma khác trốn trong góc nhìn thấy tình huống như vậy, xoay người bay ra bên ngoài, bay tới nửa đường lại đụng phải đại quân Âm Sai của Minh Giới, nháy mắt lại một trận ma khóc quỷ gào.

"Sếp, anh thật anh minh, mai phục ở nơi này thật sự bắt được đào phạm của Minh Giới." Một âm sai dùng dây trói hồn trói ác ma lại, ánh mắt sùng bái nhìn Lịch Tư dẫn đầu.

Ánh mắt Lịch Tư âm trầm phun ra một hơi khói: "Linh khí trên người vị bên trong dày đặc, đối với ác ma không nhận thức mà nói, đó chính là miếng pho mát lớn thơm ngào ngạt."

Cũng chỉ có những ác ma không đầu óc kia mới dám làm chuyện thế này, nhìn yêu tu của yêu giới thức thời thế nào, người tu vi cao thì ân cần tặng lễ, người tu vi thấp thì trốn xa tít tắp hành lễ, đâu giống như mấy hồn ma ngu ngốc này.

Thôi bỏ đi, nếu như thông minh, sao có thể nằm trong danh sách đào phạm của Minh Giới được.

Đáng tiếc là đã bắt được gần đủ số ác ma đào phạm, danh tiếng mồi câu miễn phí của Trang Khanh cũng đã lưu truyền khắp nơi ở Minh Giới, về sau không biết phải đi đâu mới tìm được mồi câu tốt như Trang Khanh đây.

Bởi vì chuyện Trang Khanh trở thành long hoàng mà tu chân giới nóng lên một trận, thẳng tới khi sắp đến tết âm lịch, mọi người chuẩn bị mừng năm mới, nhiệt độ mới dần dần hạ xuống. Trước tết âm lịch mấy hôm đều là thời kỳ xuân vận cao điểm của Đế Đô, cũng là vận động di chuyển lớn của con người. Mỗi khi tới thời điểm này, không chỉ các ban ngành liên quan lớn bận rộn không thôi, ngay cả ban quản lý cũng phái người tới các sân bay, trạm xe, trạm tàu lửa trên khắp cả nước thay phiên nhau trực. Sợ rằng có tu chân giả nào nghĩ luẩn quẩn muốn báo thù xã hội, tới đây tự nổ nội đan, như vậy rất phiền phức.

Khu vực mà Phù Ly phụ trách là trạm tàu hỏa lớn nhất Đế Đô, cậu nhìn thấy vô số người vác trên vai bao lớn bao nhỏ, chen tới chen lui trong đám người, càng ngày càng nhìn sinh vật gọi là con người này với cặp mắt khác xưa.

Đã có cả đống người rồi, vẫn còn có thể nhét vào trong xe, quả thực chính là kỳ tích.

Phù Ly trông chừng ở đây ba bốn ngày, không bắt được yêu quái muốn trả thù xã hội nào, ngược lại phát hiện không ít tiểu yêu trốn vé đi xe miễn phí. Những tiểu yêu này tu vi bình thường, sống cũng không được tốt, cho nên biến thành nguyên hình nằm úp nên đỉnh xe hoặc kho hàng, để ít đi chút tiền đi đường.

Hơi thở trên người những tiểu yêu này rất thuần túy, cho nên Phù Ly cũng nhắm một mắt mở một mắt với hành vi của bọn họ, để bọn họ trốn vé đi.

Càng tới gần cuối năm, người ở Kinh Đô càng ngày càng ít, đến ngày hai mươi tám tháng mười hai, Phù Ly kết thúc phiên trực ngồi tàu điện quay lại ban quản lý, tàu điện trống không, cả toa tàu chỉ còn lại mình cậu với hai hành khách nữ khác.

Nữ hành khách ngồi tương đối gần cậu tóc dài buông qua lưng, tuy rằng tướng mạo không quá xinh đẹp, nhưng da rất trắng. Nữ hành khách còn lại đang gục đầu, không nhìn rõ diện mạo, dáng người hơi béo.

