Động tác này của Phong Thụy Trọng làm Trang Khanh nhớ tới trưởng bối của Phù Ly, Chu Tước Trục Nguyệt.
Túi Càn Khôn có thể đựng rất nhiều đồ, Trang Khanh không thể tưởng tượng được bên trong có những thứ gì, cũng không thể nhận.
"Xin lỗi, ban quản lý có quy định, không thể nhận quà của các tu chân giả khác." Trang Khanh hành lễ, "Đa tạ tiền bối đã tặng quà."
"Nhân gian có một câu nói, bậc tiền bối ban thưởng không thể từ chối, nếu như ngươi không muốn nhận, vậy tức là xem thường trưởng bối như ta." Tướng mạo của Phong Thụy Trọng vô cùng đẹp, khi không cười, hơi nhếch mi lên lại lộ ra vài phần uy thế.
"Cảm ơn chú Phong." Phù Ly thay Trang Khanh nhận lấy túi Càn Khôn.
"Vẫn là Tiểu Ly ngoan." Trên mặt Phong Thụy Trọng lại treo nụ cười, hắn vỗ vỗ chiếc mũ trên đầu Phù Ly, có chút đau lòng nói: "Mấy năm nay ngươi sống có tốt không?"
Phù Ly sững sờ gật đầu.
Phong Thụy Trọng nhìn chiếc mũ dùng thuật pháp biến thành trên đầu cậu, trong mắt dường như có cảm xúc thoáng hiện lên, nhưng cuối cùng chỉ giúp cậu chỉnh chiếc mũ: "Chăm sóc bản thân cẩn thận, thiếu gì thì nói cho ta."
Hắn lấy ra mấy miếng ngọc bội nhét vào tay Phù Ly: "Có việc thì ném vỡ ngọc bài này, ta sẽ lập tức tới."
Phù Ly nắm lấy những miếng ngọc bài này, kinh ngạc nhìn Phong Thụy Trọng. Hành vi của Phong Thụy Trọng quá mức thân cận, cậu vốn nên nghi ngờ mưu đồ của đối phương, nhưng chỉ cần đối phương nhìn cậu cười, trong lòng cậu chỉ còn lại tình cảm thân cận, không còn gì khác.
"Chú Phong......." Phù Ly không nhịn được hỏi, "Trước đây chúng ta đã từng gặp sao?"
Phong Thụy Trọng cười ôn hòa: "Tuyết lớn rồi, về sớm một chút đi." Hắn dời ánh mắt sang người Trang Khanh, cười hữu hảo với anh, "Cáo từ."
Nhìn thấy quần áo Phong Thụy Trọng mặc trên người giống hệt như của Phù Ly, Trang Khanh nghiêm mặt nói: "Tiền bối bảo trọng."
Phong Thụy Trọng mở cửa xe ra, cười với Phù Ly: "Mau lên xe đi."
Năng lực học tập của hắn rất mạnh, chỉ ngồi xe hơi một lần là biết mở cửa xe thế nào, làm thế nào để bản thân mình dung nhập vào trong đám người mà không đột ngột.
Phù Ly ngồi vào ghế phó lái, khóe miệng giật giật, nhưng không nói được ra lời. Phong Thụy Trọng không phủ nhận trước đây đã từng gặp cậu, nhưng cũng không thừa nhận bọn họ từng quen biết. Là do đối phương không muốn nói, hay là kiêng dè điều gì nên lựa chọn im lặng.
Trong lúc cậu đang suy nghĩ, Phong Thụy Trọng lại đặt một chiếc túi Càn Khôn vào trong lòng cậu: "Đối xử với bản thân tốt một chút, ăn mặc ở không thể để bản thân chịu thiệt." Hắn lại nhìn chiếc mũ dùng thuật pháp biến thành trên đầu Phù Ly, nụ cười có chút miễn cưỡng, "Chú ý ăn mặc một chút cũng không sao."
Phù Ly có chút khó hiểu, tại sao ánh mắt Phong Thụy Trọng nhìn cậu giống như cậu chịu khổ cực với uất ức lớn lắm vậy?
"Chăm sóc tốt cho bản thân." Phong Thụy Trọng nhìn Phù Ly chăm chú rồi xoay người đi về một hướng khác.
Phù Ly nhìn theo bóng lưng của hắn, trong lòn có chút buồn bã không thể nói, cậu mở cửa ra đuổi theo: "Chú Phong."
