Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 171-2: Hệ thống vs hệ thống




Khi ác Giao không còn nhúc nhích, Diệp Ký Minh vẫn không dám thả lỏng, chỉ sợ ác Giao giả dối, mưu toan giả chết để thoát thân, cho đến khi xác nhận không còn sương mù, trận pháp biến mất, hắn mới hoàn toàn yên tâm, trượt khỏi thân thể ác Giao, hóa lại thành hình người, rút xuống trường kiếm hắc kim dính đầy máu, vẫy máu đen nhuốm trên thân kiếm xuống đất, tra lại vào trong vỏ, bước nhanh đến trước trận pháp bảo vệ Đoạn Thư Tuyệt, đưa tay hủy bỏ trận pháp, một đầu gối quỳ trước người Đoạn Thư Tuyệt, ôm lấy nửa thân trên của cậu, muốn trả lại Giao đan cho cậu.

Nghĩ đến cảm giác đôi môi đụng chạm vừa nãy, Diệp Ký Minh đang thở hổn hển lại càng cảm thấy hơi mãnh liệt, chỉ muốn bắt chước trả lại nguyên trạng Giao đan.

Trong ấn tượng của hắn, Đoạn Thư Tuyệt là một quân tử tiêu chuẩn, vừa rồi e rằng là bất đắc dĩ mới dùng môi độ đan, nếu như mình hôn trở lại…

Nghĩ đến bộ dáng chính nhân quân tử kia đỏ bừng cả mặt sau khi bị mình đút đan, Diệp Ký Minh liền cảm thấy sảng khoái, khóe môi cũng nhếch lên nụ cười.

Hắn đỡ lấy thân thể Đoạn Thư Tuyệt, miệng ngậm Giao đan, đang muốn chạm vào môi cậu, đột nhiên nhớ tới trong thân thể này còn Trì Tiểu Trì đang hôn mê.

Hứng thú của Diệp Ký Minh lập tức tiêu tan, dừng cương trước bờ vực, lấy ra Giao đan từ trong miệng, dùng vạt áo lau thật sạch, đúng quy củ mà đút vào trong miệng Đoạn Thư Tuyệt.

Mà khi hắn đang cúi đầu đút Giao đan thì tiếng của một người đột ngột vang lên, sau khi giật mình, hắn đột nhiên đổ mồ hôi lạnh ướt cả lưng: “Thư Tuyệt?…Ngươi là người phương nào?”

Trong lòng Diệp Kỳ Minh quýnh lên, không khỏi theo tiếng kêu mà nhìn lại.

—-Hắn đã quên mất sau khi trận pháp bảo kiếm bị triệt tiêu, Mê Điệp Cốc chỉ còn là một thung lũng bình thường!

Nhậm Thính Phong, Yến Kim Hoa, Tô Vân và không ít đệ tử đều thành công hội hợp, đang đứng ở cách đó không xa, vừa kinh ngạc vừa đề phòng mà nhìn chằm chằm Diệp Ký Minh cùng với Đoạn Thư Tuyệt còn đang hôn mê trong lồng ngực của hắn.

Trong chớp mắt, Diệp Ký Minh nhận ra, không xong rồi.

Vảy rắn trên mặt hắn vẫn chưa cởi bỏ, sát ý chưa tiêu tán, khí tức hắc xà vẫn chưa kịp thu lại, trên mặt còn dính ma1u do ác Giao phun ra, dáng vẻ không thể nói là không dữ tợn.

Đoạn Thư Tuyệt còn nằm trong lòng hắn, Giao đan của cậu mới vừa tự tay mình đút trả lại.

Yến Kim Hoa trốn ở phía sau đoàn người.

Nếu không phải bầu không khí có chút giương cung bạt kiếm thì e rằng hắn đã vỗ tay cười to.

Cũng may nhờ hắn vô tình cố ý dẫn đường mới khiến cho đám người Nhậm Thính Phong nhìn thấy một màn này.

Kế hoạch ban đầu của hắn chưa thành, nhưng lại ma xui quỷ khiến dẫn đến một cục diện kỷ diệu không thể tưởng tượng nổi.

Diệp Ký Minh ôm chặt Đoạn Thư Tuyệt, chỉ trong khoảnh khắc hắn liền làm ra hành động thích hợp nhất.

Hắn bất ngờ đẩy ra một chưởng, đánh vào sườn dưới của Đoạn Thư Tuyệt!

