“Anh Phù anh mua phòng rộng bao nhiêu mét vuông?” Trương Kha ngưỡng mộ nói, “Gần đây có mấy khu nhà rất được, anh mua nhà ở chỗ nào?”
Phù Ly nói tên cho Trương Kha, Trương Kha gần như có thể khẳng định, anh Phù nhất định đi đầu cơ trục lợi bằng dược liệu hoặc là nhận công việc ngoài, bằng không sao lại có tiền mua nhà ở nơi đó. Ban quản lý cũng không có văn bản rõ ràng cấm mọi người nhận việc bên ngoài, nhưng vì xây dựng biểu hiện yêu thương cương vị công tác, cho dù mọi người ngẫu nhiên xem phong thủy, đoán mệnh cho người khác cũng sẽ không bị nói ở bên ngoài. Trương Kha sợ mang lại phiền phức cho anh Phù, lập tức chuyển sang đề tài khác, không để mọi người chú ý tới chuyện này.
Cũng may là đồng nghiệp ở trong văn phòng này đều tương đối thân với Phù Ly, cho nên sau khi mọi người trao đổi ánh mắt với nhau đều không nhắc tới chuyện này nữa.
“Anh Phù, anh cảm thấy sự kiện nhà ma này có vấn đề sao?” Sở Dư chú ý tới tấm ảnh nhà ma trong tay Phù Ly, “Lẽ nào thực sự có ma?”
“Có ma hay không tôi không rõ lắm, chỉ dựa vào ảnh chụp cũng không nhìn ra được gì.” Phù Ly lắc đầu, “Nhưng hiện tượng linh dị ở bên trong không giống như các câu chuyện nhà ma truyền thống.”
Những câu chuyện ma khác, sau khi đi vào trong nhà ma mới nghe được âm thanh kỳ quái, căn nhà ma này có thể ra vào tự nhiên, nhưng những người sau khi vào căn nhà ma này, khoảng thời gian tiếp theo sẽ vô cùng xui xẻo, hơn nữa còn không được mấy loài chim đối xử tốt, thậm chí còn nằm mơ thấy ác mộng, mơ thấy bị chim mổ mặt, đè đau bụng.
Thật khác với những câu chuyện thông thường, một bức tranh nhà ma mới mẻ.
“Tôi đoán, có lẽ bên trong không có ma, mà là yêu.” Ngôi nhà ma này được tu sửa rất sang trọng, là nơi mà nhà giàu ở hai ba trăm năm về trước, tuy rằng lâu năm không tu sửa, nhưng vẫn có thể nhìn thấy vài phần vinh quang năm đó qua tấm ảnh chụp. Sau đó những ban ngành liên quan ở địa phương dự định chuẩn bị mở rộng tòa phủ đệ(1) này thành điểm du lịch phong cảnh, nhưng không biết vì sao lại tạm gác, phủ đệ liền trở thành một trong những căn nhà ma.
“Anh đang nói, yêu quái ở không hộ khẩu ở nhân gian?” Sở Dư thầm giật mình, vậy mà lại có yêu quái dám lén lút tới ở không hộ khẩu ở nhân gian ngay dưới mắt của ban quản lý bọn họ, rốt cuộc là không biết hay là không sợ?
“Tôi không chắc chắn lắm.” Phù Ly lắc đầu, buông tư liệu về nhà ma xuống, “Ngày mai tới nơi này xem thử là biết.”
“Vậy cũng được.” Sở Dư gật đầu, “Em bảo Thanh Tu đi làm trợ thủ cho anh.”
Trương Kha bên cạnh nghe vậy, vội vàng nói: “Để cho sư đệ Ngụy Thương của em cũng đi xem thử.”
Ánh mắt của Sở Dư và Trương Kha chạm nhau trên không, nhìn ra tâm tư nhỏ bé của đối phương, sau đó kiêu ngạo quay đầu đi.
“Chuyện nhỏ thế này thôi, sao có thể phiền bọn họ được.” Phù Ly có chút ngại ngùng.
“Không phiền, không phiền.” Trương Kha nói, “Ngụy Thương vẫn còn trẻ, phải theo anh Phù học tập nhiều hơn, đối với cậu ta cũng là chuyện tốt.”
Ý nghĩ của Sở Dư và Trương Kha giống nhau, Thanh Tu là hậu bối đạo gia, Ngụy Thương là sư đệ của Trương Kha, hai người đều vì người nhà mình.
