Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 260: Thế giới mới hoàn mỹ




Chu Thủ Thành nằm viện nửa tháng sau mới về nhà, vẫn luôn đau ốm bệnh tật, thỉnh thoảng nằm thấy ác mộng, viêm dạ dày vừa đỡ được một chút thì lại tái phát, chứng bệnh cứ dai dẳng không dứt, nửa tháng trôi qua, mái tóc cạo sạch của ông đã mọc ra, che lại vết sẹo đã đóng vảy, nhưng vừa tới trường học, hết thảy những người quen biết ông đều giật nảy mình, dồn dập quan tâm hỏi thăm sức khỏe ông.

Chỉ mới trôi qua một mùa hè mà ông đã trở nên gầy xọp, thân thể vốn cao lớn khỏe mạnh như bị hút hết tinh hoa, sắc mặt tái nhợt, xương gò má cũng lồi ra.

Cũng may nhân duyên của Chu Thủ Thành không tệ, còn có nữ đồng nghiệp độc thân tuổi trung niên mang theo canh khoai từ để bồi bổ thân thể cho ông.

Chu Thủ Thành miễn cưỡng cười cười, tìm hiệu trưởng, muốn chuyển xuống dạy học sinh lớp 6.

Ông cần thiết phải tìm con mồi mới để dời đi ảnh hưởng của Trì Tiểu Trì đối với ông.

Đối với Trì Tiểu Trì, một nửa hứng thú cũng không còn.

Chu Thủ Thành không có ý định tìm tòi khởi nguồn giấc mộng kỳ lạ kia, ông chỉ muốn rời khỏi tên sát tinh này, đi tìm tình yêu mới, xua tan bóng tối quái dị.

Sau khi chính thức khai giảng, biết được Chu Thủ Thành bị điều đi, nhóm học sinh của ông vô cùng tiếc nuối, có mấy học sinh nữ còn khóc chạy đến phòng giáo viên cầu xin thầy Chu đừng đi.

Chu Thủ Thành nhẹ nhàng khuyên nhủ, dỗ dành các nữ học sinh rời đi, các thầy cô trong văn phòng đều hâm mộ ông: “Thầy Chu có duyên học sinh thật tốt.”

Chu Thủ Thành cúi đầu chấm bài, cười đùa nói: “Học trò đều là bảo bối ông trời ban cho chúng ta, nếu chúng ta không cố gắng quý trọng thì sẽ bị trời phạt.”

Chu Thủ Thành đã sớm quen thuộc với danh sách, chỉ tốn một tiết học thì ông đã dò đúng số thứ tự và vị trí chỗ ngồi của từng học sinh.

Những đứa bé này không có ai cực phẩm như Trì Tiểu Trì, điều này làm cho Chu Thủ Thành thấy tiếc nuối nhưng cũng nhịn không được mà vui mừng.

Xem ra ông và Trì Tiểu Trì vô duyên, định mệnh ăn không được sơn hào hải vị, vậy thì ăn chút cơm canh đạm bạc, điều trị dạ dày một chút cũng được.

Rất nhanh cũng đến thời gian trị liệu vật lý mắt mà Chu Thủ Thành thích nhất.

Trong thời gian trị liệu vật lý mắt, tất cả học sinh đều sẽ nhắm mắt lại, còn giáo viên chủ nhiệm như ông sẽ giám sát từ phía trên, cứ như vậy, ông có đầy đủ thời gian để quan sát tướng mạo và ngũ quan của mỗi một đứa trẻ.

Mà đám cừu con này đang nhắm chặt mắt, chưa từng phát giác.

Chu Thủ Thành cực kỳ yêu cảm giác giống như tuyển phi tần này.

Đám học sinh này vừa lên cấp từ tiểu học, lại mới vừa khai giảng, đoán không được tính tình của giáo viên chủ nhiệm mới, bởi vậy bọn họ đều vô cùng ngoan ngoãn, cũng nghe theo nhịp điệu, đều đặn xoa ấn huyệt mắt.