"Sao thế?" Phong Thụy Trọng dừng bước, khi hắn quay đầu nhìn Phù Ly, sự vui vẻ trong đôi mắt dường như không thể che giấu.
"Đây là nơi tôi làm việc, ngài có rảnh thì tới tìm tôi, tôi dẫn ngài đi ăn đồ ăn ngon ở nhân gian." Phù Ly đặt danh thiếp vào tay Phong Thụy Trọng, hai mắt nhìn chăm chú Phong Thụy Trọng, "Ngài nhất định phải tới."
Phong Thụy Trọng nhìn tấm danh thiếp trong lòng bàn tay, cẩn thận bỏ nó vào trong nhẫn thu nhận của mình: "Được."
Phù Ly cong cong khóe mắt, cười chạy vào trong xe của Trang Khanh. Đợi khi cậu quay đầu nhìn lại một lần nữa, đằng sau xe trừ tuyết lớn tung bay, đã không còn nhìn thấy bóng dáng của Phong Thụy Trọng. Cậu gục đầu xuống, nhét túi Càn Khôn mà hắn đưa cho vào tay Trang Khanh.
Trang Khanh nhận lấy túi Càn Khôn nhỏ như túi gấm, trong lòng có chút ghen ghét, nhưng lại cảm thấy mình ghen chẳng vì lý do nào cả. Khi Phong Thụy Trọng chỉnh lại mũ cho Phù Ly, anh thiếu chút nữa đã không nhịn được vươn tay hất bay tay đối phương ra.
Cũng may cuối cùng anh cũng nhịn xuống, nếu không Phù Ly nhất định sẽ cho rằng anh vui giận bất thường. Anh bỏ túi Càn Khôn vào hộp, cố gắng để vẻ mặt mình trông có vẻ giống như bình thường, "Vị Phong tiền bối này, có khả năng nào là.........tiền bối ở núi Vụ Ảnh không?"
Phù Ly khẽ lắc đầu: "Không thể nào, tuy rằng các trưởng bối ở núi Vụ Ảnh rất ít khi dùng hình người sinh hoạt, nhưng cũng đã từng hóa thành hình người trước mặt tôi, không phải bọn họ."
"Cậu đã nhìn thấy nguyên hình của tất cả trưởng bối sao?" Trang Khanh cảm thấy thái độ của Phong Thụy Trọng với Phù Ly, đã sớm vượt qua thái độ bình thường khi đại yêu đối xử với tiểu yêu. Đại yêu thượng cổ có hiền lành thế nào đi nữa, cũng có vài phần kiêu ngạo, không thể dễ giao tiếp như vậy được.
"Tôi đã nhìn thấy tất cả rồi." Phù Ly nói, "Năm đó khi tôi vừa mới hóa thành hình người, không quen cách sử dụng cơ thể con người, những trưởng bối trong núi sợ tôi sinh ra bài xích với hình người, cho nên đều hóa thành người, cùng tôi vượt qua khoảng thời gian đó. Tướng mạo của mỗi đại yêu đó, tôi đều nhớ vô cùng rõ ràng, không thể quên được."
"Thú cưng con người kia của cậu..........."
"Người đó, ngược lại tôi không nhớ quá rõ." Phù Ly cảm thấy mình nói hơi quá, nháy mắt đã bị Trang Khanh vả mặt, "Dù sao trước đây tôi tuyệt đối chưa từng gặp vị Phong tiền bối này."
Trang Khanh dùng điện thoại vào hệ thống làm việc, tìm tư liệu thân phận mà Phong Thụy Trọng vừa mới đăng kí ở Yêu Minh.
Một vạn tuổi e rằng chỉ là con số thuận miệng nói ra, nơi sinh ở Nam Sơn Giao Châu?
Nam Sơn Giao Châu phạm vi rất lớn, chỉ dựa vào địa chỉ mơ hồ như vậy, không thể tra được thân phận thật của đối phương, hơn nữa không ai có thể xác định, nơi sinh này là thật hay là giả.
Nếu như đối phương không phải là trưởng bối của Phù Ly, vậy tại sao hắn lại làm ra dáng vẻ thân cận Phù Ly đến thế? Lẽ nào hắn ta......với Phù Ly...........
