Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 240-2: Thế giới mới hoàn mỹ




Cậu vịn tường, đi từng bước một về phía hành lang.

Vào thời điểm này, tiếng bàn tán xì xầm của cư dân khu chung cư đã sớm tản đi, trong hành lang có tiếng ngáy, tiếng côn trùng đan xen vào nhau, còn bước chân của Trì Tiểu Trì lại nhẹ nhàng như không có tiếng động.

Một mình cậu đi từ lầu một tới lầu hai.

Hành lang tối thui là nơi mà bình thường cậu sợ nhất.

Cậu đi tới phía cầu thang đã bị hỏng đèn, dán vào chân tường, nhẹ giọng kêu: “Lâu ca Lâu ca.”

Rất nhanh, cậu lặng lẽ bật cười vì hành động của mình.

Cậu vừa đi vừa cười, vai nhịn không được mà run rẩy, ngồi xổm xuống chỗ ngã rẽ cầu thang, đem mặt chôn vào trong đầu gối, cười đến gần như ngạt thở.

Ngày hôm sau, con trai và con dâu của Chu Thủ Thành nhận được tin tức, tới thăm người cha bị “hoảng sợ” của mình.

Bọn họ mang theo túi lớn túi nhỏ, quần áo vô cùng chỉn chu, nghe nói làm ăn ở địa phương nào đó trong thành phố, kiềm được rất nhiều tiền.

Trì Tiểu Trì ở trong nhà, dựa lưng vào tường, lắng nghe tiếng nói chuyện thoắt ẩn thoắt hiện bên kia truyền đến.

“Ba, không sao chứ?”

“Không sao, không sao, con thấy ba vẫn rất khỏe đấy thôi.”

“Nghe nói là có trộm vào nhà? Tay chân của tên đó không sạch sẽ, đạo đức lại bại hoại, chết cũng đã chết rồi, ba đừng để trong lòng.”

“Ba biết, ba biết mà.”

“Ba, xảy ra chuyện như vậy, ba còn ở lại đây có ổn không? Nếu không thì ba theo tụi con đến thành phố sống đi. Con và Mai đã thương lượng xong rồi, năm sau chuyển nhà, chuyển từ hai phòng thành ba phòng cho ba đến ở.”

“Không được, ba chưa đến tuổi về hưu, còn có thể làm thêm mấy năm nữa. Những đứa trẻ kia rất yêu thương ba, không thể rời xa được.”

“Vậy ba để con đổi cửa sổ mới đi.”

“Ấy da, được rồi. Buổi trưa muốn ăn gì? Ba mua cho con cá hoa vàng về nấu canh?”

“Ba cứ ở nhà đi, tụi con biết chợ thực phẩm ở đâu mà, chốc nữa con và Mai sẽ đi mua. Mai, em mang táo tây đưa cho ba đi—-”

“Vậy ba để rác ở trước cửa, lát nữa các con nhớ mang đi đổ luôn nha.”

Trì Tiểu Trì đứng dậy.

Cậu không muốn nghe tiếp nữa.

Cậu ra khỏi cửa, đi tới trước cửa nhà Chu Thủ Thành, bên trong vừa vặn mở cửa, vang lên tiếng cọt kẹt sắc bén.

Bên trong lộ ra khuôn mặt của Chu Thủ Thành.

Tay trái của ông ta cầm một trái táo đã gọt được phân nửa, tay phải cầm một bọc rác, cách một lớp cửa, Chu Thủ Thành nhìn Trì Tiểu Trì.

Một hồi lâu sau, ông ta đột nhiên lộ ra một nụ cười mỉm quỷ dị.

Chu Thủ Thành hỏi cậu: “…Còn muốn ăn kem đậu xanh nữa không?”

Trì Tiểu Trì không để ý đến ông ta, đeo cặp sách, nhanh chân trốn tránh.

Cậu chạy ra khỏi tầm mắt Chu Thủ Thành, cũng chạy ra khỏi đám người tụm ba tụm năm dưới lầu đang nói lời dèm pha.

Chu Thủ Thành quả thật không nói lung tung chuyện “ăn cắp” liên quan đến Lâu Ảnh.

Nhưng đòi mạng chính là ông ta cũng không phủ nhận.