Chu Thủ Thành mới chuyển mắt đến một cậu bé có hàng lông mi thật dài, trong radio đọc  nhịp điệu một hai ba bốn, hai hai ba bốn, bỗng nhiên bị thay đổi.

Tiếng nhạc mềm nhẹ bị một giọng nói mà Chu Thủ Thành vô cùng quen thuộc thay thế.

“Tiểu Trì, chân của em thật trắng.”

“Em ngoan ngoãn một chút, ngoan nào.”

“Đừng nói cho ba mẹ của em biết, bọn họ sẽ không tin đâu.”

“Thầy Chu sẽ đợi em ổn rồi từ từ yêu thương em.”

“Thật ngoan, thật sự là đứa bé biết nghe lời. Đến bên giường nào, giang hai chân ra, để thầy sờ sờ…”

Ngoài ra trong radio còn tiếng nghẹn ngào luống cuống của thiếu niên, nghe có vẻ cực kỳ đáng thương.

Chu Thủ Thành chỉ nghe đến câu đầu tiên thì sắc mặt đã tàn như màu đất.

Đây rõ ràng là những gì ông đã nói với…Trì Tiểu Trì trong giấc mộng đầu tiên!

Nhưng mà nhưng mà tại sao lời nói trong giấc mộng lại, lại có thể…

Các học sinh trong lớp nghe thấy tiếng nhạc ngừng lại, bọn nhỏ bèn thả tay xuống, khe khẽ bàn tán.

Chu Thủ Thành đã không còn tâm tư duy trì kỷ luật, đầu óc hỗn loạn, căn bản không nhận rõ mộng cảnh và hiện thực, nhưng không lâu lắm, ông lập tức thức tỉnh, vội vàng lao ra ngoài.

Trên hành lang có mấy giáo viên đang đứng, đều dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn về phía Chu Thủ Thành.

Mọi người là đồng nghiệp sớm chiều ở chung với nhau, ngẩng đầu không gặp cúi đầu thấy, làm sao lại nghe không ra giọng của Chu Thủ Thành.

…Trên thực tế, bọn họ không chỉ nghe Chu Thủ Thành dùng giọng điệu như vậy để dỗ học sinh.

Chu Thủ Thành như bị người lột sạch quần áo giữa ban ngày ban mặt, loại ảo giác bị mấy nghìn người nhìn chằm chằm làm mồ hôi của ông tràn ra cả lưng, như thể trốn chui trốn nhủi mà chạy, lảo đảo vội vàng xuống lầu.

Ông chạy đến phòng làm việc của đài phát thanh nhà trường, giơ tay đập cửa: “Cô Lý phòng phát thanh đâu rồi? Đang mở cái thứ quái quỷ gì vậy?! Mau dừng lại!”

Cô Lý đưa lưng về phía ông, đứng trước đài điều khiển đang chớp loạn ánh đèn, cũng có chút luống cuống tay chân: “Không biết, tôi không khống chế được, nó đột nhiên như vậy…”

Nói xong, cô xoay người lại, sau khi thấy rõ người tới là ai, ánh mắt liền từ từ thay đổi.

Cô nhìn sắt mặt tái nhợt đầy mồ hôi của Chu Thủ Thành, trong lòng tràn đầy nghi ngờ: “…Thầy Chu, trong đây là giọng của thầy à?”

Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên trong đầu Chu Thủ Thành, ông suy nghĩ đây chắc chắn là ác mộng.

…Là một cơn ác mộng chân thực.

Lại là một cơn ác mộng có liên quan đến Trì Tiểu Trì.

Nếu không thì không có cách nào giải thích tại sao những lời nói mớ riêng tư của ông dành cho Trì Tiểu Trì lại bị thu âm rồi phát cho mọi người nghe thấy.

Nghĩ thông suốt điểm này, ông bèn cảm thấy thả lỏng một cách kỳ lạ.

Tạp âm xung quanh càng lúc càng nhiều, nhiều giáo viên đến phòng phát thanh dò hỏi tình huống, bao vây lão giáo viên nổi tiếng của trường đang trầm mặc đứng ở giữa.

