Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 257: Thế giới mới hoàn mỹ




Trì Tiểu Trì và Lâu Ảnh đặt thân thể ở trên giường nghỉ ngơi dưỡng sức, rút ra tinh thần thể cùng lên ban công sân thượng khu chung cư để hít thở không khí tươi mát.

Nói một hơi quá nhiều, hai người có chút choáng váng đầu óc.

Ký ức của Lâu Ảnh được phục hồi nhiều lắm là một phần trăm.

Lúc trước anh chỉ bao bọc đĩa từ bằng mảnh vỡ ký ức liên quan đến Trì Tiểu Trì, còn ký ức công tác trong hệ thống mấy năm trước đã bị cắt nát thành mảnh vỡ, biến mất không còn hình bóng.

Cũng may dưới âm mưu sắp xếp của Chủ Thần, bọn họ bị ném đến thế giới này.

Thế giới song song của Lâu Ảnh, ít nhất bù đắp được toàn bộ ký ức khi anh còn sống.

Lâu Ảnh ấn lên trán.

Anh nhớ sau khi bị định dạng lại dữ liệu, anh nằm một tuần, sau đó mới dùng thân phận của 061 quay trở về bên cạnh ký chủ thứ tám – Lữ Phàm.

Khi đó anh đã mất hết tất cả ký ức, chẳng khác nào lần đầu chấp hành nhiệm vụ, khách khí chào hỏi đổi phương: “Xin chào cậu, Mr. Lữ.”

Trước khi đến đến làm nhiệm vụ, Lâu Ảnh đã biết mình bị ký chủ đương nhiệm này báo cáo, không rõ nguyên nhân, có lẽ anh đã phạm phải sai lầm gì đó nghiêm trọng.

Nhưng cho dù anh truy hỏi thế nào, 089 và 023 là hai người mà anh quen biết thân nhất cũng không chịu nói sự thật với anh, chỉ nhiều lần khuyên nhủ anh đừng giao du thân thiết với người không liên quan.

Vì vậy Lâu Ảnh lựa chọn tránh xa đối với ký chủ này.

Không biết có phải lúc trước bị hệ thống đến thay ca cảnh cáo hay không mà Lữ Phàm cũng bắt đầu xưng hô số hiệu của anh, lặng thinh không nhắc đến chuyện đã xảy ra lúc trước, câu nệ, co rúm, như thể bản thân đã phạm phải sai lầm rất lớn.

Lâu Ảnh cứ như vậy mà khách khí dẫn dắt Lữ Phàm hoàn thành nhiệm vụ còn lại.

Ở thế giới cuối cùng, Lữ Phàm vì phải công lược đối tượng nhiệm vụ mà đi uống rượu, say xỉn ngã trái ngã phải về đến nhà, nôn mửa đến mức tàn tạ, nhìn dáng vẻ có chút đáng thương.

Lâu Ảnh bất đắc dĩ hóa ra hình người, muốn thực hiện trách nhiệm của hệ thống với ký chủ.

Ai ngờ Lữ Phàm vừa liếc mắt thấy mặt của Lâu Ảnh thì liền hét thảm một tiếng, dùng cả tay lẫn chân mà lùi về sau, giống như muốn rời xa một cơn ác mộng khiến cậu ta đau khổ không thể chịu nổi.

Lữ Phàm núp bên góc giường, nâng lên khuôn mặt bi thương mà khóc lóc đau khổ, miệng không ngừng nói “xin lỗi”, “tôi chưa từng nghĩ sẽ trở thành như vậy”, “tôi không biết”.

Lâu Ảnh cầm khăn mặt, đứng bên giường, nâng tay sờ mặt mình, bối rối không hiểu.

Sau khi hoàn thành thế giới nhiệm vụ thứ mười, Lữ Phàm tùy tiện chọn một thế giới nhiệm vụ rồi vội vã rời đi, từ đó về sau không còn tin tức nữa.

Lâu Ảnh như mộng du mà hoàn thành hai thế giới, để mặc cho tư duy máy móc bắt đầu xâm chiếm đầu óc của anh.

Anh quên mất cảm giác từng làm người, mãi đến khi gặp lại Trì Tiểu Trì, một lần nữa trải qua cảm giác khiếp sợ, bất an, dở khóc dở cười.

Sau đó là thán phục, khen ngợi, vô cùng kính trọng cậu.

Tiếp theo là mềm lòng, ghen tị, tim đập thình thịch.