Cảnh sát có đến hỏi thăm những lời đồn đãi về Lâu Ảnh, hỏi đến chuyện con chip thì đám người có trí tưởng tượng phong phú liền có thể chắp vá ra “chân tướng” mà bọn họ muốn.

Trì Tiểu Trì không muốn ở lại nơi này thêm một phút nào nữa.

Cũng may hôm nay cậu có hẹn.

Hôm qua Tử Ngọc hẹn cậu ra ngoài dùng bữa.

Cô rất yêu thích cậu thiếu niên quật cường lại cố chấp này, nhưng gay go ở chỗ cô không có cách nào giúp được cậu.

Ngoại trừ gắp thức ăn cho cậu lúc ăn cơm thì Tử Ngọc cũng không làm thêm gì được.

Cô che giấu sự ủ rũ trong lòng, gắp xiên thịt dê bỏ vào trong bát của cậu: “Ăn nhiều chút. Nhìn em kìa, mới mấy ngày mà đã hốc hác đi rồi.”

Trì Tiểu Trì nhét đồ ăn vào miệng: “Tử Ngọc, chị tìm em có việc gì sao?”

Tử Ngọc còn chưa kịp mở miệng thì Trì Tiểu Trì đã đoán được: “…Kết án à?”

Tử Ngọc lại gắp ngó sen trong món lẩu, không muốn nói nhiều đến chuyện này: “Ừm.”

Địa phương nhỏ, đa phần là những vụ án không đầu không đuôi, mơ hồ xảy ra rồi mơ hồ mà kết thúc.

Trì Tiểu Trì thổi thức ăn trong bát, gắp ngó sen nhúng vào nước tương vừng: “Ồ.”

Tử Ngọc: “Xin lỗi.”

“Không có gì phải xin lỗi.” Trì Tiểu Trì nói, “Không phải chị có lỗi với em.”

Tử Ngọc thật sự không muốn để Trì Tiểu Trì quá sa đà vào tâm tình của mình.

Vì vậy cô đổi đề tài: “Dạo này làm gì?”

Trì Tiểu Trì đáp: “Đi rửa bát.”

“… Hả?”

“Tạm thời làm thôi, kiếm không được nhiều.” Trì Tiểu Trì ngậm đồ ăn trong miệng: “Phố quần áo bên kia đang lưu hành tìm người mẫu thử đồ, nghe nói lương không tệ, mà nghề này nữ nhiều nam thiếu. Em dự định đi thử một chút.”

“Nhưng mà em mới mười bốn tuổi…”

“Bề ngoài của em không giống mười bốn.” Trì Tiểu Trì ngẩng đầu lên, nháy mắt một cái, “Chị Tử, đến lúc đó chị đi dạo phố bắt gặp em thì cũng đừng vạch trần em nha.”

Thần thái của cậu thỉnh thoảng toát ra sự hoạt bát của thiếu niên khiến Tử Ngọc nhìn mà cảm thấy nhói tim.

Tử Ngọc khuyên cậu: “Em vẫn còn nhỏ, chớ vội kiếm tiền. Tập trung học hành mới là chuyện nên làm.”

Trì Tiểu Trì ngắn gọn nói: “Em sẽ.”

Tử Ngọc cho rằng cậu không để trong lòng, trong giọng nói hơi cuống lên: “Nghe chị một câu, đạt được thành tích tốt, tương lai có thể từ nơi này mà đường đường chính chính đi ra ngoài, không nên ở lại đây. Em có thể bay đến nơi xa hơn, nơi này thật sự không thích hợp—”

“…Chị Tử.”

Trì Tiểu Trì đặt đũa xuống: “Cám ơn.”

Tử Ngọc có chút xấu hổ, nhấc mũ lên: “Đừng nói cám ơn, chị không giúp được gì cho em. Chị đã thanh toán hóa đơn, trong sở còn một đống việc phải làm, em ở đây từ từ ăn, đừng vội.”

Cuối cùng, cô có chút đau lòng mà bồi thêm một câu: “…Cũng đừng quá khó chịu.”

Trì Tiểu Trì cười cười: “Em không sao. Em chịu được.”

Tử Ngọc đi rồi, Trì Tiểu Trì lấy ra một bộ điện thoại di động, đem mặt chôn vào dưới đáy bàn, ấn từng chữ trên điện thoại.

