Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 56: Bản tình ca trên băng




Lúc xế chiều, quả nhiên Trì Tiểu Trì đến, mang theo một xấp giấy nháp và bút máy.

Từ trước đến nay Hạ Trường Sinh luôn ở một mình, thật sự không quen cảm giác có thêm người khác ở trong phòng, vẫn luôn nằm trên giường suy nghĩ xem nên bắt chuyện với cậu ấy thế nào để tránh ra vẻ mình là chủ nhà mà không biết phép tắc.

…Trước đây công việc này đều do Lâu Tư Phàm phụ trách.

Hạ Trường Sinh trằn trọc trở mình mà suy nghĩ một hồi lâu, nghĩ đến có chút thiếu dưỡng khí, khó khăn lắm mới thốt lên một câu đầy đủ: “Gần đây em có khỏe không?”

Trì Tiểu Trì: “Vẫn ổn.”

Hạ Trường Sinh: “…Năm nay bao nhiêu tuổi?”

Trì Tiểu Trì: “15.”

Hạ Trường Sinh: “Anh lớn hơn em ba tuổi ruỡi.”

Trì Tiểu Trì: “Ừm, em biết.”

…Hạ Trường Sinh hết lời.

Khi anh ấy vắt hết óc suy nghĩ đề tài để nói thì Trì Tiểu Trì cúi đầu, tiếng bút ma sát với giấy vang lên sột soạt: “Hạ tiền bối, đừng bận tâm, em cũng không quen nói chuyện với người khác.”

Hạ Trường Sinh thở phào nhẹ nhõm: “Ừm.”

Trì Tiểu Trì nói: “Anh ngủ đi. Một lát nữa em sẽ kéo rèm lại để che bớt ánh sáng.”

Hạ Trường Sinh nói: “Em phải viết mà.”

Trì Tiểu Trì đáp: “Ở đây không có đèn bàn sao?”

Hạ Trường Sinh: “Đèn bàn hỏng rồi.”

Trì Tiểu Trì hơi cau mày, cầm đèn bàn kiểm tra một chút: “Là sợi vônfram bị đứt.”

Nói xong, cậu đứng dậy kéo rèm cửa sổ lại, trong phòng trở nên mờ mịt khiến người ta cảm thấy buồn ngủ.

Hạ Trường Sinh lao lực mà giằng co: “Cậu…”

Trì Tiểu Trì sờ sờ túi quần của mình, xác định bên trong còn chút tiền lẻ: “Hạ tiền bối, anh ngủ trước đi, em ra ngoài mua cái bóng đèn mới.”

Hạ Trường Sinh: “Đừng phiền phức…”

“Đẩy tới đẩy lui mới là phiền phức.” Trì Tiểu Trì đi tới bên giường, cách chăn đẩy vai Hạ Trường Sinh, ép thân thể mềm nhũn đang sốt hầm hập xuống giường, “Tranh thủ ngủ trước khi em quay lại.”

Hạ Trường Sinh kéo chăn nói: “Anh sẽ trả lại tiền bóng đèn cho em.”

Trì Tiểu Trì nói: “Thức dậy rồi trả.”

Sau khi đạt được thỏa thuận với Hạ Trường Sinh, Trì Tiểu Trì khép cửa rời đi.

061 nói: “Chướng ngại tiếp xúc của cậu tốt hơn rồi.”

Trì Tiểu Trì mang vẻ mặt lạnh lùng của Đông Ca, giọng điệu lại hững hờ: “Tôi cũng không phải đậu hũ mềm, chỉ cần không quá thân mật là được.”

061 nói: “Chạm vai.”

Trì Tiểu Trì: “Oa, chạm vai mà cũng coi như thân mật à?”

061: “Trước đây cậu sẽ tùy tiện chạm vai người khác sao?”

Trì Tiểu Trì: “Nghiêm ngặt vậy, tôi phải đổi lại, gọi cậu là chủ nhiệm Lục đó.”

Chủ nhiệm Lục: “…Ý của tôi là cậu thật sự dự định ra tay từ Hạ Trường Sinh sao?”

Trì Tiểu Trì bước xuống lầu, tiến vào siêu thị, lang thang giữa các quầy hàng: “Đúng là muốn ra tay từ phía Hạ Trường Sinh.”