Trang Khanh cố gắng áp chế loại suy nghĩ này, nghiêm mặt nói: "Tôi đã từng nghe cậu đề cập tới, trên núi của cậu có một con chim sẻ không biết hóa hình........."
"Sao có thể như vậy được, chim sẻ nhỏ vừa tự luyến vừa ồn ào, hơn nữa lại là chim cái." Chim sẻ trong trí nhớ của Phù Ly, mấy nghìn năm đều chưa từng hóa hình, giọng nói non nớt như bé gái loài người, điều này làm cho cậu không thể coi nó như trưởng bối, chim sẻ nhỏ dường như cũng không để ý điều này, bình thường luôn cùng chơi với cậu.
Thấy thái đội khẳng định như vậy của Phù Ly, trong lòng Trang Khanh càng thêm nghi ngờ, thế gian không thể có chuyện tốt vô duyên vô cớ. Nhưng anh nhìn thấy Phù Ly rất có thiện cảm với Phong Thụy Trọng, cuối cùng cũng không nói ra nghi kị trong lòng.
Buổi tối tan làm quay lại biệt thự của Trang Khanh, Phù Ly ăn cơm tối xong, ngồi khoanh chân trên sô pha xem TV, xem một lát cậu đột nhiên nhớ tới hai chiếc túi Càn Khôn mà Phong Thụy Trọng đưa cho cậu.
Cậu mở một trong hai chiếc túi đó ra, tùy tiện đổ ra bên ngoài, châu báu, vàng cùng với cả vải vóc nháy mắt chất thành một đống đầy phòng, bao phủ lên cả gia cụ.
Trang Khanh đang ở trong nhà bếp nghe thấy tiếng động đi tới xem thử, vàng bạc châu báu như là đống rác lớn ở trong phòng khách của anh, Phù Ly đang làm gì thế?
Phù Ly bị núi châu báu dọa nhảy dựng, vội niệm khẩu quyết thu đồ lại, cậu mới đổ ra một nửa nhỏ ở túi Càn Khôn, đã chất thành đống thế này, nếu như đổ hết toàn bộ ra.....
"Cậu đang làm gì thế?" Trang Khanh lau khô tay, thấy Phù Ly nắm chặt túi Càn Khôn trong tay, nhíu mày, "Đây là thứ hôm nay đại yêu kia đưa cho cậu?"
Phù Ly sững sờ gật đầu, cậu có thể hiểu được tại sao trước khi đi Phong Thụy Trọng lại đưa cho cậu thêm một cái túi Càn Khôn. Có lẽ vì nhìn ra cái mũ của cậu là do lá cây biến thành, cho rằng cậu sống tương đối khó khăn, cho nên mới cho cậu nhiều vàng bạc châu báu, ngọc ngà, vải vóc như vậy.
Sự hiểu lầm này có hơi lớn.
Phù Ly không dám đổ chiếc túi Càn Khôn còn lại giống như ban nãy, sau khi cậu mở túi ra, dùng thần thức nhìn qua bên trong, bên trong là đủ loại linh dược, hoa quả, dược liệu, pháp khí, cũng có không ít mấy thứ đồ lẻ khác.
Trong tay Phù Ly không ít đồ tốt, tuy rằng kinh hãi vì Phong Thụy Trọng hào phóng, nhưng cũng chưa tới mức thất lễ, nhưng trong lòng Trang Khanh lại cảm thấy chuyện này vô cùng quái dị, những dược liệu pháp khí này có thể làm cho vô số tu chân giả thèm muốn, Phong Thụy Trọng có đối xử tốt với Phù Ly cũng hơi quá.
Anh tìm được túi Càn Khôn mà Phong Thụy Trọng đưa cho mình, mở ra dùng thần thức nhìn lướt một vòng, tuy rằng bên trong không nhiều đồ như Phù Ly, nhưng cũng vô cùng hiếm có. Quan trọng nhất là, Trang Khanh cảm giác được long khí trong túi Càn Khôn.
Lấy chiếc hộp gỗ màu đen tản ra long khí từ trong túi Càn Khôn ra, còn chưa mở nắp hộp, Trang Khanh đã cảm nhận được long uy và linh khí vô cùng mạnh, thậm chí anh còn có chút không giữ được.
"Long khí?" Phù Ly cảm nhận được hơi thở đặc biệt mạnh mẽ này, cậu cúi đầu nhìn chiếc hộp trong tay Trang Khanh, "Bên trong là thứ gì?"