Khi thu dọn di vật của Lâu Ảnh, cậu phát hiện có hai thiết bị điện thoại di động.

Thời đại này, điện thoại di động có thể xem là của hiếm.

Một cái là của Lâu Ảnh, cái còn lại là món quà chưa kịp gửi.

Trên điện thoại di động có thắt nơ, đặt trong hộp quà, chờ Trì Tiểu Trì sạc điện và khởi động máy thì mới phát hiện không biết Lâu Ảnh sử dụng công cụ gì để thay đổi tệp gốc của điện thoại.

Màn hình khởi động máy là một chùm pháo hoa, sau khi pháo hoa được bắn ra thì tụ lại thành một hàng chữ.

…Chúc Tiểu Trì sinh nhật mười lăm tuổi vui vẻ.

Sinh nhật năm 14 tuổi của Trì Tiểu Trì vừa qua được mấy tháng, cách sinh nhật 15 tuổi còn rất lâu, nhưng Lâu Ảnh đã chuẩn bị xong quà tặng cho cậu.

Trì Tiểu Trì đặt đầu trên bàn, dùng món quà mà Lâu Ảnh vốn định tặng cho cậu để gửi tin nhắn cho anh.

Cậu nói: “Lâu ca, chị Tử mời em ăn. Món lẩu, ăn rất ngon.”

Sau khi gửi đi thành công, cậu nhét điện thoại vào túi áo, liên tục gắp thức ăn mà Tử Ngọc gọi cho cậu vào miệng, mãi đến khi nhét đầy cả khoang miệng.

Cậu giống như con sóc nhỏ nhai đồ ăn, nhai đến mức chỉ còn cảm thấy mùi vị chua xót.

Cậu ôm bát, nước mắt lặng lẽ nhỏ giọt rơi xuống, nhưng một tiếng khóc cũng không chịu bật ra.

Sau khi ăn xong, cậu còn làm việc.

Cậu muốn bảo vệ một chút vết tích cuối cùng của Lâu ca trên thế giới này, cho nên cậu không thể dùng tiền tích cóp của Lâu ca để trả tiền thuê phòng, bởi vì đó cũng là một trong những di vật còn để lại của Lâu ca.

Mùa hè này Trì Tiểu Trì làm rất nhiều công việc.

Nhưng nhiều việc lại yêu cầu phải có chứng minh thư, mà làm chạy vặt, rửa chén thì lại kiếm quá ít, hiện tại còn miễn cưỡng có thể, nhưng một khi cậu bắt đầu đi học thì sẽ không có nhiều thời gian được như vậy.

Cuối cùng, cậu đi đến phố bán quần áo thời trang, thành công xin việc trong một cửa hàng thời trang nam của một người phụ nữ.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Trì Tiểu Trì xưa nay luôn mẫn cảm, da mặt lại mỏng rốt cục có thể học được biểu cảm và cách tạo dáng ở nơi ngư long hỗn tạp như phố quần áo, đi phát quảng cáo khắp phố, giúp bà chủ nhập hàng chuyển hàng, ứng phó với khách hàng có thiện ý hoặc ác ý trêu chọc, ngoài ra cũng giúp bà chủ xử lý đám du côn đến gây sự.

Ngoại hình của Trì Tiểu Trì rất phát triển, chân dài tay dài, là móc áo trời sinh, chỉ cần mặc đồ lên là toàn thân toát lên khí chất, cho dù là kiểu cách và chất lượng quần áo kém thì cậu vẫn có thể mặc ra một hương vị rất đặc biệt.

Bởi vì cậu mà bà chủ có thêm không ít khách hàng thân quen.

Trì Tiểu Trì nói dối mình đang học cấp ba, trong nhà có chuyện, cần tiền gấp, bà chủ cũng không nghi ngờ, nói với cậu nếu có thể chăm chỉ thì mỗi tháng cho cậu 600 đồng, chờ cậu đi làm, mỗi tuần sáu bảy chủ nhật tới nơi này làm việc thì mỗi tháng cho cậu 250 đồng.

Khi kỳ nghỉ hè sắp kết thúc, Trì Tiểu Trì lấy ra một chậu nước, ngâm bàn chân có hình xăm vào trong đó, dùng đồ chùi xoong chà lên hình xăm để rửa sạch.