061 mơ hồ cảm thấy lời cậu ấy đang nói cùng với lý giải của anh chẳng phải là cùng một chuyện: “…Ý của cậu là, Lâu Tư Phàm rất để ý Hạ Trường Sinh, cho nên nếu như có thể kéo Hạ Trường Sinh về phía cậu thì có thể lấy càng nhiều điểm hối hận từ Lâu Tư Phàm…Cầm nhầm rồi, chuôi đèn bàn của Hạ Trường Sinh là E27.”

Trì Tiểu Trì thả xuống bóng đèn tròn loại B22 trong tay về chỗ cũ: “…Ngoại trừ như vậy, lần này bi kịch của Đông Ca không xảy ra, anh dám cam đoan Hạ Trường Sinh sẽ không bị Lâu Tư Phàm lừa gạt hay không?”

Trì Tiểu Trì nhớ tới lúc Đông Ca mới vừa tàn phế, nói hết tất cả với Hạ Trường Sinh. Hạ Trường Sinh không thể tin tưởng bạn thân lại là người như vậy, liền trực tiếp đi chất vấn Lâu Tư Phàm về mối quan hệ với Đông Ca.

Mà Lâu Tư Phàm hoảng loạn biểu hiện lời đầu không khớp lời sau, chứng thực hết thảy lời nói của Đông Ca.

Bị bức ép bất đắc dĩ, Lâu Tư Phàm đành phải thừa nhận tâm ý của anh ta: “Mình yêu cậu, Trường Sinh.”

Hạ Trường Sinh nói: “Cậu yêu một người nhưng lại ngủ với người khác. Lâu Tư Phàm, tình yêu của cậu cũng thật khiến người ta tiêu hóa không nổi.”

Lâu Tư Phàm khẩn cầu: “Xin lỗi, xin lỗi, đừng trách mình, cậu đừng nổi giận có được không?”

Hạ Trường Sinh nói: “Người mà cậu nên chân chính xin lỗi đang nằm trong phòng bệnh kìa. Nếu cậu còn là con người thì đi đối xử tốt với Đông Ca đi, hoặc là cùng cậu ấy vượt qua cửa ải khó khăn này, sau đó lại nói chia tay, đừng tiếp tục hại người ta nữa.”

Mà Hạ Trường Sinh không ngờ rằng Lâu Tư Phàm thật sự không phải con người.

Từ sau lần đó, quan hệ anh ta và Lâu Tư Phàm cũng phai nhạt, xa cách.

Trong lúc Đông Ca tịnh dưỡng, vì ngại thân phận của mình cho nên Hạ Trường Sinh không đi quấy rầy Đông Ca.

Sau đó khi Đông Ca hoàn toàn trở thành vô dụng. Hạ Trường Sinh lúc này đã ngừng thi đấu vẫn âm thầm đến thăm cậu ấy rất nhiều lần, chỉ là những lúc đó Đông Ca đã không còn nhận ra ai.

Nếu như đời này Đông Ca bình yên vô sự trải qua cuộc sống của mình, không có mâu thuẫn khiến Hạ Trường Sinh và Lâu Tư Phàm cắt đứt quan hệ thì liệu Lâu Tư Phàm và Hạ Trường Sinh có ở bên nhau hay không?

Hạ Trường Sinh ở cùng người như thế thật sự sẽ hạnh phúc sao?

“Nói cho cùng, chuyện của Hạ Trường Sinh không liên quan đến tôi, tôi cũng sẽ không thay Đông Ca quyết định tình cảm của Hạ Trường Sinh.” Trì Tiểu Trì vừa trả tiền vừa thành thật tỏ vẻ, “Tôi chủ yếu chỉ là muốn nhìn Lâu Tư Phàm xui xẻo mà thôi.”

061: “…Ừm. Vậy cũng ít tiếp xúc một chút.”

Trì Tiểu Trì: “Em biết rồi, thưa Chủ nhiệm Lục.”

061 nói: “Tôi chỉ lo lắng cho thân thể của cậu thôi.”

Trì Tiểu Trì: “Thưa chủ nhiệm Lục, em đã rõ.”

061: “…Haizz.” Học sinh không tập trung, không thể tiếp tục dạy.

Chờ đến lúc Trì Tiểu Trì quay về thì Hạ Trường Sinh thật sự đang cuốn chăn mà ngủ.

Trì Tiểu Trì đặc biệt khen ngợi một câu như mẹ hiền khen con: “Thật ngoan.”

