Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 99: Nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng




Trong mắt của mọi người, Quan Xảo Xảo là chết chắc rồi, vấn đề duy nhất là chết thế nào.

Mà bộ dáng điềm đạm xinh đẹp này của cô ấy hoàn toàn khẳc hẳn trạng thái điên loạn mấy ngày trước, mới nhìn thì không có gì không đúng nhưng một khi phỏng đoán quả thật làm cho người ta sởn cả da gà.

Ở đây đều là những người đã bước đến nhiệm vụ thứ tám, coi như không có đầy đủ thông tin nhưng bằng trực giác có thể đoán được một số việc không hay đã xảy ra.

Người đàn ông cột tóc nhếch môi, thử dò xét: “Ấy da, rốt cục cô cũng ra ngoài.”

“Quan Xảo Xảo” bày ra dáng vẻ thanh cao, hơi nhếch cằm, cũng không thèm để ý đến người đàn ông này.

Trong kịch bản, “Quan Xảo Xảo” đúng là bày ra bộ dáng khinh thường đối với nam chính do người đàn ông cột tóc sắm vai, mà động tác kịch như vậy đặt vào trong cuộc sống sinh hoạt bình thường thì có hơi drama.

Tất cả mọi người đều cảm thấy cô kỳ lạ nên không nói tiếp nữa, từng người suy nghĩ đầu đuôi mọi chuyện, bầu không khí cũng có phần bị đè ép một chút.

“Quan Xảo Xảo” lại bình thản ngồi xuống, dùng bữa sáng của đoàn kịch, thoạt nhìn rất hiền lành.

Dùng bữa xong, mọi người lần lượt yên lặng tản đi, chuẩn bị buổi quay hình ngày hôm nay.

Lượng cơm của “Quan Xảo Xảo” rất ít, mỗi món ăn chỉ ăn hai ba đũa là dừng, rất có phong phạm của nữ diễn viên giữ dáng.

Trì Tiểu Trì cũng muốn đi chuẩn bị cho buổi quay phim, ai ngờ vừa đứng dậy thì “Quan Xảo Xảo” đã xoay lại, một đôi mắt trắng đen rõ ràng, rất trong suốt: “Anh tính đi đâu đấy?”

“Cậu Tống vẫn chưa hóa trang.” Cam Úc bình tĩnh cướp lời Trì Tiểu Trì.

Cam Đường ở bên cạnh chỉ vào môi mình, dùng một giọng mềm mại, bốn lạng đánh ngàn cân mà kéo đề tài trở lại: “Cô Quan, dặm lại son môi một chút đi.”

Quan Xảo Xảo móc ra cái gương mang theo, phát hiện son môi xác thực bị phai một chút, ồ một tiếng, còn rất cảm kích Cam Đường: “Cám ơn nha.”

…Cũng may không phải là một con quỷ kiêu ngạo.

Viên Bản Thiện và Trì Tiểu Trì cùng nhau trốn ra khỏi phòng ăn như bị ma đuổi.

Viên Bản Thiện vội vàng hỏi: “Thuần Dương, cô ấy…vẫn là Xảo Xảo ư?”

Trì Tiểu Trì lập tức nhập diễn, dùng đôi mắt đã ửng đỏ đáp lại.

Hiển nhiên Viên Bản Thiện cũng đã đoán được dự tính của nữ quỷ: “Cổ dùng thân thể của Quan Xảo Xảo, muốn cùng chúng ta…diễn xong bộ phim này? Đây chính là ý tứ của không thể thoát vai sao?”

Trì Tiểu Trì gật đầu, cũng đắm chìm trong bi thương khó có thể tự kiềm chế: “Tại sao lại là Xảo Xảo cơ chứ?”

Viên Bản Thiện làm gì còn tâm tư để ý đến Quan Xảo Xảo.

Con người một khi chột dạ thì nhìn cái gì cũng sẽ cảm thấy đối phương có mưu đồ, huống hồ đối phương lại là quỷ, còn là con quỷ đã chứng kiến quá trình anh và Quan Xảo Xảo tranh chấp.

Cho dù Viên Bản Thiện chỉ nghĩ một chút cũng đã cảm thấy khủng hoảng. Chỉ là phần sầu lo này anh không thể kể ra cho người khác biết, chỉ có thể tự mình nuốt xuống.

Tương phản, khi đã hiểu rõ nhiệm vụ, Trì Tiểu Trì lại dần dần trở nên bình tĩnh.