Đoạn Thư Tuyệt lăn xuống đất, trong miệng tuôn ra một ngụm máu tươi, nhìn có vẻ như bị thương nghiêm trọng, nhưng Diệp Ký Minh lúc ra tay đã có tính toán, sẽ không đả thương đến lục phủ ngũ tạng của cậu.

Sau đó hắn làm ra vẻ trộm đan chưa thành, ôm kiếm mà chạy.

Quả nhiên mấy tên đệ tử bị hành động của hắn lừa gạt, chỉ bảo rằng Đoàn sư đệ bị yêu vật này gây thương tích, lập tức đuổi theo.

Nhưng Nhậm Thính Phong lại không đuổi theo.

Hắn đi đến bên cạnh Đoạn Thư Tuyệt, nhìn cậu bị đai lưng che lại hai mắt, lại lấy ra bạch y đã nhuộm máu của Văn Ngọc Kinh từ trong tay cậu, vẻ mặt lạnh lùng.

“Tam sư thúc!”

Khi Nhậm Thính Phong đang trầm ngâm thì có đệ tử ở phía sau gọi hắn.

Nhậm Thính Phong nghiêng đầu lại, định hỏi có chuyện gì thì liền thấy đệ tử kia nâng ô cá chép và ngọc tiêu của Văn Ngọc Kinh đi ra từ bìa rừng.

Đệ tử nọ cũng cảm thấy bất an đối với phát hiện của mình: “Tam sư thúc, đệ tử phát hiện thứ này trong rừng, không dám đoán bừa, liền mang tới cho Tam sư thúc xem. Đây chính là ô và tiêu của Tiểu sư thúc?”

Sắc mặt của Nhậm Thính Phong lập tức nặng nề, dò hỏi chúng đệ tử: “Dọc đường đến đây các ngươi có nhìn thấy Văn sư thúc của các ngươi không?”

Các đệ tử dồn dập lắc đầu, vẻ mặt đầy bối rối.

Yến Kim Hoa chọn đúng thời cơ, mở miệng nói: “Tam sư thúc, các đệ tử làm sao biết được? Tiểu sư thúc từ đầu đã đi cùng Đoàn sư đệ rồi.”

Nhậm Thính Phong chắp tay, trầm mặc một lúc lâu.

“Hai người đến đây, đưa Đoạn Thư Tuyệt mang về Tĩnh Hư, chăm sóc cho tốt, nhưng chớ để hắn tùy ý đi lại.” Ngay sau đó Nhậm Thính Phong liền bình tĩnh trở lại, chỉ đạo: “Những đệ tử khác lưu lại đi lục soát trong núi. Văn sư đệ đang ở trong trận, làm sao có thể biến mất không tăm hơi như vậy?”

Nghe như thế, Yến Kim Hoa nở nụ cười.

Văn Ngọc Kinh làm sao không thể biến mất không tăm hơi?

“Văn Ngọc Kinh” hoàn toàn biến mất, không về được, sẽ không còn ai bảo vệ Đoạn Thư Tuyệt nữa.

Mà Văn Ngọc Kinh biến mất sẽ trực tiếp đẩy Đoạn Thư Tuyệt lên đoạn đầu đài.

Cho dù cả người Đoạn Thư Tuyệt mọc miệng thì e là cũng không biện bạch được.

….

Mà khi Yến Kim Hoa khống chế chính mình chớ vui vẻ ra mặt thì trong không gian hệ thống xuyên thư, 061 đã hoàn toàn bị khống chế.

Xuất phát từ nguyên tắc chủ nghĩa nhân đạo, 061 không ngoan cường chống lại, cũng không kháng cự khi bàn giao lai lịch, cho nên các hệ thống cũng không thể dùng biện pháp như cài đặt lại, hay định dạng dữ liệu, cưỡng chế đọc thông tin của anh.

Anh bị giải vào phòng thẩm vấn, lặng lẽ đợi điều tra viên xét duyệt và hội ý.

Không ít hệ thống đều nghe nói có một hệ thống xâm lấn bị bắt giữ, ngoại hình rất khá, liền dồn dập kéo đến xem, bên ngoài phòng thẩm vấn nhất thời trở nên náo nhiệt.

Trong một đám hệ thống mặc đồ công sở màu xanh đậm, 061 áo trắng quần đen trở nên đặc biệt nổi bật.

Mà 061 bị mọi người vây xem nhưng vẫn vô cùng bình tĩnh.

