Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 212: Cuộc chiến sinh tồn – tuyệt địa cầu sinh




Giọng nói vừa mới đình chỉ, người thanh niên có bím tóc bẩn ngồi chung xe với Trì Tiểu Trì đột nhiên dùng cục đá đập nát ngón tay trỏ của mình.

Anh ta dùng ngón tay làm súng, chỉa vào cô gái Diệp Hoan xấu tính kia, run giọng “Bang” một tiếng.

Một giây sau, đầu của Diệp Hoan bị một giọt máu dùng tốc độ cao bắn xuyên sọ.

Người thanh niên có bím tóc bẩn thở mạnh một hơi, không chờ những người khác phục hồi tinh thần, liền rút về hướng cánh đồng hoang mà chạy.

Trong nháy mắt, tất cả mọi người như chim muông mà tản ra, cũng bắt đầu đề phòng người xa lạ bên cạnh.

Ngụy Thập Lục theo bản năng đi bắt người cách mình gần nhất, thoạt nhìn yếu nhất chính là “Kính cận”: “Hey, bên cạnh của anh hơi…”

Nhưng Ngụy Thập Lục lại bắt hụt.

Gã quay đầu nhìn lại, chẳng biết “Bạch An Ức” đã biến mất từ lúc nào.

Ngụy Thập Lục khẽ huýt sáo, cũng không trì hoãn, quay đầu chạy về một hướng, không muốn lưu lại ở cái nơi có thể sẽ trở thành địa ngục bất cứ lúc nào.

Gã vừa chạy vừa nghĩ, dị năng của Bạch An Ức là…dịch chuyển tức thời sao?

Vào giờ phút này.

Trì Tiểu Trì đang chậm rãi chạy từng bước trong khu rừng rậm ở hướng Đông Nam cách nơi ban đầu năm mươi km.

Tên gọi: Thẻ dịch chuyển (trung cấp)

Thời gian duy trì: Dùng ngay lập tức

Số lượng: 1

Phẩm chất: cấp Trung

Loại hình: Sử dụng một lần

Điểm cần hoán đổi: 10 điểm trị giá hối hận

Giới thiệu: Bánh trứng hấp sữa hai lớp được làm từ sữa dừa Thuận Đức và sữa bò tươi, chỉ có đi hướng Đông Nam 50km mới có thể ăn được.

…Xem ra khi 009 viết văn án này có lẽ đang ở gần Thuận Đức thay hệ thống khác làm nhiệm vụ, không thể ăn được bánh trứng hấp sữa, bởi vậy mới nhớ mãi không quên.

Ngay khi người thanh niên bím tóc bẩn đập ngón tay của mình thì Trì Tiểu Trì đã vận dụng một tấm thẻ dịch chuyển tức thời mà cậu sớm cầm trong lòng bàn tay, dịch chuyển từ chỗ xe tải đến nơi này.

Hơi nóng tràn ngập mùi nước tanh như là một thực thể phun trào trong phổi của cậu, rất giống như bị nước lọt vào.

Khi bị quần áo trói buộc, Trì Tiểu Trì còn chưa lĩnh hội sâu sắc kỹ năng rác thải này của Bạch An Ức, nhưng khi bắt đầu chạy thì cậu chỉ cảm thấy giống như mình đang chạy bộ trong bể bơi, thân thể nặng nề, tay chân cản trở, quả thật như cõng mười mấy bao cát chạy trốn.

Nhìn Trì Tiểu Trì chạy trốn thở hổn hển như lên cơn suyễn, Lâu Ảnh rất đau lòng, muốn nói gì đó để cậu giải sầu.

Là mắng Tiêu Thanh Quang hay là mắng cơ quan giám sát đứng sau lưng chủ đạo tất cả những chuyện này, hay là mắng Chủ thần truyền tống cậu đến thế giới đầy nguy hiểm này?

Lâu Ảnh đang vắt hết óc nghĩ một cách biểu đạt thích hợp nhất thì liền nghe thấy Trì Tiểu Trì thô bạo mắng: “Con mịe nó, cái thứ sắt thép nặng nề này.”