Mọi người đều nói Trì Tiểu Trì đã thay đổi.

Từ khi kỳ nghỉ hè kết thúc, thành tích của cậu bắt đầu tăng nhanh như gió.

Lúc bình thường, thầy cô luôn thích dùng câu “Người nọ rất thông minh nhưng lại không thích đọc sách”, nhưng trong lòng cũng rõ ràng đại đa số học sinh có thành tích kém không liên quan đến thông minh, lại không thể nói thẳng, cho nên chỉ có thể nói “Chỉ là không thích đọc sách” để tiến hành cổ vũ và khuyến khích.

Trì Tiểu Trì lại khác.

Cậu thật sự không thích đọc sách nhưng thật sự rất thông minh.

Tất cả mọi người trố mắt ngoác mồm nhìn thấy Trì Tiểu Trì trong một năm này dùng thành tích như cưỡi tên lửa thi vào trường cấp ba mà Lâu Ảnh từng học khi còn sống.

Buồn cười chính là khi Trì Tiểu Trì không có bất kỳ hy vọng gì thì cơ hội lại cố tình tìm tới cậu.

Một quản lý công ty người mẫu cùng vợ con đi đến phố thời trang, nhìn thấy Trì Tiểu Trì đang làm người mẫu ở trước cửa kính.

Sau đó Trì Tiểu Trì kết thúc cuộc sống làm người mẫu phố thời trang trong một năm qua, tạm biệt bà chủ, cùng vị quản lý kia rời đi.

Hàng hóa tăng giá, giá thuê phòng cũng tăng, cậu cũng nên tìm công việc mới.

Khi điền vào thẻ làm người mẫu, quản lý hỏi cậu, điều kiện tốt như vậy, có cân nhắc muốn làm toàn thời gian không.

Lời nói của Trì Tiểu Trì đã có làn điệu của người trưởng thành: “Không cần thiết.”

Quản lý cũng biết thành tích của cậu không tệ, thôi học mà tập trung làm người mẫu thì cũng có chút phí của trời, vị vậy chỉ nhắc đến một lần mà thôi.

Trì Tiểu Trì dừng bút tại cột “Tên tiếng anh.”

Quản lý nói: “Cái này tương đối lưu hành, có tên tiếng Anh thì nghe cũng thời thượng hơn. Nhưng mà có thì điền, không có cũng không sao.”

Trì Tiểu Trì nói: “Em có.”

Nói xong, cậu điền xuống tên tiếng Anh trong cột.

….July Chi.

Quản lý  hiếu kỳ: “Tháng bảy? Cậu sinh tháng bảy à?”

Trì Tiểu Trì hơi nghoẹo cổ, đáp: “Không, em chết vào tháng bảy.”

Quản lý cảm thấy mơ hồ, cho rằng mình đang nghe nhầm.

Đối với người xinh đẹp mà nói thì tính cách và hành vi kỳ lạ cũng không quá quan trọng.

Quản lý cũng biết Trì Tiểu Trì rất kỳ lạ, tuổi nhỏ mà có thể hút thuốc, có thể uống rượu, tựa như một cái máy vĩnh viễn không cần nghỉ ngơi không cần đi ngủ, biết nghe người ta sắp xếp, hiểu đạo lý đối nhân xử thế nhưng lại không thích nói chuyện, còn thường chạy đến một trường công lập gần đó để chờ người.

Quản lý nghĩ, có lẽ là bạn gái của cậu ấy học ở nơi này.

Quản lý cũng ở gần trường trung học công lập kia, có vài lần lái xe lúc tan tầm đều có thể nhìn thấy Trì Tiểu Trì lang thang ở khu vực gần đó.

Thiếu niên mặc áo sơ mi trắng nghiêng người dựa vào lan can loang lổ vết sơn bong tróc, đeo ba lô nặng trịch tập sách, trong tay kẹp thuốc lá, nhìn trường trung học công lập đối diện, vẻ mặt nhàn nhạt, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Hút hai hơi thuốc lá, cậu cúi đầu, đặt bài tập lên lan can rồi bắt đầu làm bài, quả thật rất khó để người ta nhận định cậu rốt cục là một cậu nhóc hư hay là một học sinh ngoan.