Bây giờ trong kịch bản quỷ giả đã biến thành quỷ thật, có trời mới biết chết giả có thể biến thành chết thật hay không.

Căn cứ kịch bản đặt ra, đám bạn học cấp ba đa phần đều có liên quan đến cái chết của “Quan Xảo Xảo”, duy nhất không có quan hệ là nhân vật Viên Bản Thiện và Trì Tiểu Trì sắm vai.

Nhưng Trì Tiểu Trì lại sắm vai bạn trai của “Quan Xảo Xảo”, cũng không biết nữ chính có thể vì tình yêu mà tiễn luôn Trì Tiểu Trì đi hay không.

Về phần Viên Bản Thiện, theo nội dung kịch bản là một người chính nghĩa, nhưng trong hiện thực lại vô cùng xấu xa, người khác không biết những chuyện dơ bẩn mà Viên Bản Thiện đã làm nhưng con quỷ trong tranh lại có thể nhìn ra chân tướng.

Nếu cơ hội tử vong của tất cả mọi người đều bình quân, như vậy thay vì đi cân nhắc những chuyện này có thật hay không thì chi bằng chăm chú thực hiện nhiệm vụ của mình, diễn xuất tốt, không thoát vai, không NG, vượt qua nửa tháng thì coi như công đức viên mãn.

Diễn xuất là nghề ruột của Trì Tiểu Trì, nếu chỉ là vai phụ thì càng không thành vấn đề.

Nhưng đối diễn cùng một con quỷ thì thật sự là trải nghiệm lần đầu tiên trong cuộc đời của cậu.

Cam Úc hiểu rõ tất cả những gì sắp xảy ra, vừa nâng mặt Trì Tiểu Trì để vẽ chân mày cho cậu vừa mở miệng hỏi: “Có sợ hay không?”

Trì Tiểu Trì đáp một cách nghiêm túc: “Thân phận ‘Quan Xảo Xảo’ chỉ là che giấu mặt ngoài của cô ấy. Trên thực tế hiện tại là cha của tôi.”

Hết thảy đều phải nghe theo lời của cổ, không được cãi lại.

Cam Úc cười: “Nghĩ vậy cũng rất tốt.”

Cam Đường vừa treo quần áo của Trì Tiểu Trì vừa tiếp lời: “Không cần nghĩ mọi chuyện quá mức phức tạp. Nếu nhiệm vụ chỉ nói ‘không được thoát vai’, như vậy thì cứ làm theo, đừng làm chuyện vớ vẩn là được.”

Trì Tiểu Trì cũng nghĩ như vậy.

Nữ quỷ dùng ba ngày để ngấm vào tinh thần của Quan Xảo Xảo, cũng cho đám ‘diễn viên’ chưa từng tiếp xúc quay phim quen biết với ống kính, biết rõ quy trình và thời gian quay phim, thậm chí còn tự mình dàn dựng và luyện tập trước…

Nói vui một chút là dưới con mắt của Trì Tiểu Trì, nữ quỷ đúng là một diễn viên, mà còn là một diễn viên chuyên nghiệp.

Nửa tiếng sau, đạo diễn, ánh đèn, người quay phim đã sẵn sàng.

Cả hiện trường bận rộn, nhưng đám người làm nhiệm vụ dường như đều mang theo mây đen trên mặt.

Tất cả mọi người ôn tập kịch bản nhưng lại không quá nhập tâm.

Chỉ có Trì Tiểu Trì được hai anh em Cam Úc và Cam Đường dẫn đi để quen biết vị trí.

Dựa theo kế hoạch quay phim thì sẽ quay cảnh bảy người ở thời cấp ba đến pháo đài của nhà nam chính chơi.

Khi đó trong kịch bản ‘Quan Xảo Xảo’ vẫn còn sống, vẫn là bạn gái của ‘Tống Thuần Dương’. Nam chính thấy cô xinh đẹp nên táy máy tay chân với cô, nữ chính biết được nên bắt đầu lôi kéo đồng bọn của mình bắt nạt hội đồng, ‘Tống Thuần Dương’ không biết chuyện này, mãi đến khi bạn gái bị cưỡng bức, uất hận tự sát thì mới biết rõ chân tướng.

Ban ngày chủ yếu quay những cảnh bình thường, đến ban đêm bắt đầu diễn.

Đêm nay bọn họ sẽ quay cảnh ‘Quan Xảo Xảo’ bị bắt nạt hội đồng.

Người khởi xướng chuyện bắt nạt là nữ chính.