…Lâu Ảnh cảm thấy chính mình có mắng nữa cũng rất khó vượt qua câu mắng chửi chính xác này, vì vậy lựa chọn ngậm miệng không nói, chỉ một lòng giúp cậu điều tiết hô hấp.

Nhưng mà sức ảnh hưởng từ dị năng của nguyên chủ thật sự mạnh mẽ quá đáng, trong thời gian ngắn căn bản không có cách nào phân tích và thao túng, bởi vậy Lâu Ảnh cũng không có cách nào đến giúp, mà nguyên chủ là một người đam mê khoa học kỹ thuật thâm niên, năng lực thân thể thật sự là có hạn, bởi vậy chạy không bao lâu thì Trì Tiểu Trì liền đứng lại bên bờ một cái đầm nước, dìu đầu gối thở dốc.

Lâu Ảnh không hỏi tại sao Trì Tiểu Trì muốn chạy đến nơi như thế này, Trì Tiểu Trì cũng không nói.

Hai người đều nuốt xuống, không nói ra.

—- “Anh sẽ đến tìm em.”

—- “Em biết, thế giới này anh sẽ đến tìm em.”

Chỉ chạy một phút chốc, quần áo của Trì Tiểu Trì liền thấm ướt mồ hôi.

Cậu cởi ra nửa thân trên của bộ đồ liền thân, dùng tay áo cột lại bên hông, sau đó kiểm tra đồng hồ trên cổ tay phải.

Thở hổn hển như thế trong phút chốc, nhịp tim vẫn dừng tại 120, tầm mắt phía trước biến thành màu đen.

Cậu chải vuốt suy nghĩ một chút.

Độ khó của thế giới này nằm ở chỗ cậu bị nhốt ở nơi không có cách nào đột phá, căn bản không có cách nào đối mặt với tra nam – đối tượng nhiệm vụ.

Muốn đạt được trị giá hối hận thì cậu chỉ có thể nghĩ cách làm một trong ba người chiến thắng ở đây.

Trước mắt Trì Tiểu Trì còn chưa có manh mối gì, bởi vậy cậu dự định nhìn tỉ lệ đặt cược để giữ bình tĩnh một chút.

Không ngoài dự đoán, mở ra màn ảnh, thứ hạng tỉ lệ đặt cược của cậu hiện tại xếp thứ hai đếm ngược, chỉ trên một cô gái mười tám tuổi mà thôi.

Bên cạnh tỉ lệ đặt cược có khung bình luận trực tuyến, có những ngôn ngữ khác biệt với đủ mọi sắc màu cấp tốc chạy trên màn hình.

“Bắt đầu rồi!! Kích thích quá!!”

“Lần này so với lần trước thú vị hơn nhiều, trực tiếp bắn giết luôn.”

“Lần trước lằng nhằng lằng nhà, hô khẩu hiệu tình yêu và hòa bình thì có ích lợi gì, chẳng phải cuối cùng là bề ngoài khách khí bên trong lén lút ra tay sao?”

“Cô gái kia chết rồi hả?”

“Chết rồi. Không thấy dữ liệu đặt cược bằng 0 sao? Đáng tiếc, một cô gái rất đẹp, tính tình lại táo bạo, tôi rất thích.”

“Á, số 17 đuổi kịp số 21 rồi!”

“Tự mình xem đi. Khu C1!”

Xem ra trong mắt những phần tử cực đoan phản người dị năng thì bọn họ chỉ là nhân vật trong game và những mã số, căn bản không xứng đáng có được mạng sống.

Trì Tiểu Trì cười nhạo một tiếng, tiếp tục nhìn xuống.

Cậu vốn dự định ở lại đây, chờ Lâu Ảnh ở thế giới này đuổi tới.

Trong những người kia, trừ phi có kỹ năng dịch chuyển tức thời giống như cậu, bằng không muốn lập tức tìm đến quả hồng mềm này để nắm cũng không phải chuyện dễ dàng.

Thừa dịp thời gian này đọc bình luận cũng không tệ.

