Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 65-2: Nghe nói tôi là chiến thần




Nguyên chủ họ Quý, gọi là Quý Tác Sơn.

Ban đầu cậu ấy đồng ý làm “Nhân sinh” là vì một lần nọ đột nhiên xuất hiện trùng tộc ôn dịch, cướp mất mạng sống cả cha mẹ và chị gái của cậu ấy. Sau trận đại nạn, cậu ấy còn bốn người em phải nuôi nấng.

Đứa bé nhỏ xíu ngay cả nước mắt cũng chưa kịp rơi bao nhiêu, phải vì em của mình mà sống tiếp, không có thời gian gào khóc cho người chết.

Quý Tác Sơn bôn ba trong chợ đêm dưới ngày mưa dầm liên miên, hỏi thăm những kẻ có bộ dạng khả nghi: “Con muốn làm nhân sinh. Chú có cách nào để con đi làm nhân sinh hay không?”

Rốt cục cậu đem mình bán đi, đổi lấy một căn nhà cho mấy đứa em sinh sống.

Lần đầu tiên cậu nhìn thấy Triển Nhạn Triều, Triển Nhạn Triểu nổi nóng mắng chửi quản gia đưa cậu tới: “Mấy người đưa nó tới làm gì? Tôi cần nhân sinh để gian lận hay sao?”

Nói xong, cậu ta quay người, giơ roi đánh lên mặt Quý Tác Sơn.

Tuổi còn nhỏ nhưng Triển Nhạn Triều đã có thể sử dụng chiếc roi quất ngựa nhỏ như rồng như nhạn, một roi quất xuống, nửa khuôn mặt của Quý Tác Sơn toàn bộ sưng vù.

Nhưng cậu ấy chẳng hề kêu rên một tiếng, đứng thẳng tắp ở đó, lẳng lặng mà tính toán suy tư.

Nếu như mình bị đuổi về thì mấy em sẽ không có nhà để ở.

Như vậy trên đường về phải tìm một ít báo cũ có thể chống lạnh, nếu vận may tốt nói không chừng có thể tìm được hộp giấy.

Khi quản gia mặt mày tái mét lôi kéo Quý Tác Sơn chuẩn bị rời đi thì Triển Nhạn Triều lại nói: “Chờ một chút.”

Cậu ta chắp tay sau lưng, bước đi thong thả đến trước mặt Quý Tác Sơn, nhìn hai bên má một trắng một đỏ của cậu, tò mò hỏi: “Tại sao cậu không cầu xin tôi?”

Theo suy nghĩ của Triển Nhạn Triều tám tuổi, vào lúc này Quý Tác Sơn phải khóc lớn, ôm chân mình, nước mắt giàn dụa, nói hết lời hay để van cầu một cơ hội lưu lại.

Quý Tác Sơn nhìn cậu ta: “Có tác dụng gì không?”

Triển Nhạn Triều cảm thấy hứng thú: “Nếu như tôi nói có tác dụng thì sao?”

Bùm một phát, Quý Tác Sơn lập tức dùng đầu gối đóng đinh xuống đất.

Triển Nhạn Triều nhìn xuống cậu ấy, lấy roi vỗ vỗ mặt cậu ấy một cách ác liệt: “Quỳ xuống, sau đó thì sao?”

Quý Tác Sơn không hề do dự mà khom lưng, đem đầu cúi thấp xuống đất.

Triển Nhạn Triều cười hì hì, dùng roi gõ lên bả vai: “Tôi thích người này. Lưu cậu ta lại đi.”

Quý Tác Sơn cứ như vậy mà được giữ lại, thân phận vẫn là nhân sinh, nhưng công việc có thể nói là bao gồm tất cả mọi việc, như là nấu ăn cho Triển Nhạn Triều, cùng Triển Nhạn Triều huấn luyện, gọi Triển Nhạn Triều thức dậy, pha trà cho Triển Nhạn Triều.

Triển Nhạn Triều và Quý Tác Sơn sinh cùng năm cùng tháng, là đứa bé thứ hai của nhà họ Triển, cũng là con thứ như Quý Tác Sơn.