Nhìn về phía cô Lý trong phòng phát thanh, Chu Thủ Thành cười khan một tiếng, lùi lại một bước, sau đó quay đầu nhìn những khuôn mặt quen thuộc của các đồng nghiệp.

Những ánh mắt xa lạ mà kỳ quái chẳng khác nào như keo dán giội xuống mặt ông, cảm giác xấu hổ như bị tạt axit sunfuric thiêu đốt hai má Chu Thủ Thành, hận không thể ăn mòn da mặt của ông.

Cảm giác này chân thật như vậy cho nên Chu Thủ Thành cất lên vài tiếng cười quái dị, giang hai cánh tay, mặt hướng nơi khởi nguồn của đoạn ghi âm xấu xa không chịu nổi kia, bày ra bộ dáng không có gì đáng phải lo sợ, lớn tiếng nói: “Hay lắm, một lần không đủ, hai lần không đủ, cho tao nếm lần thứ ba có phải không?”

Các giáo viên bị bộ dáng nửa điên nửa tỉnh của ông dọa dẫm, mọi người nhìn nhau, có một thầy giáo cao to vạm vỡ mang theo thầy phụ trách kỹ thuật của trường học chen vào Chu Thủ Thành đang chặn ở cửa, tiến vào phòng phát thanh: “Bật cái thứ gì vậy? Sao lại để mấy đứa trẻ nghe thấy những lời này hả!”

Cô Lý vẫn còn sợ hãi, liếc mắt nhìn Chu Thủ Thành đã đỏ ngầu mắt, đầu toát mồ hôi nói: “Không biết nữa, đột nhiên thiết bị mất kiểm soát…”

Trong lúc khẩn cấp sửa chữa, âm thanh ô uế kéo dài như lập thể 3D vờn quanh, đã có giáo viên chủ nhiệm quay về phòng học, vội vàng tổ chức để học sinh rời khỏi lớp, tạm thời đến sân thể dục để tránh né.

Nhưng mà loa phát thanh nhạc trị liệu vật lý mắt là liên thông toàn trường, âm thanh cất lên từ mỗi phòng học, vô cùng quỷ dị, cứ vang vọng trên khắp sân trường.

Đã có học sinh nhận ra giọng nói của ai trong loa phát thanh.

Học sinh độ tuổi này xưa nay không giấu được chuyện gì, vừa phát hiện thì lập tức truyền tai nhau.

Thế nhưng mặc kệ bên ngoài bàn tán thế nào thì bản thân của Chu Thủ Thành đã dần dần bình tĩnh trở lại.

Sau hai lần kinh nghiệm, Chu Thủ Thành không thể tiếp tục sợ thêm lần thứ ba.

Ông khinh bỉ liếc xéo đám giáo viên trẻ tuổi chỉ trỏ vào mình, nhiều lần tự nhắc nhở không thể chịu thua ảo giác.

Chỉ cần ông có đầy đủ bình tĩnh thì có thể nắm giữ quyền chủ đạo giấc mơ, sau đó sẽ tỉnh lại từ trên giường của mình…

Khi Chu Thủ Thành đang liên tục tự thuyết phục mình thì Phó hiệu trưởng với khuôn mặt bình tĩnh đang vội vàng đi tới.

Trước mặt nhìn thấy Chu Thủ Thành vẫn đứng trong phòng phát thanh như không có việc gì xảy ra, vầng trán già nua của thầy Phó hiệu trưởng tỏ ra tức giận, nhưng càng nhiều là khó lòng tin tưởng nổi.

…Chu Thủ Thành là giáo viên nổi tiếng của trường bọn họ, trình độ cao, nằm trên bảng top giáo viên được treo trước cửa trường học, có thể xem là một trong những gương mặt đại diện cho trường, làm sao lại làm ra chuyện buồn nôn với trẻ con như vậy?