Nói không chừng còn có kẻ thích quấy nhiễu, để lộ ra dị năng của kẻ nào đó ở nơi đây….

Khi cậu đang xem bình luận thì Lâu Ảnh đột nhiên gọi cậu: “Tiểu Trì, lùi về sau

Trì Tiểu Trì lập tức nghe lời, thả đồng hồ xuống, lùi lại một bước: “Hả?”

Giọng của Lâu Ảnh khá kỳ lạ: “…Nhìn vào trong nước.”

Trì Tiểu Trì kinh ngạc, cúi đầu nhìn, đột nhiên toát mồ hôi lạnh.

…Cậu đứng bên bờ, trong đầm nhỏ phản chiếu cái bóng của Bạch An Ức.

Mà lúc này có vật còn sống từ trong cái bóng của Bạch An Ức bò ra.

Nói chính xác là cái bóng của Bạch An Ức bò ra từ trong nước.

…Càng làm cho người ta ngạc nhiên chính là cái bóng này giống hệt như Bạch An Ức, mặc bộ quần áo màu trắng trong phòng thí nghiệm mà Bạch An Ức thường xuyên mặc, đeo một cặp mắt kính gọng vàng sáng bóng, nho nhã lễ độ, nhã nhặn lại khách khí, cũng là mỹ nhân tựa như Bạch An Ức nhưng khí chất lại hoàn toàn khác hẳn, vừa lạnh vừa đẹp, vẻ mặt mang theo nụ cười nhạt có vài phần như cười lại như không.

Mà người giống hệt Bạch An Ức vừa bò lên bờ liền nở nụ cười, thẳng thắn đặt câu hỏi: “…Cậu không phải tiểu Bạch tử nhà tôi. Cậu là ai?”

…Trì Tiểu Trì quyết định thu hồi đánh giá kiêu ngạo của mình rằng nguyên chủ là một người “Bình thản không có gì đặc biệt”.

Bọn họ đang ở khu D20 rời xa khu vực trung tâm, mà mỗi một người chỉ tập trung được một vùng trên màn ảnh trước mặt, cơ hội tham quan thi đấu rất quý giá, không ai sẽ cố ý dời màn hình từ khu vực tranh đấu kịch liệt sang một người dị năng di chuyển tức thời với tỉ lệ đặt cược 1 bồi 17 lạc đàn ở một khu nào đó.

Tỉ lệ đặt cược cao nhất là người thanh niên có bím tóc bẩn dùng máu làm súng, đã nằm ở mức 1 bồi 5.5.

1 bồi 17 nói trắng ra là không ai chịu đặt cược cho cái tên mặt trắng yếu ớt này, đặt cược cao đến mấy thì bỏ tiền vào cũng chỉ lãng phí.

Bởi vậy không ai chú ý trong đội ngũ 101 người đang chạy thoát thân có nhiều thêm một người vốn không nên tồn tại.

Trì Tiểu Trì hỏi ngược lại: “…Quỷ nước?”

Người giống Bạch An Ức như đúc đưa tay trái thò vào trong túi áo blouse trắng, nở nụ cười khách khí: “Chào cậu, tôi tên là Bạch An Ức.”

Cậu ta vừa rút tay ra khỏi túi thì trên tay đã mang theo một con dao.

“Bạch An Ức” dùng ngón tay cái thành thạo mà xoay dao, ánh dao sắc bén lạnh lùng được cậu thao túng vô cùng thoải mái thành thục, tựa như ngón tay của mình.

“Bạch An Ức” nói: “Nhắc lại lần nữa. Cậu là ai?”

Trì Tiểu Trì nói: “Trì Tiểu Trì.”

Cái bóng nha nhã lễ độ, tay cầm chuôi đao, yên tĩnh thả xuống bên người, chuyên chú nhìn chằm chằm vào Trì Tiểu Trì, hai mắt sau gọng kính lại rõ ràng lộ ra sự lạnh lẽo ác liệt, chẳng khác nào động vật ăn thịt đang tìm kiếm cơ hội ngoạm con mồi khiến người ta cảm thấy tê cả da đầu.