Bỗng nhiên đèn trong tàu điện chớp nháy một cái, nữ hành khách tóc dài ngẩng đầu nhìn đèn, lại nhìn Phù Ly ngồi đối diện với cô, xách túi đứng dậy ngồi xuống vị trí gần cậu hơn.

Rất nhanh, cửa tàu điện lại mở ra, trạm này lại có mấy người lên tàu, những người này sau khi lên xe không hề nói chuyện, không khí vô cùng an tĩnh.

"Anh có cảm thấy hình như hôm nay tàu điện chạy rất lâu không?" Cô gái tóc dài không chịu được bầu không khí im lặng như vậy, nhích lại gần Phù Ly, nhỏ giọng hỏi một câu như vậy.

"Ừ, con đường này dài hơn một chút." Giọng nói chuyện của Phù Ly không nhỏ, làm cho những người ngồi đối diện đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn cậu.

Phù Ly không để ý tới những người này, nói với cô gái tóc dài: "Lát nữa cô xuống tàu cùng với tôi."

Cô gái tóc dài dường như tìm được người đáng tin, liên tục gật đầu. Những người ngồi đối diện bọn họ cũng đều dời ánh mắt sang chỗ khác, không nhìn bọn họ nữa. Cô gái tóc dài lấy điện thoại ra xem mấy lần, sau đó thân thể phát run.

Những người ngồi ở phía đối diện cô, tuy rằng ăn mặc bình thường, dung mạo cũng bình thường, nhưng không ai dùng điện thoại cả!

Ngồi tàu điện nhàm chán như vậy, tại sao lại không ai nghịch điện thoại, đáng sợ quá.

"Tàu điện nên dừng rồi." Phù Ly nhìn thấy cô gái càng ngày càng run rẩy, nước mắt cũng sắp rơi xuống, cậu thở dài, lấy trong túi áo ra năm đồng tiền, dùng một sợi dây xuyên lại, đưa tới trước mặt cô gái, "Cầm lấy."

"Đây, đây là gì?" Cô gái nhận lấy đồng tiền, phát hiện bên trên viết mấy từ Khai Nguyên Thông Bảo (1).

"Tiền đồng." Thứ này ở trong ban quản lý có rất nhiều, Phù Ly vừa mới dùng thuật di chuyển, lấy năm đồng ra.

"Cảm ơn anh." Cô gái tóc dài đã từng nghe nói truyền thuyết về "tiền Ngũ Đế" (2) này, cho nên không quan tâm năm đồng tiền này là thật hay giả, cô đều vô cùng cảm ơn ý tốt của đối phương. Xem ra đối phương giống như cô, cũng cảm thấy được sự bất thường của những "hành khách" này.

Sau khi cô nắm chặt "tiền Ngũ Đế", tàu điện dừng lại, Phù Ly quay đầu nói với cô: "Đi theo tôi."

Dựa theo thói quen bình thường, cô tuyệt đối sẽ không nghe lời của một người đàn ông xa lạ, nhưng có lẽ bởi vì không khí hôm nay quá mức đáng sợ, hoặc có lẽ là người đàn ông đẹp trai này trông rất đáng tin cậy, làm cho cô tự giác làm theo lời đối phương nói.

Hai người đi tới cửa, cô gái phát hiện ra những hành khách khác dường như muốn đứng dậy ngăn cản bọn họ, cô che miệng, mới khống chế được mong muốn hét ầm lên.

Phù Ly kéo cô gái theo, ra khỏi cửa. Cô gái quay đầu lại nhìn, tàu điện đã chậm chạp rời đi, người phụ nữa hơi mập đi cùng cô lên xe đứng ở bên cửa sổ, dường như đang oán hận hai người họ không nên rời đi.

"Cô ta, cô ta......."

"Đừng sợ, bọn họ chỉ về nhà thăm người thân thôi." Phù Ly cười với cô gái, "Sẽ không cố ý hại người."

"Người kia......cũng muốn thăm người thân sao?" Cô cái vẫn còn không ngừng run rẩy, cô nắm chặt tiền Ngũ Đế mà Phù Ly đưa cho cô, dường như làm như vậy sẽ khiến cô yên tâm hơn một chút.