Trên tay của anh đeo còng điện tử, cổ chân cũng bị một sợi dây xích nặng trói buộc, trên cổ đeo vòng cổ màu đen dùng để sốc điện bằng dữ liệu, làm nổi bật sắc mặt hơi tái nhợt, nhưng anh lại có vẻ không hề hoảng sợ, hai tay theo quy củ mà đặt trên đầu gối, nhìn mười quy định được dán trên tường, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó, vẻ mặt đặc biệt ôn hòa.

061 dường như nghe thấy bên ngoài có người khen anh rất điển trai.

Anh nhẹ nhàng nở nụ cười, nghĩ đến một vấn đề không liên quan đến tình cảnh hiện tại.

Vì sao Chủ thần muốn khóa chặt nhận thức bản thân của bọn họ trong thời gian dài?

089, 023 vẫn còn có ký ức, bởi vậy không cần soi gương vẫn sẽ nhớ tới dáng dấp khi còn sống.

Nhưng mà 061 sau khi bị định dạng lại dữ liệu, mất đi ký ức nhân loại nên đã sớm quên mất hình dáng của mình như thế nào.

Bởi vậy, trước khi gặp Trì Tiểu Trì, 061 đánh mất năng lực nhận thức bản thân, gần như đánh mất tất cả năng lực nhận biết đối với tình cảm, sống không hề bận tâm điều gì, thậm chí còn cho rằng mình cũng là hệ thống nguyên thủy như 009.

Anh xuất thần mà nghĩ, tại sao Chủ thần lại làm như vậy.

Bên ngoài ồn ào to nhỏ, khi điều tra viên tiến đến thì mọi người lập tức tản đi.

Một nam một nữ hệ thống đi vào trong phòng, ngồi xuống trước mặt 061.

Bọn họ không lo lắng hệ thống trước mặt sẽ sử dụng biện pháp bạo lực gì.

Thứ nhất, biện pháp giam giữ của bọn họ rất hiệu quả. Thứ hai, trước đó 061 đã được các hệ thống kiểm tra cẩn thận, tất cả những đồ vật sắc bén trên người đều bị gỡ xuống, ngay cả khuy áo bằng đồng cũng bị tháo ra.

Hai hệ thống vừa ngồi xuống thì 061 đã chủ động chào hỏi bọn họ: “Chào hai vị.”

Một nam một nữ đến thẩm vấn liền liếc mắt nhìn nhau.

Khí chất của 061 quá mức ôn hòa vô hại, chẳng giống như cách ký chủ 199 lên án anh là một tên côn đồ.

Người nam hỏi: “Họ tên, hoặc là số hiệu?”

061 thành thật đáp: “Hê thống thu hồi tra công, số 061, đang chấp hành nhiệm vụ ở thế giới số 1329.”

Người nữ đem văn kiện tố cáo dài 800 chữ phát trên màn hình, chỉ vào khuôn mặt đầy máu của Yến Kim Hoa, giải quyết việc chung mà dò hỏi: “Ký chủ 199 tố cáo anh, anh có thừa nhận hay không?”

061 nở nụ cười.

Người nữ có tính cách nghiêm túc, lạnh lùng nói: “Không được cười, trả lời vấn đề hoặc là không.”

“Rất trùng hợp.” 061 cũng không để ý đến người nữ, nói. “Tôi cũng có vài thứ muốn cho các vị nhìn một chút.”

Hai người thẩm vấn lại liếc mắt nhìn nhau, người nữ cau mày, gõ bàn: “Anh thành thật một chút. Chúng tôi đang bắt giữ anh đấy.”

061 khẽ khom người, nói: “Thành ý của tôi là đầy đủ, dù sao không phải là các vị bắt giữ tôi, mà là tôi có việc muốn nói với các vị cho nên mới chủ động đến đây.”

Nói tới đây, 061 đưa tay trái đang đeo còng ấn lên trước ngực, cực thân sĩ mà uốn cong eo, thành khẩn nói: “Trong ổ cứng của tôi có lưu lại bản báo cáo liên quan đến hết thảy thao tác trái quy định của ký chủ 199. Tôi đã tổng kết được nội dung chi tiết khoảng 40 ngàn chữ, mời các vị kiểm tra.”

Hai người điều tra: “…”

Bọn họ thật sự có chút không thể tiếp nhận việc “Bị cáo” trở thành “Nguyên cáo”.

Nhưng thái độ của 061 vẫn ôn hòa và lễ độ như trước: “Xin các vị tin tưởng, tôi đến đây quả thật chỉ vì muốn truyền tin cho các vị mà thôi.”