Nhưng sau khi đến gần, Trì Tiểu Trì phát hiện Hạ Trường Sinh ngủ không được yên, vẫn luôn nhíu chặt lông mày, hai tay ôm trước ngực, tư thế ngủ như đang phòng vệ thứ gì đó.

Trì Tiểu Trì vừa định đưa tay ra thì 061 đã cung cấp dữ liệu chuẩn xác: “Nhiệt độ 37.5, đã nằm trong phạm vi bình thường.”

Trì Tiểu Trì nghĩ, vậy tại sao vẫn chưa thoải mái.

Cậu vô tình nhấc mắt, phát hiện tủ sắt của Hạ Trường Sinh hơi hé mở.

Trì Tiểu Trì nhớ rõ lúc cậu rời đi cửa tủ vẫn đóng lại.

Hơn nữa nhìn góc độ khép mở, hình như bên trong giấu thứ gì hơi lớn, không thể xếp gọn nên cửa tủ không thể khép kín.

Vì thế cậu bước lên trước nhìn một chút.

Một giây sau, cậu và 061 đều không nhịn được mà cười một chút.

Trì Tiểu Trì ôm ra một con gấu bông Spongebob từ trong tủ của Hạ Trường Sinh.

Gấu bông Spongebob dường như mới được giặt, cũng giống như trên người Hạ Trường Sinh, đều có thoang thoảng mùi hương sữa tắm vị trà đen.

Cậu đem Spongebob đến trước giường Hạ Trường Sinh, nhét vào lồng ngực của anh ta.

Hạ Trường Sinh mơ mơ màng màng dùng giọng mũi ‘ừ’ một tiếng, đưa tay sờ sờ, động tác bất chợt trở nên thuần thục, ôm lấy gấu bông vào lòng, xoay người ngủ tiếp.

Trì Tiểu Trì thả xuống rèm giường cho anh ta, đi về trước bàn đọc sách, lặng lẽ thay bóng đèn tròn, bật đèn lên rồi viết xuống cảm tưởng của mình sau giải đấu.

Viết được một nửa. 061 lên tiếng nhắc nhở: “Phương Hiểu Nghiên đến. Có thể là tìm Hạ Trường Sinh.”

Trì Tiểu Trì mất một giây để lục lọi cái tên này trong trí nhớ.

Phương Hiểu Nghiên, cô gái hợp tác với Hạ Trường Sinh, đáng lý theo tuyến thời gian thì một năm trước đã nghỉ thi đấu rời khỏi đội tuyển.

Trì Tiểu Trì nói: “Nơi này là ký túc xá nam mà. Bảo vệ dưới lầu…”

061 nói: “Cô ta leo cây tiến vào.”

Trì Tiểu Trì: “…”

Cậu đứng lên rồi đi tới cửa, không chờ Phương Hiểu Nghiên đang lén lút chuồn tới định gõ cửa thì cậu đã kéo cửa ra.

Sau khi Phương Hiểu Nghiên bị sợ hết hồn vẫn không quên hạ thấp giọng: “Ôi má ơi.”

Trì Tiểu Trì giơ ngón tay thon dài đặt lên môi, tiện tay cài then cửa lại: “Xuỵt.”

Phương Hiểu Nghiên nhận ra người trước mắt là ai, lập tức kích động: “Đây chẳng phải là tiểu mỹ nhân sao? Cậu dời vào tổ rồi à?”

Đông Ca chỉ phòng kế bên.

Phương Hiểu Nghiên hiểu ý, giơ lên thùng giữ ấm trong tay: “Chị trốn học, làm canh trứng cho Trường Sinh. Cậu ấy thế nào rồi?”

“Mới ngủ.” Trì Tiểu Trì cúi đầu nhìn thùng giữ ấm trong tay Phương Hiểu Nghiên, “Chẳng phải trong ký túc xá có quy định không được dùng điện có công suất lớn à?”

Phương Hiểu Nghiên xì một tiếng: “Trong ký túc xá còn quy định không cho ngủ lại phòng của người khác kìa.”

Trì Tiểu Trì nhìn cô ấy.

Phương Hiểu Nghiên cũng phát hiện lén xông vào ký túc xá nam so với ngủ lại phòng của người khác có tính chất nghiêm trọng hơn nhiều, lập tức đánh trống lãng: “Chị đây thương cậu ấy không được sao? Chị còn lớn hơn cậu ấy một tháng đấy.”

Trì Tiểu Trì vẫn dùng giọng điệu lãnh đạm: “Anh ấy mới ngủ.”