"Đương nhiên, ngày như Trừ Tịch, mọi người đều được nghỉ mà." Phù Ly nhân cơ hội cô gái không chú ý, vẫy tay trên không trung, sương mù trong trạm tàu điện biến mất, tất cả dường như đều khôi phục như bình thường.

Cô gái dường như cũng không run rẩy như ban nãy nữa, cô cảm kích nhìn Phù Ly: "Anh đẹp trai, anh là Đại Sư sao?"

"Tôi cũng không quá hiểu những thứ này, chỉ biết sơ qua một chút chút mà thôi." Phù Ly không nói dối, cậu không quá hiểu thuật đuổi quỷ của con người, đối với yêu tu mà nói, dùng vũ lực đàn áp còn có tác dụng hơn là dùng bùa chú.

Cô gái cho rằng Phù Ly không tiện tiết lộ, cho nên cũng không tiện hỏi thêm nữa. Sau khi đi ra khỏi trạm tàu điện, cô gái mới lấy điện thoại ra nói: "Anh đẹp trai, hôm nay anh giúp tôi một việc lớn như vậy, sau này có cơ hội tôi có thể mời anh ăn một bữa không, hay là chúng ta thêm wechat đi?"

"Phù Ly."

Phù Ly quay đầu lại nhìn thấy một anh đẹp trai chân dài, đối phương mặc áo gió dài màu đen, dáng đi đường vô cùng tao nhã, chẳng qua mặt lại lạnh lùng, nhìn vô cùng khó gần.

Đợi khi anh đẹp trai bên cạnh đứng cùng với người kia, cô gái mới hiểu ra, thì ra đối phương đặc biệt tới đây đón anh đẹp trai đang đi cùng cô này.

Nhìn theo bóng lưng của hai người, cô gái hà hơi cho lòng bàn tay nóng lên, nhét điện thoại và tiền Ngũ Đế vào trong túi. Tiền mời khách không thể chi rồi, chuyện hôm nay quái dị như vậy, cô dứt khoát đi quyên chút tiền cho công trình hi vọng.

Không phải có một câu nói rất hay chính là "tốn tiền miễn tai" hay sao.

"Cô gái loài người kia có cảm tình rất tốt với cậu." Trang Khanh kéo cửa xe ra, để Phù Ly ngồi vào trong.

"Có lẽ là trông tôi tương đối được ưa thích?" Phù Ly tự thắt đai an toàn cho mình, không để ý nói, "Chúng ta đi làm nốt ngày mai là được nghỉ rồi phải không?"

Trang Khanh nhìn khuôn mặt Phù Ly, cười một tiếng không rõ ý tứ: "Ừ, rất được ưa thích."

"Hả?" Phù Ly khó hiểu, lời này có ý gì?

"Nếu như không có sự kiện gì lớn xảy ra, làm hết ngày mai là có thể được nghỉ, nghỉ hết ngày mồng bảy." Trang Khanh khởi động xe, im lặng rất lâu sau đó mới nói, "Thọ mệnh của con người rất ngắn."

"Anh nói đúng, thọ mệnh của con người cũng chỉ khoảng một trăm năm, đối với yêu tu chúng ta mà nói, đúng là rất ngắn."

"Cho nên cậu cần duy trì khoảng cách với con người, nếu như................động xuân tâm, bọn họ cũng không thích hợp cậu."

"Trang Tiểu Long, không ngờ rằng anh vừa mới lột xác không được bao lâu, trong đầu đã nghĩ tới những thứ này rồi." Phù Ly chậc một tiếng, "Nếu như tôi có hứng thú với con người, thì đã sớm động lòng từ hai nghìn năm trước rồi, đâu còn có thể đợi tới bây giờ."

Hai nghìn năm trước?

Miệng Trang Khanh cứng lại, Phù Ly đang nói tới thú cưng con người kia sao?

"Cậu rất thích thú cưng con người kia?" Trang Khanh nghiêm mặt hỏi.

"Rất thích." Phù Ly gật đầu, "Chị Trục Nguyệt đã từng nói, tướng mạo của con người đó thuộc dạng vô cùng đẹp trong nhân loại."