Hiểu được tâm tư nhỏ của hai người, Phù Ly bất đắc dĩ nói: “Tôi hiểu rồi.”
Đồng nghiệp khác biểu đạt thái độ kinh bỉ mãnh liệt với hành vi “dùng quyền mưu cầu việc riêng mà ôm đùi lớn” của Trương Kha và Sở Dư.
Buổi tối khi tan làm, trời lại có tuyết rơi, Từ Viện chú ý Phù Ly không quay về ký túc xá nhân viên mà lên xe của lão đại, nhỏ giọng nói với Triều Vân bên cạnh, “Anh Phù gần đây ở chung với lão đại rồi hả?”
“Có lẽ……..” Triều Vân nhớ tới cửa sổ ký túc xá vẫn chưa sửa xong của Phù Ly, biểu tình có chút thần kì, “Có thể là do cửa sổ bị hỏng.”
“Không phải hai tuần trước đã sửa xong rồi sao?” Từ Viện nói xong liền hiểu ra, cô che miệng lại, cảm thấy mình giống như lo chuyện bao đồng.
“Buổi tối lạnh như vậy, rúc trong sô pha đun một nồi lẩu là thoải mái nhất.” Phù Ly xách một đống nguyên liệu nấu ăn lớn bỏ vào trong cốp xe, ngồi vào ghế phó lái phủi phủi tuyết trên đầu, mỹ mãn nói: “Đi về thôi.”
Trang Khanh nhìn cậu phủi tuyến rơi xuống đệm, cũng không nói gì, rút mấy tờ giấy ra cho cậu: “Đừng làm ướt quần áo.”
“Không sao, tôi là yêu không phải là người, sẽ không bị ốm.” Phù Ly nhận lấy mấy tờ giấy lau qua loa mấy cái, nói với Trang Khanh, “Tôi ở nhà anh lâu như vậy, còn ăn chực uống chực, tôi rất ngại.”
Kỳ thật ngay từ đầu, cậu dự định là sửa xong cửa sổ phòng sẽ trở về, nhưng nhà của Trang Khanh thoải mái hơn ký túc xá cho nhân viên nhiều, quan trọng nhất là tài nấu nướng của Trang Khanh khá tốt, còn tốt hơn so với Bao Ngự tự xưng là ngự trù hoàng gia, điều này làm cho cậu dần sa đọa, da mặt dày không muốn đi.
Cũng may là Trang Tiểu Long hào phóng, không chỉ không chê cậu ăn không uống không, còn thường thường làm đồ ăn ngon cho cậu, tình bạn tốt như vậy làm cho cậu có chút không muốn rời đi.
“Tôi ở một mình ăn cơm cũng buồn chán, có người bên cạnh tôi khẩu vị của tôi cũng khá hơn.” Hai mắt Trang Khanh nhìn thẳng đằng trước, trời có tuyết đường trơn, anh lái xe vô cùng cẩn thận, “Cậu nhắc điều này với tôi, là do cậu ngại ăn cơm với tôi hả?”
“Sao có thể như vậy được?” Phù Ly lập tức phủ nhận, “Tôi chỉ cảm thấy ăn của anh ở của anh không hay lắm.”
“Chúng ta là yêu, có đôi khi ở cùng nhau luận đạo mười năm, hai mươi năm đều rất bình thường, cần gì phải quan tâm chuyện nhỏ nhặt này?” Trang Khanh đi chậm lại để cho chiếc siêu xe màu xanh ngọc chạy trước, “Con người có một số lễ tiết phức tạp dối trá, chúng ta không cần mọi chuyện đều phải giống như con người, nếu không làm yêu quái còn ý nghĩa gì nữa?”
“Từ nhỏ tới lớn tôi đều độc lập sinh hoạt một mình, chưa bao giờ cảm nhận sự vui vẻ khi ở chung với yêu tu khác.” Trang Khanh quay đầu nhìn Phù Ly, trong đôi mắt xinh đẹp vô cùng bình tĩnh: “Nếu như thế này làm cậu bối rối………”
“Không bối rối, không bối rối.” Phù Ly bị ánh mắt này của Trang Khanh nhìn làm tim đập không theo quy luật, não như hôn mê, không nói lời khách khí nữa, “Ở chung với anh tôi rất vui.”
