Đừng Kiêu Ngạo Như Vậy

Chương 39




"Tôi đi tìm Thẩm Hi."

Câu nói này hoàn toàn là khiêu khích, mang theo ý tuyên chiến rõ ràng. Nhưng một trong số những người còn lại nghễnh ngãng không hiểu sao lại nghe thành: "Tôi đi mách giáo sư!"

Nam sinh phòng 922 nghe nhầm kia vốn là một sinh viên nghịch ngợm nhưng nhát gan. Câu “Tôi đi mách giáo sư” này từ năm thứ nhất cho đến tận bây giờ vẫn luôn là Kim Cô chú đối với anh ta. Tuy rằng đã lâu chưa được nghe thấy nhưng khi tưởng lầm Lâm Dục Đường nói như vậy thì lập tức căng thẳng chột dạ.

Không phải chỉ giành quả bóng ném vào rổ thôi sao, đâu đến mức để Lâm Dục Đường đi mách giáo sư chứ? Anh ta đứng giữa Hầu Tử và Tráng Hán, run rẩy hô to với Lâm Dục Đường đang đi phía trước: "Lâm Dục Đường, mọi người chỉ là chơi đùa thôi mà, cậu kiện cáo với giáo sư làm gì? Cậu quay lại ngay cho tôi......"

Vừa dứt lời, Tráng Hán và Hầu Tử đồng thời dùng ánh mắt khó hiểu nhìn cậu bạn phòng bên cạnh này, sau đó cùng nhau ấn đầu anh ta xuống: "Kiện cáo cái đầu cậu ấy!"

Mẹ nó, ai nói là muốn đi mách giáo sư hả?! Lâm Dục Đường đã đi được một đoạn, bước chân vốn trầm ổn kiên định, sắc mặt cũng hết sức lạnh nhạt; kết quả là nghe được câu nói vừa rồi thì chân trái không cẩn thận vấp một cái. Nhưng cuối cùng vẫn bình tĩnh ổn định lại, tiếp tục bước đi, không hề quay đầu biến mất trước mắt mọi người.

Lâm Dục Đường cứ đi như vậy, để lại câu nói giống như tuyên chiến kia. Sau khi Hầu Tử cùng Tráng Hán lấy lại tinh thần thì cùng nhau đi tới bên cạnh lão đại. Hầu Tử rối rắm nói không ra lời; Tráng Hán ấp úng khuyên can: "Lão đại, nếu đã vậy thì thu tay đi, dù sao lão Tam với Thẩm mỹ nhân đã cùng nhau nhiều năm......"

Hà Chi Châu chỉ liếc nhìn Tráng Hán không nói lời nào, sau đó nặng nề vỗ vỗ bả vai Tráng Hán rồi đi về phía trước. Nhưng mới đi được hai bước, anh đã bị Tráng Hán kéo lại ——"Lão đại, không nên đi!"

"Chu Thần, buông tay." Hà Chi Châu nhìn Tráng Hán nói.

Tráng Hán vẫn giữ chặt, cố gắng làm nũng để ngăn cản lão đại, anh ta ghé sát vào tai của Hà Chi Châu thầm thì: "Lão đại, cậu đừng đi, tôi đem búp bê của tôi cho cậu mượn chơi được không?"

Mẹ kiếp! Hà Chi Châu hất văng tay của Tráng Hán ra.

Cả đoạn đường này, Hà Chi Châu suy nghĩ rất nhiều. Anh vốn không phải là một người cuồng nhiệt với tình cảm, chỉ là thật vất vả mới xuất hiện một người anh muốn yêu thương, lại phát hiện ra con đường trước mắt thật không dễ đi. Tráng Hán nhắc nhở cho anh biết "Thẩm Hi cùng Lâm Dục Đường biết nhau rất nhiều năm rồi." Làm sao anh có thể chưa nghĩ tới vấn đề này: Thanh mai trúc mã. Thời gian và quan hệ giữa Thẩm Hi và Lâm Dục Đường, anh chen không lọt. Lâm Dục Đường cùng Thẩm Hi lớn lên từng ngày, hai người bọn họ không hề liên quan gì tới anh. Thậm chí giữa anh và Thẩm Hi đang từ từ mất đi liên hệ nào đó.