Trang Khanh mở hộp ra, bên trong là một chiếc sừng rồng, chiếc sừng rồng có màu xanh thẫm này tràn đầy linh khí, giống như ngay lập tức sẽ có một con rồng bay vọt lên, gào thét khắp trời đất. Ngay tại thời khắc này, một ảo ảnh Thanh Long xuất hiện phía trên chiếc hộp, chiếc đầu rồng to lớn của hắn nhìn Trang Khanh, trong mắt không có bất cứ cảm xúc nào.
"Hậu bối tộc của ta, không ngờ ngươi lại mở ra chiếc hộp này?" Ảo ảnh bỗng nhiên rống lên một tiếng, hóa thành ánh sáng xanh nhập vào giữa trán Trang Khanh. Tay Trang Khanh run lên, chiếc hộp gỗ màu đen rơi xuống. Chiếc sừng rồng kia rơi xuống đất, nháy mắt vỡ nát, chỉ để lại những mảnh vỡ trắng ảm đạm.
"Trang Khanh." Phù Ly thấy long khí trên người Trang Khanh không ngừng tuôn ra bên ngoài, vội vàng bố trí kết giới xung quanh biệt thự, vươn tay đả thông kinh mạch cho Trang Khanh. Nhưng vừa mới chạm vào lưng Trang Khanh, long uy mạnh mẽ đánh về phía cậu.
Luồng long khí này đang phòng bị cậu, không cho cậu lại gần, nhưng lại vô cùng hữu hảo với Trang Khanh, giống như đang bảo vệ anh.
Nhận ra điều này, Phù Ly không dám liều lĩnh tới gần nữa, ngồi khoanh chân bên cạnh, nếu như Trang Khanh xuất hiện điều gì bất thường, cậu cũng kịp phản ứng.
Trang Khanh đã không còn biết bên ngoài xảy ra chuyện gì nữa rồi, giờ phút này thần hồn của anh bị long khí xa lạ hút vào trong biển ý thức. Tuy rằng Trang Khanh không phải là Kim Long thuần chủng, nhưng lại là thiên tài tu hành, biển ý thức cũng vô cùng mạnh mẽ.
Anh nhìn thấy Thanh Long xuất hiện trong biển ý thức của mình, trong tiềm thức của anh đã đoán ra thân phận của hắn.
"Người là thánh thú Thanh Long đại nhân?
Ánh mắt của Thanh Long không hề lạnh lùng như ban nãy, giọng nói của hắn trầm thấp tang thương, dường như đã trải qua thế sự xoay vần, sống chết hủy diệt cũng sẽ không làm hắn có nhiều cảm xúc thêm nữa: "Không ngờ rằng, con rồng có duyên với ta lại là một con Kim Long máu lai nửa người nửa rồng. Thôi bỏ đi, đây đều là ý trời. Con người sáng tạo ra chữ viết, trở thành thủ lĩnh vạn vật, nếu như ngươi kế thừa long tộc, có lẽ có thể đoạt được một đường sống sót dưới thiên hạ của thiên đạo."
Trang Khanh nhớ tới chiếc sừng rồng trong hộp gỗ màu đen, anh tiến lên hành lễ với Thanh Long: "Vãn bối Trang Khanh bái kiến thánh thú đại nhân."
"Thánh thú Thanh Long đã chết từ năm nghìn năm trước rồi, ta chỉ là một mảnh hồn bám lại trên sừng của hắn." Thanh Long thở dài một hơi, "Ngươi mở ra chiếc hộp phong ấn mảnh hồn, đó là duyên phận của ta và ngươi."
Trang Khanh cảnh giác nhìn mảnh hồn của Thanh long, nhưng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ. Bởi vì đây là biển ý thức của anh, bất cứ hành động nào cũng có thể mang lại thương tổn không thể cứu vãn đối với bản thân anh.
Mảnh hồn dường như nhìn ra suy nghĩ của anh, nhưng cũng không để tâm, chỉ nói: "Hôm nay tặng ngươi kế thừa long tộc, hi vọng ngươi suy xét cẩn thận, bảo vệ một phương lãnh thổ bình an." Vừa nói xong những lời này, mảnh hồn dần dần tan biết, hóa thành từng điểm sáng tản ra trong biển ý thức của Trang Khanh, dần dần hòa lẫn với biển ý thức.