Phương Hiểu Nghiên có thể cùng Hạ tủ lạnh này giao lưu, thì làm sao còn có thể sợ bị lạnh, liền tùy ý khoát tay một cái: “Chị biết chị biết, sẽ để cậu ấy ngủ mà. Canh bên trong chị đã hâm nóng, bình này giữ ấm cũng tốt. Chờ cậu ấy tỉnh dậy, đem canh trứng cho cậy ấy uống xong rồi rửa thùng, ngày mai trả lại cho chị.”

Trì Tiểu Trì khẽ gật đầu.

Phương Hiểu Nghiên đem thùng đẩy vào trong lồng ngực của cậu: “Vậy chị trở về nha.”

Trì Tiểu Trì nói: “Chờ đã.”

Dứt lời, cậu tiến lên một bước, gỡ xuống một mảnh lá cây vướng trên lọn tóc của Phương Hiểu Nghiên.

Cậu nói tiếp: “Được rồi.”

Phương Hiểu Nghiên hơi ngẩn ngơ, cười hì hì: “Chị đi đây, ngày mai gặp.”

Từ thân cây trượt xuống đất, Phương Hiểu Nghiên còn nghĩ đến ánh mắt của Đông Ca.

…Có chút sắc bén, lại có chút xinh đẹp, tùy tiện lướt nhìn một cái liền khiến thân thể cảm thấy tê dại.

Phương Hiểu Nghiên cảm thán, quả nhiên là tiểu yêu tinh.

Cô ấy tiếp tục cảm thán, thật đáng tiếc, nếu Trường Sinh có chút công lực như cậu em Đông Ca này thì e rằng đã sớm có bạn gái.

Ngày hôm sau là thứ bảy, người nhà Lâu Tư Phàm đến đội tuyển thăm anh ta, sáng sớm anh ta đã được đón ra ngoài.

Sau một ngày nằm trên giường, Hạ Trường Sinh quả nhiên triệt để khỏi bệnh, sinh long hoạt hổ trở lại.

Hạ Trường Sinh gõ cửa phòng kế bên.

Trì Tiểu Trì đang ở bên trong.

Từ lần Trì Tiểu Trì nắm tay Đông Phi Hồng ở bìa rừng Toronto, 061 liền cảm thấy có chút không đúng, dự định để ‘Đông Phi Hồng’ tạm thời cách Trì Tiểu Trì xa một chút.

Bởi vậy tuần này tòa soạn tạp chí của Đông Phi Hồng lâm thời có việc, gọi anh ấy đi họp, chiều muộn thứ sáu mới đón cậu về nhà ở một đêm.

Vừa nhìn thấy Đông Ca, Hạ Trường Sinh liền nghĩ đến ngày hôm qua sau khi tỉnh lại thì thấy con gấu bông Spongebob đang được mình ôm trong lồng ngực, vẻ mặt liền có chút ửng đỏ đến hoảng loạn.

Từ trước đến nay anh ta không phải người thích quanh co lòng vòng, đi thẳng vào vấn đề: “Muốn đi huấn luyện không?”

Nhắc tới huấn luyện, Trì Tiểu Trì cũng rất sảng khoái: “Đi.”

Thứ sáu ở đội có rất ít người huấn luyện, bọn họ lại đến sớm, bởi vậy Hạ Trường Sinh và Trì Tiểu Trì có thể chiếm một mảnh sân rộng rãi.

Sau khi khởi động làm nóng cơ thể, Trì Tiểu Trì hỏi: “Lên mặt băng? Hay là trên đất?”

Hạ Trường Sinh nói: “Lên mặt băng. Chúng ta huấn luyện ném bắt.”

Sắc mặt Trì Tiểu Trì khẽ thay đổi.

Khi bàn luận đến vấn đề chuyên môn, Hạ Trường Sinh thường đặc biệt nghiêm túc, cũng nói rất nhiều: “Anh xem qua rất nhiều video thi đấu của em, mọi mặt đều rất tốt, chẳng qua thiếu một chút độ hài hòa. Trong trượt băng đôi, ném bắt là bài tập bắt buộc. Mỗi lần huấn luyện, anh phụ trách ném, tiểu Phương phụ trách nhảy. Ném lên độ cao không thể thấp hơn 1.5 mét, khi tiểu Phương rơi xuống đất, yêu cầu phải tiếp đất bằng một chân, khoảng cách nhảy ra ít nhất phải 5 mét trở lên.”