Mẹ của Triển Nhạn Triều sau khi sinh ra cậu ấy thì qua đời, bởi vậy ông Triển đặc biệt thương cậu ấy, nuông chiều cậu ấy thành ra ác liệt tùy hứng như vậy, luôn nghĩ ta là độc nhất, ỷ vào thiên phú cực cao của mình, hễ một chút liền vung roi đánh người.

Còn Quý Tác Sơn lại càng có thiên phú hơn so với Triển Nhạn Triều.

Năng lượng bẩm sinh trong cơ thể của cậu ấy vốn cao hơn người bình thường, tinh thần lực lại vô cùng cường hãn.

Thậm chí khi ở tuổi vị thành niên, trong lúc huấn luyện thì thiếu chút nữa cậu ấy đã trực tiếp chuyển hóa từ Beta thành Alpha.

Cũng may cậu không có tật xấu như Triển Nhạn Triều, người cũng như tên, giống như một ngọn núi, trầm mặc, ôn hòa, không kiêu căng ngạo mạn.

Cũng có lẽ xuất phát từ nguyên nhân này mà Triển Nhạn Triều đặc biết thích bắt nạt cậu ấy.

Cậu ta luôn đưa ra các yêu cầu thô bạo vô lý, bao gồm việc bắt cơ giáp của Quý Tác Sơn đứng yên để cơ giáp của cậu ta đánh. Nhưng lúc cậu ta tốt thì cũng đối với Quý Tác Sơn rất tốt, chỉ cho phép một mình Quý Tác Sơn đỡ cậu ta lên ngựa, chỉ cho phép Quý Tác Sơn cùng mình dùng bữa, cũng đem cà rốt và cà tím mà mình không thích ăn ném thẳng vào trong bát của Quý Tác Sơn.

Tình cảm của Quý Tác Sơn đối với Triển Nhạn Triều rất phức tạp.

Lúc nhỏ, Quý Tác Sơn coi Triển Nhạn Triều là ân nhân.

Nhưng chờ lớn một chút, cậu sinh ra một chút tình cảm khác biệt.

Thứ tình cảm này bắt nguồn từ một lần làm xằng làm bậy với Triển Nhạn Triều.

Một ngày nọ, Triển Nhạn Triều không ở nhà, anh họ của cậu ấy đến chơi, nhìn thấy Quý Tác Sơn đang dọn vệ sinh.

Anh ta thấy Quý Tác Sơn gầy yếu nhưng gân cốt lại rắn chắc, liền nảy sinh ý nghĩ, quay đầu nói với ba của Triển Nhạn Triều: “Bác cả, con và bạn học sắp lên núi cắm trại, cần một người giúp chuyển hành lý và làm việc vặt, bác cho con mượn dùng người này mấy ngày được không?”

Địa vị của “nhân sinh” vốn thấp hèn, làm chút việc vặt cũng không tính là gì, bởi vậy cha của Triển Nhạn Triều tùy ý khoát tay: “Ừ, cứ mang đi.”

Quý Tác Sơn cũng cho rằng điều này không có gì, chẳng qua là giúp đỡ làm chút việc vặt, đi thì đi.

Kết quả, ngay đêm đó, một đội xe quân cảnh bao vây lều bạt vừa mới được dựng lên.

Khi anh họ bị súng chỉa vào người, sợ đến run cầm cập: “Tôi, chúng tôi chỉ ở đây cắm trại, chúng tôi chẳng làm gì…”

Cảnh sát nói: “Có người báo án, bảo rằng các cậu lừa bán người trái phép.”

Triển Nhạn Triều leo xuống từ một chiếc xe cảnh sát ở phía trước, giận đùng đùng đi về phía Quý Tác Sơn đang nướng thịt bên đống lửa, gấp roi lại, mạnh mẽ quất xuống mặt cậu ấy, gò má xinh đẹp đỏ bừng lên: “Cút về cho tôi!”

Anh họ vừa nhìn Triển Nhạn Triều vừa suy nghĩ một chút đầu đuôi sự việc, sắc mặt liền tái lại: “Triển Nhạn Triều?! Em điên rồi!!”

Triển Trạn Triều đột nhiên quay người, ngọn lửa trong mắt càng rực cháy hơn so với lửa trại, cắn răng nghiến lợi nói: “Người của tôi để cho anh dùng sao?!”

Trên đường trở về, Triển Nhạn Triều lái xe, cố sức chửi anh họ và Quý Tác Sơn.