Trang Khanh cảm thấy đầu óc mình rung động mạnh mẽ, vô số linh khí nhập vào kinh mạch toàn thân, xương cốt anh như đang lớn dần lên.
"Lần lột xác cuối cùng của rồng?" Phù Ly cảm nhận được vảy rồng như ẩn như hiện trên người Trang Khanh, sừng rồng cũng mọc ra trên đỉnh đầu, ánh sáng vàng công đức vờn quanh người anh, dường như đang muốn giúp đỡ Trang Khanh thay da đổi thịt.
Rồng sẽ trải qua lần lột xác cuối cùng trong khoảng một nghìn năm trăm năm tới hai nghìn năm, nếu như trải qua lần lột xác này, sẽ tăng tiến tu vi, dời lúi lấp biển cũng chỉ là chuyện dễ dàng. Nhưng Phù Ly không thể nào lường trước được, trong túi Càn Khôn mà Phong Thụy Trọng đưa cho Trang Khanh lại có thứ đồ có liên quan tới long tộc, kích thích Trang Khanh đột nhiên tiến vào trạng thái lột xác.
Phù Ly không kịp suy nghĩ, cậu lấy ra một mảnh vải trong túi Càn Khôn, trùm lên trên người Trang Khanh, di chuyển tức thời tới ven biển, hóa thành nguyên hình, mang theo Trang Khanh chìm xuống đáy biển.
Lần trước khi Trang Khanh dẫn cậu tới cung Kim Long, cậu vẫn còn bị vây trong trạng thái hôn mê, nhưng khi quay về, cậu cố ý nhỡ rõ đường đi.
"Mẹ mẹ ơi, ban nãy có con Samoyed ngậm một túi vải nhảy xuống biển tự sát."
Bên bờ biển, có một số còn người đang chơi đùa, không ai biết vừa có một con rồng lướt qua người mình. Một cô bé tóc ngang vai, ôm búp bê trong tay chỉ vào mặt biển, "Bố ơi, bố mau đi cứu chó con."
Ánh mắt của ông bố cô bé nhìn lướt qua mặt biển mấy lần, bất đắc dĩ cười nói: "Cục cưng, bố không nhìn thấy chó con."
"Nó nhất định là chìm xuống biển chết đuối rồi." Đứa trẻ con bốn năm tuổi, vô cùng tin tưởng vào chuyện mình vừa nhìn thấy, nghĩ tới con chó trắng muốt kia chết đuối trong biển, cô bé đột nhiên buồn bã khóc lên.
Nước mắt rơi tí tách xuống cát, nhanh chóng làm ướt một khối cát nhỏ.
Bố cô bé không nỡ để con mình buồn, ông tìm một vòng trên bờ biển, cuối cùng đành phải trở lại nói: "Cục cưng không nhìn nhầm đâu, ban nãy bố nhìn thấy có một con chó trắng bơi từ trong nước ra chạy xa rồi."
"Thật sao?" Cô bé đỏ mắt nhìn bố mình, trong lòng của cô bé, bố là người không gì không làm được, chắc chắn sẽ không lừa cô bé.
"Thật, con chó đó ra khỏi nước liền chạy rất xa." Bố cô bé tùy ý chỉ một hướng, "Nhưng mà nó chạy nhanh quá, bố không đuổi kịp."
"Có thể bơi ra được là tốt rồi." Cô bé vui vẻ, ôm lấy bố mình thơm một cái.
Mẹ cô bé nhìn mặt biển đen kịt, đè nén cảm giác quái dị trong lòng, âm thầm thở nhẹ một hơi, chắc chắn là con gái nhìn nhầm rồi.
Phù Ly mở cấm chế của cung Kim Long, mang Trang Khanh tới hậu điện, vừa mới bước qua cửa lớn hậu điện, Trang Khanh không thể duy trì được hình người nữa, biến thành một con Kim Long vô cùng lớn.
Quá trình lột xác vô cùng đau đớn, Trang Khanh gào thét lên một tiếng, không ngừng đập đầu lên tường, cơ thể nhanh chóng rướm máu.
Nhìn thấy thân rồng màu vàng của Trang Khanh dần dần nhiễm màu máu, trong lòng Phù Ly càng ngày càng nghẹn lại, giống như mắc bệnh tim mà con người hay nói, trở nên khó thở. Nhìn thấy Trang Khanh lại muốn đâm vào tường, cậu không chút suy nghĩ đứng chắn trước tường, thân thể cậu tương đối mềm, Trang Khanh đâm vào người cậu, có lẽ cũng không đâm gãy sừng.