Trì Tiểu Trì không lên tiếng.

Ánh mắt lấp lánh của Hạ Trường Sinh tràn đầy ý tứ khuyên bảo: “Anh biết các em trượt đơn sẽ ít khi huấn luyện như vậy. Bởi vì chúng ta phải cùng đồng đội rèn luyện, nhất định phải luyện đi luyện lại, ném ngã lại ném tiếp, luyện đến khi động tác nhuần nhuyễn thấm vào trong xương máu, biết phải hợp tác với đồng đội như thế nào, ném bắt, rơi xuống đất như thế nào mới là hoàn mỹ nhất. Chẳng qua nếu em có thể luyện tập tốt điều này thì độ hài hòa của tay chân sẽ có cơ hội tăng cao rất nhiều.

061 nói: “Không được.”

Trì Tiểu Trì ngẩng đầu lên nói: “Ừm, bắt đầu đi.”

061: “…” Tôn nghiêm của thầy giáo ném đâu rồi.

Nhưng anh cũng rất nhanh phản ứng trở lại, quét võng mạc Hạ Trường Sinh, đảo qua ký ức của cậu ấy.

Hình ảnh ngừng lại vào buổi trưa hôm qua, Lâu Tư Phàm khuyên bảo hướng dẫn Hạ Trường Sinh, có thể nói là nhọc lòng.

Trì Tiểu Trì vừa thay giày trượt băng vừa hỏi 061: “Thầy Lục, còn muốn khuyên tôi nữa không?”

061 nói: “Làm chuyện cậu muốn làm đi.”

Nói xong, anh thêm một muỗng muối vào trong chai nước của Trì Tiểu Trì, khuấy đều, chuẩn bị cho tình huống bất chợt có thể xảy ra.

Năm lần ném bắt đầu tiên, cậu thuận lợi hoàn thành.

Bắt đầu từ lần thứ sáu, cậu không ngừng mắc sai lầm, sắc mặt cũng trở nên hơi chênh lệch.

Hạ Trường Sinh cho rằng cậu ấy bởi vì thất bại ở trước mặt đàn anh nên lúng túng, vỗ tay vì cậu, lại đưa tay kéo cậu lên: “Đứng dậy đi, làm lại một lần nữa.”

Khi nắm lấy tay của cậu ấy, Hạ Trường Sinh cảm giác tay của cậu ấy ướt sũng mồ hôi lạnh.

Anh ta có hơi kinh ngạc nhưng cũng không nghĩ nhiều, lần thứ hai đưa tay ôm lấy eo Đông Ca, nâng cậu lên giữa không trung: “Ready?”

Trì Tiểu Trì thấp giọng nói: “Hạ tiền bối, thả em xuống đi.”

Hạ Trường Sinh: “…” Ồ.

Anh ta nhận ra giọng điệu của cậu ấy có chút không đúng, lập tức thả người xuống.

Trì Tiểu Trì vừa đặt chân xuống liền lảo đảo trượt tới phòng vệ sinh kế bên sân, nhoài người vào trong bồn rửa tay kịch liệt nôn mửa không thể khống chế.

Hạ Trường Sinh đi theo vào phòng vệ sinh cũng cuống lên, vỗ sau lưng cậu: “Làm sao thế này?”

Không quen?

Không phải chứ, đối với bọn họ mà nói, vận tốc và số vòng xoay như vậy cũng chẳng tính là gì.

Trì Tiểu Trì quả thật rất khó chịu, ôm lấy dạ dày run rẩy, mãi đến tận khi không còn có thể nôn ra được gì mới thoát hết sức lực mà ngồi bệt xuống đất.

Hạ Trường Sinh nhìn mặt ngoài có vẻ không có cảm xúc nhưng thật ra đã bị dọa đến tái mặt, đỡ cậu lên rồi đưa cậu trượt đến chỗ nghỉ ngơi, vặn chai nước cho cậu: “Cho em nè.”

Mái tóc của Trì Tiểu Trì sũng mồ hôi, tiếp nhận chai nước, uống vài ngụm rồi nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.”

Hạ Trường Sinh không lên tiếng, cúi đầu nhìn lưỡi trượt dưới giày của mình.

Trì Tiểu Trì cầm chai nước: “Hạ tiền bối không hỏi tại sao ư?”

Hạ Trường Sinh nói: “Nếu em không muốn nói thì anh sẽ không hỏi.”