Trì Tiểu Trì dần dần thêm màu sắc vào thế giới trống rỗng của Lâu Ảnh.

Còn Lâu Ảnh lại muốn trở về làm con người vì Trì Tiểu Trì.

Người làm cho anh động lòng hiện tại đang an vị bên tay phải của anh, mặc một chiếc áo ngủ bằng vải bông nhẹ, một chân co lại, một chân duỗi dài, đạp đạp trước mặt Lâu Ảnh trên hàng rào ban công cao chưa đến năm phân.

Tư thế bảo vệ như có như không của cậu khiến Lâu Ảnh vô cùng động lòng.

Trì Tiểu Trì đưa đĩa từ lên trước mắt, sau đó đút nó trở lại trong túi.

Lâu Ảnh hỏi: “Có đầu mối gì không?”

Trì Tiểu Trì nhướng mày: “Hỏi em à?”

Lâu Ảnh cảm thấy hơi ngượng, vội ho một tiếng: “Mật mã 32 bit…rất dài.”

Trì Tiểu Trì nhìn anh: “Lúc trước nghĩ thế nào mà lại bố trí mật mã dài như vậy?”

Lâu Ảnh: “Có lẽ là vì…an toàn.”

Là quá an toàn.

An toàn đến mức hai người cầm cái đĩa mà chỉ biết bó tay.

Bên trong cất giữ chứng cứ Chủ Thần làm trái quy tắc chôn giấu đường truyền năng lượng nhiễu loạn trong cơ thể ký chủ, hơn nữa có thể chứng minh đây là một âm mưu, là hành vi làm trái quy tắc đã có từ rất lâu, cũng không phải tạm thời sai lầm.

Mà vấn đề là chính bọn họ cũng mở không ra chứng cứ này.

Trì Tiểu Trì dùng đầu ngón tay phác họa hình dáng đĩa từ trong túi: “Anh ngẫm lại xem, nếu như là anh, đặt một mật mã cho cái đĩa có tầm quan trọng như vậy thì khả năng cao nhất sẽ chọn mật mã là gì?”

Lâu Ảnh trầm ngâm: “Họ tên viết tắt và sinh nhật đều quá đơn giản. Anh sẽ không chọn cái này, rất không an toàn.”

Trì Tiểu Trì nỗ lực dẫn dắt anh: “Họ tên của tám vị ký chủ ban đầu thì sao?”

Lâu Ảnh lắc đầu: “Sau khi anh bị định dạng lại dữ liệu, có cố ý đi thăm dò tin tức liên quan đến bọn họ. Tên của tất cả bọn họ cộng lại đã vượt quá 32 chữ cái. Nếu là sinh nhật…”

Anh đã thử dùng suy nghĩ này để phá giải mật mã.

Nhưng sau khi anh nhập vào tám ngày tháng năm sinh khác nhau, Lâu Ảnh bất đắc dĩ lắc đầu: “Không đúng.”

Phân tích đến đây thì lâm vào thế bí.

Lâu Ảnh nói: “Anh có lưu lại một chút tin tức bên ngoài đĩa, có thể nhắc nhở anh…”

Nói tới đây, anh bỗng nhiên nhận ra có chút không đúng, lập tức phanh xe ngậm miệng.

Trì Tiểu Trì ngẩng đầu hỏi anh: “Tin tức gì?”

Lâu Ảnh nhìn về phía trước: “…Không có gì.”

Trì Tiểu Trì hơi nheo mắt: “Là tin tức liên quan đến cái gì?”

Nghĩ đến bộ dạng lo được lo mất của mình trong quá khứ, Lâu Ảnh nghiêng đầu, mặt hơi ửng đỏ: “Một ít nhắc nhở không quá quan trọng…”

“Nhắc nhở?” Trì Tiểu Trì theo dõi ánh mắt của anh, “Để em xem một chút, là nhắc nhở gì. Hai người cùng nhau nghĩ chẳng phải sẽ nhanh hơn sao?”

Lâu Ảnh kiên cường chống đỡ: “Anh không phát hiện có điểm nào đặc biệt.”

Trì Tiểu Trì mơ hồ mò đến manh mối: “Chẳng lẽ là em…”

Lâu Ảnh lập tức hừ một tiếng: “…Đau đầu.”

Trì Tiểu Trì vội vàng dừng tất cả suy nghĩ, ngồi xổm sau lưng Lâu Ảnh để xoa đầu cho anh.