Cậu ta mắng: “Quý Tác Sơn, cmn cậu đúng là tiện nhân. Anh ta kêu cậu làm việc thì cậu liền làm? Cậu là chó hay sao mà nghe lời như vậy?!”

Quý Tác Sơn không lên tiếng.

Nhiều năm qua cậu luôn nghe lời như vậy, cậu cũng không biết tại sao cố tình lần này Triển Nhạn Triều lại tức giận như thế.

Triển Nhạn Triều vỗ vô lăng: “Nói chuyện!”

Ý tứ chính là không nói chuyện là không được.

Quý Tác Sơn nói: “Tôi là nhân sinh. Tôi cần phải nghe lời.”

Triển Nhạn Triều hùng hổ sang số, đôi mắt đào hoa xinh đẹp tức giận đến mức to tròn: “Ai nói cậu là nhân sinh?! Tôi cho phép cậu làm nhân sinh sao? Tương lai cậu phải làm Alpha cho tôi, làm Alpha mạnh nhất, để tôi xem bọn họ ai còn dám lợi dụng cậu nữa!”

Quý Tác Sơn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Triển Nhạn Triều trong gương xe.

…Cậu đã không có giấc mộng làm Alpha từ rất nhiều năm rồi.

Vì để duy trì sinh hoạt của mấy em, cậu không xứng có giấc mộng đó. Cậu là nhân sinh, là cục pin dự phòng di động, nhưng cậu không ngờ Triển Nhạn Triều lại cam kết với cậu như vậy.

Cậu nhìn chăm chú vào Triển Nhạn Triều, trái tim quanh năm trầm ổn như núi lại lần đầu tiên trật nhịp.

Triển Nhạn Triều dường như xem cam kết này là thật.

Khi Triển Nhạn Triều lên trường học cơ giáp cũng sẽ dẫn theo Quý Tác Sơn, dẫn cậu ấy đi huấn luyện chung, thậm chí chuẩn bị cho Quý Tác Sơn một bộ chiến giáp riêng biệt cực kỳ phù hợp với cậu ấy để huấn luyện.

Đây là chuyện mà trước đây Quý Tác Sơn căn bản không dám tưởng tượng.

Khi còn bé, cậu từng dùng hộp giấy để làm cơ giáp cho mình, sau đó bị Triển Nhạn Triều phát hiện và chê cười rất lâu, còn hỏi là cậu muốn đi làm thức ăn cho trùng tộc à.

Quý Tác Sơn không muốn làm liệt sĩ cũng không muốn làm anh hùng, cậu chỉ muốn trở thành Alpha, chỉ muốn dựa vào lực lượng của mình để nuôi nấng mấy đứa em, muốn bình đẳng với Triển Nhạn Triều, muốn đứng cùng vị trí với cậu ấy, có tư cách hầu bên cạnh cậu ấy.

Nhưng mà trước đêm thi đấu, Quý Tác Sơn lại nhận được một đả kích từ Triển Nhạn Triểu.

Triển Nhạn Triều nói cho cậu ấy rằng sắp so tài, cậu phải thắng tất cả mọi người, sau đó bại bởi tôi.

Quý Tác Sơn có chút khó tin: “Chẳng phải cậu đã nói…”

Triển Nhạn Triều lại quên lời nói lúc trước của mình, nghi hoặc mà hơi nhướng mi, chợt cười nói: “Làm Omega của tôi, không tốt sao?”

Quý Tác Sơn trầm mặc một lúc lâu.

Khi Triển Nhạn Triều bắt đầu thiếu kiên nhẫn, Quý Tác Sơn đáp: “Được.”

Quý Tác Sơn nghĩ, chẳng qua Triển Nhạn Triều chỉ là một đứa bé chưa lớn, cho nên không hiểu ý nghĩa của cam kết, không hiểu những kỳ vọng của cậu trong nhiều năm qua.

Chờ cậu ta lớn rồi thì tất cả đều sẽ tốt.

Lúc đó Quý Tác Sơn không biết, có người cả đời cũng không chịu lớn.

Trong khi đó, cho dù người trầm mặc lại ôn hòa như núi cũng không chịu nổi một con tê tê ngoan bướng đục khoét nhiều năm như vậy.