Nữ chính chủ động đề nghị ‘Quan Xảo Xảo’ cùng chơi trò bốn góc.

Đây là một trò chơi kỳ quái, cần có bốn người tham dự, trong bóng tối không thấy được năm ngón tay, bốn người A, B,C,D đứng ở bốn góc theo chiều kim đồng hồ trong gian phòng tắt đèn. A từ góc gian phòng lần mò xuất phát đến vị trí của B, vỗ vai của B một cái rồi đứng ở vị trí của B, B thì bắt đầu xuất phát đi về phía C, cũng làm tương tự như vậy.

Đợi khi D đi đến vị trí trước kia của A thì D cần tằng hắng một cái, lại đi tiếp về vị trí hiện tại của A.

Nghe đâu trò chơi này chơi đến cuối cùng thì trong phòng sẽ không còn người tằng hắng, cũng tức là bốn góc đều có người đứng.

Mà trong phòng vẫn có tiếng bước chân.

Nói cách khác, trong phòng xuất hiện thêm một “Người”.

Cái kinh khủng của trò chơi này là vì nhân tố có thể khống chế quá lớn.

Chỉ cần có một người không tuân thủ quy tắc trò chơi, từ góc của mình đi tới, vỗ vai một người rồi lại nhấc chân lặng lẽ trở về góc cũ thì có thể thoải mái giả tạo thành “Bốn người đều ở bốn góc nhưng vẫn có người đi lại”.

Huống chi ‘Quan Xảo Xảo’ bị ba người cùng nhau liên thủ trừng trị, kết quả là bị dọa đến chạy mất dép, cửa lại mở không ra, cuối cùng mở cửa sổ nhảy lầu, bị thương nhẹ.

Khi đọc kịch bản Trì Tiểu Trì cảm thấy nếu có người nào dọa mình như vậy thì người hù dọa chắc chắn sẽ qua đời ngay tại chỗ.

Mà hiện tại cô gái cột tóc đuôi ngựa, người đàn ông cột tóc và cậu sinh viên mặt tàn nhang cũng chẳng cách qua đời là mấy.

Ai cũng đoán được ‘Quan Xảo Xảo’ này không phải là người cũ.

Cùng một con quỷ chơi trò bốn góc, còn phải hù con quỷ này nhảy lầu…

Mà chỉ có thể kiên trì làm theo.

Theo kịch bản, hồi ức không tới một phút. Vốn  không cần phải chơi hoàn chỉnh trò bốn góc, chỉ cần xây dựng bầu không khí kinh dị, quay màn nhảy lầu là được.

‘Quan Xảo Xảo’ rất chuyên nghiệp tiến về góc của mình, vẻ mặt căng thẳng khi bị ép chơi.

Ba người đành phải phối hợp diễn với cô, vừa nơm nớp lo sợ như đi giày trên băng mỏng mà đứng ở ba góc còn lại, khẩn trương hơn cả ‘Quan Xảo Xảo’.

‘Quan Xảo Xảo’ còn tri kỷ mà nhắc nhở: “Là ba người làm tôi sợ, ba người nên thả lỏng một chút.”

Ba người đều là vẻ mặt bị đưa lên pháp trường, cũng không biết có nên nói lời cám ơn hay không.

Đạo diễn tuyên bố quay phim.

Bọn họ theo kịch bản mà chơi vài vòng, người đàn ông cột tóc run rẩy tằng hắng một cái, ba người chợt lặng im mà tản ra rồi trốn trong phòng.

Đến phiên ‘Quan Xảo Xảo’ đi đến một góc, phát hiện không có ai thì liền hoảng hồn, hô hấp trở nên nặng nề, dựa lưng vào vách tường, nhìn vào bóng tối, trong mắt bắt đầu rưng rưng.

Cô hạ thấp giọng hỏi: “Mấy cậu ở đâu vậy?”

Đương nhiên không có tiếng đáp lại, ba người phối diễn cùng cô đều không dám thở mạnh, chỉ có tiếng camera đặt trong phòng phát ra tiếng.

Trong màn đêm tối om, ‘Quan Xảo Xảo’ diễn xuất đầy đủ sự khủng hoảng, tâm lý bắt nhịp vừa đúng, ngón tay liên tục cào trên vách tường, gấp đến mức giậm chân, giọng nức nở: “Mọi người lên tiếng đi. Đừng dọa mình, mình sợ lắm—”

Tiếng khóc của cô cực kỳ cuốn hút, vừa bi thương vừa khốn khổ khiến người ta đau lòng.