Trang Khanh buồn bực không nói.

"Nhưng mà tôi đã không còn nhớ rõ trông anh ta như thế nào nữa rồi." Phù Ly nhíu mày, quay đầu nhìn Trang Khanh, "Nhưng có lẽ dáng vẻ của con người đó không đẹp bằng anh đâu."

"Nếu như cậu đã thích anh ta như thế, tại sao lại không nhớ rõ tướng mạo của anh ta?" Tâm tình Trang Khanh tốt hơn một chút.

"Khi đó tôi ít tiếp xúc với con người, bình thường bản thân cũng không thích dùng hình người, cho nên năng lực phân biệt diện mạo con người của tôi không giỏi." Phù Ly có chút đỏ mặt, "Chẳng qua sau khi tôi tới Yêu Minh đăng ký chứng minh thư đã sửa được tật xấu này rồi."

"Không nhớ rõ cũng không sao, dù sao anh ta cũng đã đầu thai chuyển thế, nếu như cậu còn nhớ, ngược lại lại không vui." Trang Khanh thầm nghĩ, cho dù con người kia là thú cưng duy nhất mà Phù Ly nuôi thì làm sao, là một thú cưng mà ngay chủ nhân cũng còn không nhớ rõ mặt mũi, chỉ là một thú cưng thất bại.

Còn về khả năng "chủ nhân quá cặn bã", Trang Khanh đã đá văng ra khỏi tiềm thức của mình.

Có sai thì vĩnh viễn là lỗi của người khác, người nhà mình không thể sai được.

Vị long hoàng thân cận con người nhất trong long tộc này, có lẽ đã bị nhiễm tật xấu hoa mắt ù tai của đế vương nhân loại thời kỳ phong kiến.

Ngày hai mươi chín tháng chạp, ngày cuối cùng đi làm, rất nhiều người không có tâm trạng làm việc, chỉ ngồi đợi được nghỉ. Trong văn phòng chung, mọi người đều đang bàn bạc xem đón năm mới thế nào, mua những thứ gì.

Những tu chân giả đang ngồi phần lớn đều là có người thân hoặc là môn phái, cho nên đón năm mới nhất định không thiếu vui vẻ, chỉ có Phù Ly nằm bò ra bàn, nghe giọng thảo luận tràn ngập hưng phấn của bọn họ.

Bởi vì cậu không có môn phái, cũng không có người thân. Năm nay đối với cậu mà nói, không có gì đặc biệt cả.

"Xảy ra chuyện rồi, có nhóm yêu quái gửi đơn khiếu nại tới, nói lão đại và anh Phù nhận hối lộ, đối phương còn cung cấp ảnh hiện trường." Sở Dư nhận điện thoại của bộ phận giám sát, quay đầu lại nói với Phù Ly, "Bây giờ đã có mấy yêu quái ở dưới tầng ồn ào, muốn chúng ta phải nói rõ ràng."

"Hả?" Mọi người sửng sốt, đồng loạt quay đầu nhìn Phù Ly, đều cảm thấy được chuyện này là không thể nào.

Khi Phù Ly xuống phòng khách ở dưới tầng, Trang Khanh đã ở đó, mấy yêu quái ngồi bên trong vỗ bàn đập ghế, nói cái gì mà ban quản lý nhận tiền hối lộ, có lỗi với sự tín nhiệm của tu chân giới.

Cậu cầm ảnh chụp bằng chứng nhìn lướt qua, đây là bức ảnh chụp khi Phong thúc tặng túi Càn Khôn ở bên ngoài Yêu Minh.

Thấy Phù Ly cầm ảnh chụp lên, mấy yêu tu dường như có thêm sức mạnh, mắng càng thêm dữ dội.

"Ban quản lý mấy năm nay yêu cầu chúng tôi phải thế này, phải thế kia, còn quản cả việc chúng tôi ra ngoài ăn trộm cái ví tiền." Một con chuột yêu tròng mắt đảo tới lui, nói chuyện vô cùng tức giận, "Các người ngược lại không cần phải ra ngoài cướp bóc, một yêu quái nào đó tùy tiện tặng lễ cho các người, các người cũng không băn khoăn gì."