“Ừ.” Trang Khanh thu lại ánh mắt nhìn Phù Ly của mình, lộ ra nụ cười khẽ vô cùng nhạt: “Tôi cũng rất vui.”
Phù Ly gảy gảy đệm ngồi, bắt đầu hối hận về những lời nói ban nãy của mình, những lời kia khẳng định làm cho Trang Khanh nhớ tới những chuyện đau lòng trong quá khứ.
Lẽ nào cậu thật sự làm việc không dùng não giống như Trang Khanh nói?
Một tiếng nổ vang lên làm cậu lấy lại tinh thần từ trong cảm giác áy náy, cậu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, một chiếc xe ô tô màu xanh ngọc đâm vào cột đèn đường, đầu xe lõm vào một khối lớn. Cũng may là chủ xe không xảy ra chuyện gì, bò ra từ trong xe.
“Thời tiết có sương tuyết, đường trơn phải đi chậm.” Trang Khanh nắm chặt tay lái, “Đi quá nhanh sẽ xảy ra chuyện.”
“Ừ……….” Phù Ly ngây ngốc gật đầu, lời này hình như cũng có lý.
Buổi tối hai người nấu nồi lẩu thơm ngào ngạt, tuyết bên ngoài càng ngày càng lớn, Phù Ly quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nói với Trang Khanh: “Hình như sắp tới Trừ Tịch của nhân giới rồi.”
Trang Khanh buông đũa xuống: “Sao vậy?”
Phù Ly lắc đầu, cậu chỉ nhớ lại hình như đã rất nhiều năm cậu không thấy niên thú rồi.
“Cậu ăn no chưa?”
“No rồi.”
“Vậy đi rửa bát đi.” Trang Khanh đẩy bát trống tới trước mặt Phù Ly, “Tối nay tới phiên cậu rửa bát.”
Phù Ly nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đến phiên anh rửa bát thì húp cháo loãng, tới phiên tôi rửa bát thì lại ăn lẩu……….”
“Cậu nói gì đấy?” Trang Khanh dựa vào sô pha, “Tôi không nghe rõ.”
“Tôi nói lẩu hôm nay rất ngon.” Phù Ly bê nồi và bát lên, nhanh chóng bước vào nhà bếp.
Thôi bỏ đi bỏ đi, ăn của người ta thì không nói được gì. Trang Tiểu Long nhiệt tình giữ cậu ở lại như vậy, e rằng còn có một nguyên nhân, đó chính là anh đang muốn tìm một người giúp anh rửa bát.
Ai, cuối cùng cậu cũng nhìn thấy tâm tư tà ác của anh rồi.
Trang Khanh mở tivi ra, kéo chăn đắp lên người, nghe tiếng nước chảy trong nhà bếp, cười ra tiếng.
Nếu như cứ tiếp tục thế này cũng không tồi.
Sáng ngày hôm sau vừa tỉnh lại, bên ngoài biệt thự đã có một tầng tuyết thật dày, Phù Ly nhìn thấy mấy tiểu yêu thủy tộc đang ra sức xúc tuyết, cào tuyết, chạy xuống dưới lầu nói với Trang Khanh ngồi ở sô pha phòng khách: “Những tiểu yêu thủy tộc kia là người hầu cũ của tộc Kim Long?”
Trang Khanh bày xong bữa sáng, gọi cậu ngồi xuống: “Mùa đông hằng năm bọn họ đều tới đây, đuổi thế nào cũng không đi, không cần quan tâm tới bọn họ.”
Phù Ly nhìn vẻ mặt không kiên nhẫn của anh, không hỏi nhiều nữa. Nhưng khi cậu lên tầng thay quần áo, cậu nhìn thấy Trang Khanh bê một hộp đồ ăn sáng lớn chia cho những yêu quái thủy tộc kia, còn nhét một trăm đồng cho từng yêu quái một.
Những yêu quái kia vô cùng cung kính Trang Khanh, không dám nhận tiền, bị Trang Khanh lạnh lùng trừng một cái mới ngoan ngoãn nhận lấy.
Phù Ly nghe bọn họ gọi Trang Khanh là “Long Vương điện hạ.”
Tộc Kim Long gần như đã tuyệt chủng, những vị trí chưởng quản sống, suối, hồ, biển cũng bị những long tộc khác phân chia, không ngờ rằng thủy yêu từng phụ thuộc vào tộc Kim Long tới bây giờ vẫn trung thành và tận tâm đối với tộc Kim Long như vậy.