Không những thế, Lâm Dục Đường lại là bạn cùng phòng của anh, bạn học, quan hệ bạn bè cũng không tệ. Có câu “Vợ của bạn không thể đụng tới”......

Hà Chi Châu càng nghĩ lại càng cảm thấy mình đang đi vào ngõ cụt, sau đó anh lại đổi sang một hướng suy nghĩ khác: nhưng Lâm Dục Đường cùng Thẩm Hi chưa hề xác định quan hệ rõ ràng, anh với Thẩm Hi mới là danh chính ngôn thuận. Hiện tại Lâm Dục Đường muốn làm cái gì, cậu ta muốn đi tìm bạn gái của anh để làm gì chứ......

Vừa được đả thông tư tưởng, Hà Chi Châu bất giác bước đi nhanh hơn.

Lâm Dục Đường đi đến Học viện Sư phạm tìm Thẩm Hi, Thẩm Hi vẫn còn ở trong phòng tháo cái rèm của Hà Chi Châu xuống. Trong suốt quá trình vất vả gỡ gỡ tháo tháo, Hạ Duy Diệp ngồi một bên nói xiên nói xỏ, khiến cho cô hết sức bực mình, thiếu chút nữa là mắng chửi người.

"Lúc đầu không phải là vì ghét bỏ chúng tôi nên mới treo lên ư? Sao giờ lại tháo ra rồi? Thẩm Hi, tôi phát hiện ra hành động của cậu một chút nguyên tắc cũng không có."

"Chẳng phải lúc trước đóng kịch rất tốt hay sao? Cứ tiếp tục giả bộ nữa đi!"

"......"

Lắm lời như vậy không thấy phiền à! Thẩm Hi xoay người, tức giận ném cái rèm xuống mặt đất. Có một khoảng thời gian làm đàn ông nên đã rất lâu cô chưa tham gia vào cuộc tranh cãi ở phòng ký túc xá nữ này rồi. Máu trong người như sôi lên, Thẩm Hi hùng hổ đập mạnh tay xuống mặt bàn: "Nói đủ chưa? Cẩn thận không tôi đánh cậu đấy!"

Hạ Duy Diệp: "......"

"Im miệng đi, hiểu chưa? Nếu không tôi đánh cho cậu xem!" Thẩm Hi nhìn chằm chằm Hạ Duy Diệp đe dọa, sau đó hầm hừ nhặt lại cái rèm lên, gấp gọn lại cho vào trong túi. Động tác của cô dứt khoát, uy phong lẫm liệt, làm cho Hạ Duy Diệp trợn mắt há hốc mồm, một câu cũng không thốt ra được.

Thẩm Hi vừa mới phát hỏa xong thì Lâm Dục Đường đến tìm. Cô đi xuống lầu, miệng vẫn dẩu lên, dáng vẻ đặc biệt khó chịu. Trong phòng có xảy ra cãi vã gì, trước kia cô đều coi đó là chuyện nhỏ nhặt, chỉ cho là con gái ở chung thì không tránh khỏi việc có xích mích. Nhưng đến khi hoán đổi mới biết được, bầu không khí ở trong phòng ký túc xá quả thật ảnh hưởng rất lớn đến tâm tình của một người.

Cô ngẩng đầu nhìn Lâm Dục Đường đứng ở trước mặt, nhìn tới quầng thâm dưới mắt anh. Cô có chút thất thần, cũng không biết nên gọi anh là Lâm Dục Đường, Đường Đường hay là lão Tam nữa. Hiện tại cô chân chính đứng trước Lâm Dục Đường, nhưng tâm tình phức tạp lại uất ức, cộng thêm vừa bực mình với Hạ Duy Diệp...... Cô mím môi, liều mạng đè nén cảm xúc khó chịu đang dâng lên trong lòng.