Ba người tham diễn đều tuân thủ nghiêm ngặt nội dung kịch bản, núp ở nơi ống kính không quay tới, run rẩy lo lắng vị nữ tráng sĩ này sẽ bị dọa đến cuống lên, kèn kẹt tiêu diệt tất cả bọn họ.

Không có tiếng đáp lại, ‘Quan Xảo Xảo’ mò tường đi nhanh về phía cánh cửa trong trí nhớ, cầm lấy nắm tay cửa, nhưng cửa đã bị khóa chặt.

Bóng tối giống biển sâu sắp ép cô điên cuồng.

Cô dựa lưng vào cửa, cuống họng phát ra tiếng nghẹn ngào cực kỳ khủng hoảng.

Cô gái tóc đuôi ngựa lấy ra đạo cụ tóc giả rồi phủ lên mặt, lặng lẽ mò tới, bộ dáng giống như cáo đi trộm gà, toàn bộ hành trình đều suy nghĩ có phải hành động này của mình là tự tìm cái chết trong truyền thuyết hay không.

Mà có thể đi đến thế giới nhiệm vụ thứ tám, cho dù không đủ thông minh thì tố chất tâm lý cũng không tệ.

Những kẻ không phân biệt trường hợp mà la hét chạy loạn thường là mới qua hai cửa đã chết hết.

‘Quan Xảo Xảo’ nhìn cô gái tóc đuôi ngựa vài giây, khuôn mặt từ từ vặn vẹo, bị dọa đến mức kêu không được, lập tức nhào đến vị trí cửa sổ, đẩy ra cửa sổ, dứt khoát thả người nhảy xuống.

Ngoại trừ tóc đuôi ngựa bị dọa thì người đàn ông cột tóc và cậu sinh viên mặt tàn nhang đều trong tích tắc nhào tới bên cửa sổ để nhìn xuống, cũng thấy được ‘Quan Xảo Xảo’ giãy dụa đứng dậy từ trong bụi cây dưới cửa sổ.

Cậu sinh viên mặt tàn nhang: “…Trời ạ, nhảy thật à.”

Người đàn ông cột tóc thì hơi nheo mắt lại.

…Dưới lầu có đèn.

Cho nên gã rõ ràng nhìn thấy trên cổ của ‘Quan Xảo Xảo’ bị bụi cây cắt một đường dài, máu đang ứa ra.

Cảnh này cũng có phần diễn của Trì Tiểu Trì, cậu đã chờ ở dưới lầu từ rất sớm, thấy ‘Quan Xảo Xảo’ không màng tính mạng mà trực tiếp nhảy xuống thì cũng kinh ngạc một chút.

…Nhưng mà cũng đúng thôi, người ta không sợ chết.

Cậu chọn đúng thời điểm, nhấc theo vĩ nướng mà mọi người sau khi dùng để bbq ở bìa rừng, từ khúc quanh đi ra, vừa lúc đụng phải ‘Quan Xảo Xảo’ chật vật chạy ra khỏi bụi cây mà nhào vào lòng cậu.

‘Quan Xảo Xảo’ mặc trang phục thiếu nữ, thất hồn lạc phách, chạm phải người trước mặt thì lập tức nhảy ra một cách kinh hãi như con thú nhỏ bị hoảng sợ, nhưng khi thấy rõ người trước mắt là ai thì giống như người sắp chết đuối vớ được phao, từ mất hết hy vọng đến tràn ngập hy vọng, trong nháy mắt tâm tình thay đổi liên tục, cuối cùng cố định hình ảnh là khuôn mặt tuyệt vọng đầy nước mắt.

Cô mở hai tay ra, nhào đến ôm chặt lấy Trì Tiểu Trì.

Cô không giống những người phụ nữ tầm thường trong phim kinh dị, chỉ biết ôm họng rít gào.

Vẻ mặt của cô thậm chí không hề biến dạng dữ tợn, hiển nhiên là đã hiểu rõ chân tướng của sự việc “kỳ lạ” mới nãy.

Cảm giác sợ hãi bị thay thế bằng vô lực, sự thương tâm của cô là toát ra từ trong xương cốt.

Ngay cả Trì Tiểu Trì cũng bị tâm tình của cô làm cho mình nhập diễn.

Cậu hỏi: “Sao vậy?”

Cho đến hiện tại hết thảy đều hoàn mỹ theo đúng kịch bản.