Trì Tiểu Trì nói thật: “Em có chút bóng ma tâm lý đối với việc tiếp xúc thân mật cùng người khác.”

Hạ Trường Sinh nhìn hàng lông mi ẩm ước nước mắt của cậu, chau mày: “Nôn đến như vậy mà bảo là chỉ có chút?”

Trì Tiểu Trì không lên tiếng, chỉ rũ xuống mi mắt.

Hạ Trường Sinh lập tức triển khai liên tưởng bình thường: “Em yên tâm, anh không có ý gì với em.”

Trải qua thời gian dài quan sát, 061 phát hiện, phản ứng của Trì Tiểu Trì có mức độ khác nhau.

Một là thái độ của người tiếp xúc, hai là tuổi tác của người tiếp xúc.

Thân thể của Trì Tiểu Trì như một máy rađa, nếu như người tiếp xúc với cậu ấy mà mang hảo cảm quá mức với cậu ấy thì cậu ấy sẽ lập tức sinh ra phản ứng bài xích.

Ngoài ra chính là tuổi tác.

Huấn luyện viên của Đông Ca là một người đàn ông trung niên, cho dù là nhẹ nhàng tiếp xúc thì Trì Tiểu Trì vẫn có phản ứng rất mạnh.

Ngược lại, người bằng tuổi tiếp xúc với cậu ấy thì phản ứng của cậu ấy sẽ nhẹ hơn rất nhiều.

Bởi vậy khi ở cùng Hạ Trường Sinh, phản ứng của Trì Tiểu Trì kỳ thực không lớn đến mức này.

Thứ nhất là vì tuổi tác của Hạ Trường Sinh, thứ hai là khi anh ta nâng Trì Tiểu Trì để ném thì chỉ đơn thuần là bế lên, chẳng khác gì như khiêng bao gạo.

Nhưng mấu chốt ở chỗ…

“Là tay.” Trì Tiểu Trì đáp, “Tay và tay trực tiếp nắm cùng nhau…Em không quen cảm giác này lắm.”

Hạ Trường Sinh suy nghĩ một chút, nói: “Anh chưa từng nghe người khác nhắc đến vấn đề này của em.”

Trì Tiểu Trì mím đôi môi tái nhợt: “Người khác cũng không biết…Huấn luyện viên cũng biết mức độ hài hòa của em còn có không gian để tăng mạnh, cũng đề cập với em rất nhiều lần, bảo em tìm người hợp tác luyện tập ném bắt. Nhưng em không muốn để người khác biết…Ngày hôm nay em tưởng rằng em có thể kiên trì chống đỡ một chút…Quả nhiên vẫn không được.”

Hạ Trường Sinh nhìn vành mắt đỏ hoe của cậu, trong lòng như nhũn cả ra.

Anh trầm tư trong chốc lát, hỏi Trì Tiểu Trì: “Nếu anh mang bao tay thì sao?”

Trì Tiểu Trì: “Hả?”

Hạ Trường Sinh: “Anh không trực tiếp chạm vào tay em. Chúng ta đều mang bao tay, như vậy em có thể tiếp nhận không?”

Trì Tiểu Trì cân nhắc một chút: “Có lẽ…”

Đôi mắt màu nâu của Hạ Trường Sinh dường như sáng lên như mắt mèo: “Sau này nếu muốn tập luyện ném bắt thì tới tìm anh, anh sẽ giúp em.”

Trì Tiểu Trì giật mình mở to hai mắt.

Hạ Trường Sinh nói: “Anh biết bí mật của em, anh có thể tận lực chăm sóc em.”

Trì Tiểu Trì hiếm khi lộ ra vẻ mặt thận trọng, khẽ gật đầu: “Cảm ơn Hạ tiền bối. Nhưng mà…”

Hạ Trường Sinh biết rõ cậu muốn nói cái gì: “Đây là bí mật của chúng ta. Anh sẽ không nói với người khác.”

“Vậy còn Lâu ca…”

Hạ Trường Sinh vốn muốn vỗ vai Trì Tiểu Trì nhưng tay vừa mới nâng lên liền sợ cậu bị khó xử, lập tức thu tay về, nắm lấy túi đeo bên người Trì Tiểu Trì, nắm chặt như đang phát lời thề.

Người không biết nói lời ngon ngọt, nhưng khi nói ra lời cam kết sẽ lộ ra một sự nghiêm túc đến ngốc nghếch: “Ngọai trừ hai chúng ta thì những người khác chính là người ngoài.”