Phù Ly ghé vào bên song cửa sổ, cảm thấy phương thức mà Trang Khanh và những yêu quái thủy tộc này ở chung rất thú vị.
Trang Khanh ngẩng đầu lên, nhìn thấy Phù Ly nằm nhoài bên cửa sổ, nặng mặt xuống: “Lùi đầu vào trong đi, tuyết còn chưa dừng.”
Cạch.
Cửa sổ đóng lại, cái đầu lông xù xù cũng rụt về.
Trang Khanh bất đắc dĩ lắc đầu, quay đầu lại nhìn những yêu quái thủy tộc vẫn còn đang ra sức quét dọn: “Trời lạnh rồi, mọi người quay về biển sớm một chút.”
“Thuộc hạ tuân mệnh.”
Trang Khanh bất đắc dĩ thở dài, biết bản thân không thể thay đổi suy nghĩ của những yêu quái thủy tộc này.
“Trang Tiểu Long.” Phù Ly đeo khăn quàng cổ đi từ trong phòng ra ngoài, “Hôm nay tôi với Ngụy Thương và Thanh Tu đi tra sự kiện nhà ma, buổi trưa không về ăn cơm, anh không cần phải lấy cơm giúp tôi.”
“Được.” Trang Khanh dùng lá cây biến ra mũ đội lên trên đầu Phù Ly, “Tôi đưa cậu qua đó nhé.”
“Không cần, tôi ngồi tàu điện là được rồi, anh đừng tới muộn.” Phù Ly ấn chiếc mũ trên đầu xuống, không để gió lạnh thổi vào, “Tôi đi đây, tối gặp.”
Trang Khanh nhìn cậu nhảy nhót rời đi, nhanh chóng biến mất đằng sau cánh cửa, bật cười nói: “Đúng là giống con thỏ.”
“Long Vương điện hạ.” Tiểu yêu thủy tộc run rẩy nói: “Hơi thở trên người vị đạo hữu này rất nguy hiểm.” Ban nãy khi đối phương tới gần, sau lưng cậu phát lạnh, cảm giác cả con cá đều như hít thở không thông.
Trang Khanh nhìn yêu quái thủy tộc kia, nguyên hình………….hình như là loại cá mà Phù Ly thích ăn nhất?
Anh nghĩ ngợi, an ủi nói: “Yên tâm, tuy rằng cậu ấy thích ăn loại cá như cậu, nhưng không ăn những sinh vật đã mở ra linh trí.”
Yêu quái thủy tộc: “……………”
Cảm giác càng thêm sợ hãi.
Phù Ly đang chen chúc ở tàu điện cũng không hề biết, chuyện ngày hôm qua cậu và Trang Khanh đi mua phòng, sáng nay đã bị phóng viên nhiều chuyện đăng lên mạng, thu hút sự chú ý của vô số cư dân mạng.
Trước khi bị ép thành thịt thỏ khô, cuối cùng cậu cũng đi ra khỏi tàu điện, tìm được căn nhà ma nổi danh kia ở trong một ngõ nhỏ.
Ngụy Thương và Thanh Tu đã tới rồi, nhìn thấy Phù Ly, hai người vội vàng tới đón.
Ngụy Thương ngửi được hơi thở của rồng mạnh mẽ trên người Phù Ly, thiếu chút nữa theo bản năng làm lễ thần phục: “Anh Phù, chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.” Phù Ly vẫy tay với hai người, nhìn tòa nhà ma này, cậu không cảm nhận được bất cứ yêu khí nào cả.
Nhưng điều này không thể hiện rằng bên trong không có thứ gì kỳ quái, chưa biết chừng yêu tu bên trong còn am hiểu che dấu hơi thở trên người mình, hoặc còn mạnh hơn cả cậu.
Nhảy qua tường vây, Phù Ly nhìn cỏ khô đang bị giẫm nát dưới chân, nói với Thanh Tu và Ngụy Thương: “Hai người cẩn thận.”
Tác giả có lời muốn nói:
Trang Tiểu Long: Nóng vội thì không ăn được đậu hũ nóng.
Phù Tiểu Ly: Con rồng tâm cơ, nhất định là muốn tôi rửa nhiều bát.