Nếu Lâm Dục Đường mà còn hỏi linh tinh gì đó thì đoán chừng cô sẽ hoàn toàn bạo phát cho xem. Có đôi khi đối mặt với người mình quá quen thuộc, bản thân sẽ bất giác coi người đó như một cái thùng rác để xả hết bực tức.

"Hi Hi?" Lâm Dục Đường ngập ngừng, anh cúi người xuống nhìn vào mắt cô, cẩn thận mở miệng, "Sao thế, không vui ư?"

Thẩm Hi ngẩng đầu nhìn lại anh, kêu một tiếng: "Đường Đường......"

Đường Đường......

Lần đầu tiên trong cuộc đời Lâm Dục Đường cảm thấy hai tiếng “Đường Đường” này sao mà dễ nghe đến thế. Từ nhỏ đến lớn anh rất ghét người khác gọi anh kiểu đó, bởi vì nghe nó giống như đang gọi một cô gái tên là Đường Đường vậy. Nhưng không hiểu sao Thẩm Hi lại đặc biệt thích gọi như thế, mới đầu là "anh Đường Đường”. Sau đó đổi thành “Đường Đường” cho tới bây giờ.

Lâm Dục Đường nhìn Thẩm Hi, cười khúc khích hai tiếng, giống như đã lấy lại được thứ gì đó đã

mất, một loại hạnh phúc kích động nhảy nhót trong lồng ngực anh. Mấy ngày hậm hực cùng rối rắm trong khoảnh khắc tan thành mây khói. Anh vươn tay ra, không nói bất kỳ tiếng nào, trực tiếp kéo Thẩm Hi vào trong lòng, ôm chặt lấy cô.

Tốt quá rồi!

Khoảng bảy tám giờ bên dưới ký túc xá nữ chính là khoảng thời gian có nhiều người qua lại nhất. Lâm Dục Đường đứng ngay dưới sân rộng ôm Thẩm Hi, đám người tò mò lập tức giống như ong mật vội vàng bu lại hóng hớt. Mọi người đứng thành một vòng tròn xung quanh, ánh mắt hiếu kỳ mở to nhìn hai người đứng ở giữa.

Khi Hà Chi Châu tới nơi, đập vào mắt anh chính là một màn này. Không những thế, anh còn thấy không ít người còn khoa trương đến mức vỗ tay tán dương. Anh vốn cao, đứng xa xa cũng có thể thấy Thẩm Hi ở bên trong. Cô được ôm trọn trong vòng tay của Lâm Dục Đường, lông mi dài nhẹ nhàng run rẩy, khóe mắt đuôi mày đều lộ ra một chút yếu ớt.

Anh chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ này của Thẩm Hi, mà Thẩm Hi như vậy cũng chỉ bởi Lâm Dục Đường có mặt ở đây thôi. Hà Chi Châu đút tay vào trong túi quần, đột nhiên không có dũng khí tiến lên nữa.

“Hi hi, cơn ác mộng của anh cuối cùng cũng kết thúc rồi....” Lâm Dục Đường ở bên tai Thẩm Hi nói, giọng điệu khó khăn nặng nề.

Trong lòng Thẩm Hi trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cô đưa tay vỗ vỗ lưng của Lâm Dục Đường, dùng âm thanh chỉ có hai người có thể nghe được mở miệng: “Đường Đường, em không dám ngẩng đầu lên đây này, anh thu hút nhiều người tới xem quá.”

Cô đang nói về một vấn đề nghiêm túc nha.

Lâm Dục Đường cười cười, trực tiếp cầm tay của Thẩm Hi, kéo cô chạy nhanh ra khỏi đám người, vòng ra phía sau khu ký túc xá. Hai người cùng nhau đi qua từng bóng đèn đường, màn đêm bao phủ, cảnh vật mờ ảo như ẩn như hiện trước mắt cô.... Thẩm Hi có cảm giác mình nhìn không được rõ lắm.

Buổi tối đi ra ngoài dạo một vòng, bắp chân của cô đã bị muỗi chích cho hai cái. Cô cúi người xuống gãi gãi, khổ không thể tả. Đúng lúc hai người đi qua siêu thị nhỏ trước trường học, Lâm Dục Đường mở miệng: “Đi vào mua nước hoa quả đi.”