Sừng rồng chính là tôn nghiêm và thể diện của rồng, cậu lo lắng còn tiếp tục đâm như vậy nữa, Trang Khanh sẽ biến thành rồng không sừng.
Kim Long đau đớn đỏ cả hai mắt, sớm đã mất đi lý trí, căn bản không quan tâm mình đâm vào cái gì. Ngay khi anh sắp đâm vào người Phù Ly, anh cứng rắn dừng động tác lại, dùng giọng nói suy yếu đứt quãng nói: "Phù, Phù Ly.......cậu mau tránh ra."
"Anh đừng sợ." Phù Ly vận chuyển linh khí toàn thân, vươn tay phóng linh khí lên đỉnh đầu Trang Khanh, "Anh em đồng cam cộng khổ, tôi tin anh nhất định có thể vượt qua, trở thành con rồng đẹp trai nhất trong tộc."
Trang Khanh đau đớn cả người run rẩy, mỗi một đoạn xương, một vảy rồng trên người, giống như bị người ta lặp đi lặp lại đập vỡ, rồi lại mọc ra từng chút, từng chút một. Anh nhớ lần đầu tiên mình lột xác là khi năm trăm tuổi, anh đau đớn đâm gãy vô số cây cối, máu chảy nhiễm cả ngọn núi. Khi đó anh cho rằng mình sắp không chống đỡ nổi nữa, nhưng mà anh vẫn có thể vượt qua, không có linh dược, không có linh trì, cũng không có bất cứ tộc nhân nào dẫn linh độ khí cho anh, nhưng anh vẫn sống sót.
Lần lột xác thứ hai càng đau đớn hơn lần lột xác thứ nhất, khi đó anh một nghìn hai trăm tuổi, máu chảy ra nhiễm đỏ cả một con sông.
Nhưng có năng lực sống sót thế nào đi nữa, cũng không có ai chờ mong anh còn sống, cũng không có ai quan tâm anh sống hay là.........
Ý thức Trang Khanh đã bắt đầu trở nên mơ hồ, thậm chí anh đã quên ngày hôm nay là ngày bao nhiêu. Trong đầu chỉ có đau đớn, vô cùng đau đớn.
Trong lòng có một giọng nói đang hỏi anh, tại sao lại phải kiên trì như vậy, cho dù miễn cưỡng còn sống, chẳng qua cũng chỉ tiếp tục trải qua những ngày tháng bị tà yêu truy sát, bọn họ đều muốn ăn thịt của anh, uống máu của anh, lấy xương của anh, ai sẽ mong đợi anh thành công đây?
"Trang Tiểu Long?" Phù Ly phát hiện tiếng rên của Trang Khanh dần trở nên yếu ớt, trong lòng âm thầm cảm thấy không ổn. Trang Khanh từ nhỏ tới lớn không được điều dưỡng chính thống của long tộc, tuy rằng tu vi cao hơn những tộc nhân khác, nhưng khi còn bé bị những long tộc khác bắt nạt, sau đó thường xuyên bị thương ở nhân gian, thân thể đã lưu lại nhiều tật. Bây giờ anh lại đột nhiên rơi vào trạng thái lột xác, chỉ sợ bản thể sẽ không chống đỡ nổi.
Con rồng này.....
Phù Ly ghét những sinh vật trơn bóng, cho dù là rồng hay là rắn, cậu đều rất ghét. Nhưng con Kim Long trước mắt này lại không giống như vậy, tuy rằng anh cũng trơn bóng nhưng không hề đáng ghét chút nào.
Cậu không muốn anh chết, muốn để anh lột xác thành công, mọc lên vảy rồng sáng lấp lánh, mọc ra sừng rồng uy phong, sau đó làm cho những con rồng đã từng bắt nạt anh phải biết tự hổ thẹn trước mặt anh, cả đời đều không thể ngẩng đầu lên.
Phù Ly mở ra đôi đồng tử vàng kim, cúi đầu, đặt trán lên giữa trán Kim Long.
Ánh sáng đỏ và ánh sáng vàng nháy mắt dung hòa vào nhau.
Tác giả có lời muốn nói:
Thần Long, biến thân!