Phó hiệu trưởng không kịp quát mắng ông, đầu tiên là hỏi thầy kỹ thuật phụ trách chỉnh sửa thiết bị đang làm đến đâu, nhận được ánh mắt mơ hồ không rõ thiết bị đang xảy ra chuyện gì của đối phương, Phó hiệu trưởng hơi cảm thấy bực mình, vừa quay đầu nhìn khuôn mặt thản nhiên của Chu Thủ Thành, sắc mặt của Phó hiệu trưởng càng thêm lạnh lẽo, ngay cả khách sáo cũng vứt sang bên: “Đến phòng làm việc của tôi.”

Chu Thủ Thành quyết định không nghe theo mệnh lệnh của NPC trong giấc mộng: “Tôi không đi.”

Phó hiệu trưởng đột nhiên lên cơn bốc hỏa: “Không đi là sao?”

Chu Thủ Thành giữ yên lặng, nhưng sự yên lặng này càng chọc giận Phó hiệu trưởng.

Ông chỉ về loa phát thanh trong phòng học gần nhất, ngón tay tức giận đến run rẩy: “Anh đừng nói với tôi chuyện thối tha này thật sự là anh làm ra?!”

“Đúng vậy.” Nếu đã biết mình đang ở trong mơ, Chu Thủ Thành còn có gì mà không dám thừa nhận, “Là tôi làm thì thế nào?”

Người xung quanh cũng đột nhiên biến sắc, ngay cả Phó hiệu trưởng cũng không kịp lấy lại tinh thần.

Ông ta…dám thẳng thắn thừa nhận như vậy? Còn làm ra vẻ đây là chuyện đương nhiên, vô cùng quang vinh?

Nghe thấy tiếng mắng chửi vì nhịn không được của những giáo viên trẻ tuổi ở sau lưng, Phó hiệu trưởng nhẫn nhịn, cuối cùng vì thể diện của nhà trường, ông quay đầu nói với hai thầy giáo lớp 7: “Thầy Hậu, thầy Trần, đưa thầy Chu đến văn phòng của tôi.”

Đối mặt với hai người có vóc dáng cao lớn mà sắc mặt lại tối sầm, Chu Thủ Thành cũng không phản kháng.

Cho dù ông không sợ người trong giấc mộng nhưng cũng không muốn chịu đòn trong mơ.

Khi xuyên qua đám đông, nhìn thấy những ánh mắt ngỡ ngàng lại căm hận của mọi người, Chu Thủ Thành vô cùng khoái chí đến mức muốn kêu ra tiếng.

Không ngờ mùi vị bị chọc thủng bí mật trước mặt mọi người lại thoải mái đến thế!

Bí mật chôn trong lòng ông, nặng nề đè ép nhiều năm, tựa như ung thư, bây giờ đột nhiên nhìn thấy trời xanh, cửa sổ bức bối ngột ngạt như có một cơn gió mát lùa vào, khoan khoái lan tràn toàn thân, cảm giác như một giây sau có thể bay lên.

Ông ngẩng đầu bước qua trước mặt mọi người, tựa như tướng quân đang quang vinh kiểm duyệt quân đội.

Sau khi mời Chu Thủ Thành đến văn phòng của thầy Phó hiệu trưởng, hai người thương lượng một chút, xác định không có tiết học kế tiếp, bèn quyết định đứng trong văn phòng trông coi Chu Thủ Thành để ông khỏi chạy trốn.

Chu Thủ Thành cũng thay đổi thái độ lịch sự ôn hòa của ngày xưa, bệ vệ ngồi xuống ghế làm việc của thầy Phó hiệu trưởng, thả lỏng tinh thần, chờ tỉnh lại từ trong giấc mộng.

Nhưng thời gian dần trôi qua, văn phòng vẫn là văn phòng kia, người canh gác vẫn là hai người cũ.

Mồ hôi vốn đã khô trên trán Chu Thủ Thành lại bắt đầu chảy ròng ròng khiến toàn thân nóng nực ngứa ngáy.

…Giấc mộng này có vẻ hơi dài thì phải?