Bước vào siêu thị, Thẩm Hi đứng trước quầy hàng chọn lựa, còn Lâm Dục Đường đến khu bách hóa lấy một lọ nước đuổi muỗi quay trở về, là nhãn hiệu mà Thẩm Hi vẫn hay dùng. Sau đó, Lâm Dục Đường mở lọ nước đuổi muỗi vẫn chưa tính tiền ra, ngồi xổm xuống bôi vào bắp chân cô.

“Đường Đường, để em tự làm được rồi.” Thẩm Hi cảm thấy không được tự nhiên cho lắm.

Lâm Dục Đường đứng lên, đưa lọ nước cho Thẩm Hi, rồi yên lặng nhìn cô. Thẩm Hi vuốt vuốt tóc, lúng túng dời chủ đề: “Kiểu tóc mới của em có đẹp không?”

“Rất xấu.” Lâm Dục Đường nói, cúi đầu tiếp tục chọn nước hoa quả cho Thẩm Hi, vừa chọn vừa nói, “Anh muốn nói câu này lâu lắm rồi đấy.”

Lâm Dục Đường cố ý nói đùa, Thẩm Hi cũng phối hợp đấm anh một cái. Lâm Dục Đường cũng không thèm đánh trả, trên mặt anh còn nở nụ cười vui vẻ dẫn cô đi đến quầy thu ngân thanh toán.

Thẩm Hi không mang theo ví tiền, chỉ có thể nhờ Lâm Dục Đường trả hộ. Rời khỏi siêu thị, cô đi bên trái anh, mở miệng nói: “Đường Đường, ngày mai em sẽ trả lại tiền cho anh.”

Lâm Dục Đường lập tức dừng bước, dùng ánh mắt khiếp sợ cùng khó tin nhìn cô: “Em khách sáo với anh là sao?”

Đúng vậy, tại sao phải khách sáo? Trước kia, cô chưa bao giờ nương tay khi dùng tiền của Lâm Dục Đường. Năm sáu tuổi, cô rất thích mấy cái vòng tay lấp lánh xinh đẹp, nhưng lại không có tiền để mua. Lâm Dục Đường đem con lợn tiết kiệm của mình đưa cho cô, không đau lòng chút nào đập mạnh xuống, tiền xu rơi rào rào đầy đất.

Anh vô cùng khí thế nói với cô: “Hi Hi, cho em hết.”

Năm ấy cô xem TV thấy người ta có nói một câu như thế này -- “Không có gì báo đáp thì lấy thân báo đáp”, cô cảm thấy không có câu nào thích hợp hơn câu đó để hình dung về mối quan hệ giữa cô và Lâm Dục Đường.

NGOẠI TRUYỆN NHỎ:

Một ngày nào đó Hà thần dạy Hi Hi học Anh ngữ, anh yêu cầu cô như sau: “Nếu Hi Hi muốn nhờ anh làm việc gì đó thì bắt buộc phải nói bằng tiếng Anh.”

Hi Hi muốn Hà thần bóc quýt cho cô ăn, cô nói: “Peel a tangerine for me. Nhanh lên, nhanh lên!”

Hà Chi Châu bóc.

Thẩm Hi muốn Hà thần mang tiểu thuyết tới cho cô đọc, miễn cưỡng lắm mới biểu đạt ra được. Hà Chi Châu cũng miễn cưỡng mang cho cô.

Ăn được một nửa quả quýt, Thẩm Hi lại muốn ép nó thành nước quả, thế nhưng câu này quả thực cô không biết nói.

Hà Chi Châu hết sức vô tình: “Em nghĩ kỹ đi.”

Thẩm Hi dẩu môi.

Hà Chi Châu xoay người đứng lên.

Thẩm Hi nắm chặt lấy vạt áo anh, vội vàng lên tiếng: “I love you, có được không?”

Nghiệp chướng, nghiệp chướng! Hà Chi Châu quay đầu lại, nhanh chóng cầm lấy nửa quả quýt còn lại của Thẩm Hi, đem nó đi ép thành nước!