Nhưng giọng điệu của “Bạch An Ức” vẫn vô cùng khách khí: “Xin hỏi, tung tích của Bạch An Ức?”

Trì Tiểu Trì: “Cậu ấy ở cùng tôi.”

Cái bóng hơi kéo dài âm điệu, “Ừm” một tiếng, dường như đang suy tư.

Cho dù Trì Tiểu Trì tập trung toàn bộ tinh lực cũng không thể thấy rõ cái bóng giơ tay vào lúc nào.

Khi cậu chú ý bàn tay của cái bóng đã trống rỗng thì một ánh sáng bằng bạc liền vọt ngay vào trước mắt trái của cậu.

Trì Tiểu Trì chỉ kịp hơi mở to hai mắt, ngay lúc này một bóng đen liền từ bên cạnh chạy vào, đúng lúc che chở trước mặt cậu.

Vài tiếng “Bộp bộp bộp” vỡ vụn vang lên trong lòng bàn tay của người đến.

Lưỡi dao bị vỡ nát thành bụi, chậm rãi chìm nổi như mảnh vỡ dữ liệu trên lòng bàn tay người nọ.

Cái bóng có chút ngạc nhiên mà nhếch lên một bên lông mày, như đang suy nghĩ người này là từ nơi nào đột nhiên xuất hiện.

Có lẽ vì tình huống quá gấp gáp, giọng người kia rơi vào trong tai Trì Tiểu Trì, vừa quen lại vừa có chút khác so với ngày xưa, trong giọng nói mang theo âm sắc tức giận: “Cậu quá đáng.”

Cái bóng nhún vai: “Tôi đánh chệch ra ba tấc rồi.”

Người đến nói: “Nếu không phải cậu cố ý đánh chệch ra thì tôi không chỉ đánh nát dao của cậu đâu.”

Trì Tiểu Trì dò đầu ra.

Sau mấy giây ngắn ngủi, cậu liền đoán được lý do cái bóng ra tay với mình.

Cậu lời ít ý nhiều mà giải thích: “Tôi không phải người dị năng có năng lực đi chiếm đoạt thân thể của người khác. Cho dù cậu không phải muốn dùng dao để thử tôi mà thật sự muốn giết tôi thì tôi cũng chạy không thoát đâu.”

Cái bóng hơi nhắm mắt lại, như đang đợi lời giải thích của Trì Tiểu Trì.

Trì Tiểu Trì nhân cơ hội lén nhìn người trước mặt mình.

Đó vẫn là một gương mặt xa lạ, một nửa khuôn mặt đeo nửa tấm mặt nạ, lộ ra một chút da dẻ bị bỏng, khiến người ta nhịn không được mà suy nghĩ vết thương nằm dưới nửa tấm mặt nạ của anh như thế nào, nửa khuôn mặt lộ ra ngoài thì lại trắng như tuyết, đuôi mắt hơi nhếch lên, nhìn qua có chút tươi đẹp, như đóa anh đào.

Ánh mắt đang nhìn chằm chằm cái bóng mang theo một chút ác liệt, nhưng khi bỗng nhiên chạm đến Trì Tiểu Trì thì trong nháy mắt liền nhịn không được mà trở nên mềm mại.

Anh nhẹ giọng hỏi: “Có bị dọa không?”

Không cần nhiều lời, Trì Tiểu Trì thành công kết nối tín hiệu với anh.

Cậu lắc đầu, nhẹ nhàng đè xuống cánh tay vẫn chắn ngang trước người mình.

Cậu theo bản năng cảm thấy cái bóng sẽ không thật sự muốn tổn hại thân thể của Bạch An Ức.

“Là Bạch An Ức *mời* tôi tiến vào.” Trì Tiểu Trì giải thích nguyên do, “Cậu ấy từng chết một lần.”

Cái bóng tự xưng “Bạch An Ức” mở mắt ra: “Ai giết?”

Trì Tiểu Trì hơi trầm ngâm một chút, nhân cơ hội đọc cốt truyện sau khi Bạch An Ức tiến vào giai đoạn thi đấu.