"Đúng, tôi thấy bọn họ chính là rắn chuột chung ổ, không coi những yêu tu bình thường như chúng ta ra gì." Một yêu quái khác phụ họa.

Chuột yêu liếc mắt xem thường: "Ngươi mắng ai đấy, ai chung ổ cùng với rắn?"

"Lỡ miệng, lỡ miệng." Yêu quái này xấu hổ cười cười, tại sao hắn lại quên mất yêu quái trước mắt này là chuột yêu?

Người phụ trách Yêu Minh ngồi ở đây, biểu tình có chút xấu hổ, bằng địa vị và thân phận của Trang Khanh, đâu có thiếu vàng bạc châu báu, đương nhiên cũng không thể thu nhận hối lộ. Nhưng chuyện này thật khó giải thích, người tới ồn ào có ảnh chụp cùng video chứng minh, lúc này hắn cũng không biết phải nói gì mới được, chỉ có thể ngồi im lặng.

Việc này nhìn chỗ nào cũng thấy không đúng, với thân phận của Trang Khanh, mấy con tiểu yêu này lấy đâu ra gan lớn như vậy, dám cố ý bôi xấu danh dự của ban quản lý.

Nếu như danh dự của ban quản lý bị hủy, đối với cả tu chân giới tuyệt đối không phải là chuyện tốt, cuối cùng người chịu thiệt thòi không phải là những tinh anh ở ban quản lý mà chính là những tiểu yêu tầng lớp thấp ở yêu giới.

Hắn ngẩng đầu nhìn Trang Khanh, biểu tình của đối phương vẫn như bình thường, mấy tiểu yêu này làm ầm ĩ cũng không làm cho đối phương tức giận.

Phù Ly ngồi bên cạnh Trang Khanh, cảm thấy được với tu vi của mấy tiểu yêu này, muốn chụp trộm mà không bị bọn họ phát hiện chính là chuyện không thể nào.

"Nghe nói có người báo cáo cháu của ta thu nhận hối lộ?" Một người đàn ông đá cửa phòng tiếp khách ở ban quản lý, "Ta làm chú, còn không thể cho hậu bối của ta chút tiền tiêu vặt sao?"

Người đàn ông này vô cùng đẹp, giờ phút này hắn nâng cằm, ánh mắt cao ngạo tựa như đang nói phần lớn những yêu tu ở đây hắn đều không để trong mắt, những tiểu yêu đập bàn với Phù Ly, trong mắt hắn dường như chẳng khác gì rác rưởi: "Ta có rất nhiều tiền, thích cho hậu bối của ta tiêu bao nhiêu thì tiêu bấy nhiêu, các người có ý kiến gì nói ra ta nghe thử, hừ?!"

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Đôi lời tâm hự: Tình hình là chọn xưng hô trong cái truyện này khó quá, mấy con yêu quái ngủ mấy nghìn năm mới tỉnh mà xưng hô anh, em, chú, cháu nó cứ kì kì. Vậy nên với những con yêu quái có tiếp xúc và nghiên cứu về con người mình sẽ để xưng hô hiện đại một tí. Ai có ý kiến gì hay có thể đóng góp cho mình ạ.

(1) Khai nguyên thông bảo: Đồng tiền như hình dưới này. Là tiền lưu hành ở thời Đường.

(2) Tiền Ngũ Đế: có nguồn gốc từ Trung Hoa, là đồng tiền lưu hành qua 5 đời vua thời nhà Thanh là Thuận Trị, Khang Hi, Ung Chính, Càn Long, Gia Khánh. Bản thân tiền Ngũ đế là tiền mà thời nhà Thanh lại là thời kì cực thịnh, giàu có, sung túc nên sau này người ta coi đó là vật phẩm phong thủy vượng tài. Căn cứ vào mệnh cục, nếu mang theo tiền Ngũ Đế để ở ví tiền, túi xách thì có thể nâng cấp vận trình, đặc biệt là tài vận, đồng thời cũng có tác dụng trừ tà.