Lâu Ảnh cười khổ vì sự ấu trĩ của mình.

Đột nhiên phải đem toàn bộ nhớ nhung và yêu thương trong quá khứ vạch ra hoàn toàn trước mặt đối phương, thật sự là anh chưa chuẩn bị sẵn sàng để làm chuyện này.

Mặc dù vì hiệu suất phá giải mật mã thì đây là chuyện cần phải làm.

Lâu Ảnh nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, tự gỡ rối cho chính mình.

Vừa xoa đầu cho Lâu Ảnh, Trì Tiểu Trì vừa xác nhận một lần nữa với Lâu Ảnh: “Ông chủ của anh không nghe thấy chúng ta đang nói chuyện gì chứ?”

“Chủ Thần không nắm giữ quyền hạn nô dịch vô điều kiện với hệ thống. Cho dù nó muốn giám sát chúng ta thì nhất định sẽ lưu lại vết tích viếng thăm.” Lâu Ảnh nghiêng mặt sang bên, nhìn vào mắt Trì Tiểu Trì, “Từ xế chiều hôm nay anh đã mở ra hình thức quét toàn bộ dữ liệu, bất cứ lúc nào cũng có thể xua tan dữ liệu dị thường, nó sẽ không chọn vào lúc này để tiến đến tự làm mình mất mặt đâu.”

Trì Tiểu Trì: “Nó thường giám sát chúng ta sao?”

Lâu Ảnh suy tư một chút, vẫn thật tình nói trắng ra: “Ngày hôm qua, nó đăng nhập nhìn chúng ta 28 lần, tính tổng cộng là ba tiếng. Hôm nay có lẽ nó hơi bận, chỉ đến ba chuyến vào buổi sáng.”

Trì Tiểu Trì kề sát vào mặt Lâu Ảnh, cười hì hì rồi mắng: “Cái đồ biến thái chết bầm.”

Lâu Ảnh bất đắc dĩ: “Bây giờ nó không nghe thấy.”

Trì Tiểu Trì: “Ghi âm câu này lại. Chờ nó đến rồi phát tuần hoàn cho nó nghe.”

Lâu Ảnh nhìn cậu gần trong gang tấc, vẻ mặt thật sinh động, không nhịn được mà nở nụ cười, chăm chú nhìn cậu: “Vậy em nhìn anh, lặp lại lần nữa để anh ghi âm.”

Trì Tiểu Trì hắng giọng, điều chỉnh tâm trạng đến trạng thái đầy đủ, đến trước mặt Lâu Ảnh, giọng trầm bổng du dương: “Cái đồ biến thái chết bầm.”

Lời còn chưa dứt, Lâu Ảnh đã thay đổi tư thế, hôn lên má trái của Trì Tiểu Trì, nhẹ giọng nói: “Ừm, xin lỗi.”

Trì Tiểu Trì sửng sốt một lúc lâu, lỗ tai hơi đỏ bừng: “Vay mượn sẽ bị mắng đấy.”

Lâu Ảnh cười cậu vì ẩn dụ vô cùng đặc sắc: “Ừm, phải vay nặng lãi mới có thể làm chuyện kế tiếp.”

Trì Tiểu Trì hơi sốt sắng: “…Chuyện gì?”

“Kế tiếp em sẽ thấy…có chút chuyện hơi ngượng.” Lâu Ảnh dùng lại, hít sâu hai cái mới có thể làm cho trạng thái của mình bình tĩnh trở lại, “Nhưng anh nghĩ em cần phải biết…là tin tức liên quan đến mật mã đĩa từ.”

Anh xích lại gần Trì Tiểu Trì, dùng ngón tay vuốt ve bên môi của cậu, trưng cầu ý kiến: “Anh…có thể không?”

Trì Tiểu Trì có lẽ hiểu được ý đồ của Lâu Ảnh, nở nụ cười, muốn để cho mình có vẻ không phải quá non nớt, nhưng cuống họng lại nhịn không được mà hơi siết chặt: “Tin tức của anh đều là ghi âm vào USB sao?”

“Không phải.” Lâu Ảnh thành khẩn đáp, “Thông tin có thể truyền trực tiếp vào đầu của em.”

“Vậy tại sao…”

“Bởi vì…nếu nói ra, anh lo lắng một lúc nữa anh sẽ không dám nhìn vào mắt em.” Lâu Ảnh vừa lịch sự vừa đỏ mặt một cách nghiêm túc, “Cho nên, có được không?”

Trì Tiểu Trì mím môi một cái, suy tư một lúc lâu.

Lâu Ảnh vẫn nhìn cậu, mãi đến khi người đối diện nhắm mắt lại, xem như ngầm cho phép anh.

Lâu Ảnh yên lặng ôn tập lại hướng dẫn dạy hôn môi mà trước đây từng download.

Khi bờ môi nhẹ nhàng chạm vào bên môi Trì Tiểu Trì, cậu nhẹ nhàng “Ưm” một tiếng, rõ ràng lui về sau vài cm, đối với loại trạng thái tỉnh táo này, bị đối phương nắm giữ toàn bộ quyền chủ động hôn môi khiến bản năng sinh ra một chút sợ hãi.

Nhưng cậu sớm muộn cần phải tiến tới bước này, Lâu Ảnh cũng cần.

Sau khi bắt được cặp môi kia một lần nữa, Lâu Ảnh rốt cục không dễ dàng buông tha.

Lâu Ảnh nâng ngón tay phải lên, đặt trên huyệt thái dương của Trì Tiểu Trì, trân trọng mà đem tất cả những tâm sự rung động những năm tháng ấy, những chuyện ngu xuẩn kích động, nói chung là những hành vi không giống như Lâu Ảnh, truyền tất cả cho Trì Tiểu Trì.

Anh không sợ sau này Trì Tiểu Trì sẽ lấy những chuyện này ra làm khuyết điểm để cười nhạo anh.

Anh thậm chí thật lòng hy vọng Trì Tiểu Trì có thể bắt lấy càng nhiều nhược điểm và khuyết điểm của mình, làm cho cậu tin tưởng bản thân anh từ ban đầu chính là không phải cậu thì không thể, an ủi trái tim độc hành giữa đêm đông giá rét bấy lâu nay của cậu.

Lâu Ảnh thích Trì Tiểu Trì so với Trì Tiểu Trì thích Lâu Ảnh còn sớm hơn một chút.

Về phần đêm đó bế Trì Tiểu Trì về nhà như thế nào thì Lâu Ảnh không nhớ rõ, chỉ nhớ kế tiếp là một đêm rất dài cũng rất đẹp.

Hai người chẳng làm gì cả, chỉ sóng vai nằm ngủ cùng một giường, ngay cả mơ cũng không có.

Vì người trong mộng đã nằm ở bên cạnh.

So với hai người, Chu Thủ Thành cả đêm không dám ngủ, bảy tám giờ sáng mới mệt mỏi thiếp đi, trong mộng vẫn rối như tơ vò, mùi vị lạ lùng xuyên vào tâm lý, buồn nôn muốn chết nhưng cho dù làm thế nào cũng chưa tỉnh lại.

Sau khi tỉnh lại thì thân thể lại nhễ nhãi mồ hôi, nhớp nháp khó chịu.

Không chờ ông thở phào một hơi thì âm thanh khiến ông tỉnh lại từ trong mộng lại đột ngột vang lên.

Cốc cốc cốc, cốc cốc cốc.

Chu Thủ Thành ảm đạm mang dép lê, cau mày nói: “Ai vậy?”

Không ai đáp lại, chỉ là tiếng gõ cửa cốc cốc.

“Ai vậy?”

Chu Thủ Thành bị tiếng gõ cửa gây hoảng loạn tâm lý, bèn cất tiếng dò hỏi.

Ngoài cửa vẫn không trả lời.

Chu Thủ Thành ngẩng đầu liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường, đột nhiên rối loạn tâm thần.

…Đã ba giờ chiều rồi?

Như vậy ngoài cửa chính là…

Giấc mộng quỷ dị ngày hôm qua tựa như tảng đá đè nặng dạ dày của ông, nghe tiếng gõ cửa làm ông nhớ lại cảnh tượng cực kỳ tệ hại, cảm giác kia lại trở nên sôi trào.

Nhưng ông không thể không mở cửa.

Chu Thủ Thành nặng nề đến trước cửa, lần đầu tiên mở chốt cửa, nghênh đón một cậu bé vào nhà lại trở thành một chuyện làm người ta vừa buồn nôn vừa khổ sở đến cực điểm.

“Thầy Chu.”

Ngoài cửa là Trì Tiểu Trì làm ra vẻ mặt đơn thuần, ôm một xấp bài tập trước ngực, bộ dạng ham học hỏi: “Sao thầy mở cửa lâu vậy? Em đến học thêm đây.”