Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 171: Hệ thống vs hệ thống




Sau khi thấy rõ người đến, Trì Tiểu Trì mơ màng dùng tay trái ôm chặt bạch y của Văn Ngọc Kinh trong lòng, gian nan mở miệng: “Đánh ngất ta, đưa ta rời đi!”

Diệp Ký Minh cũng nhận ra trạng thái khác thường của cậu, cũng không hỏi kỹ, xoay ngược chuôi kiếm huyền kim, chuẩn xác đánh vào sau gáy Trì Tiểu Trì.

Trì Tiểu Trì chỉ cảm thấy sau gáy tê rần, thần trí hoàn toàn biến mất, khi sắp ngã sấp mặt xuống đất thì một cái tay chuẩn xác nắm lấy tay phải của cậu, kéo ra phía sau, dùng lưng đỡ lấy.

Cõng người hôn mê lên lưng, Diệp Ký Minh nắm lấy hai tay của Đoạn Thư Tuyệt vòng quanh cổ mình, một tay cầm kiếm, sải bước chạy về phía đường cũ để đi ra.

Nhưng khi hắn vừa mới đi được vài bước liền cảm thấy phía sau có một luồng sương trắng tanh nồng phun tới.

Hắn thình lình quay người, vảy rắn màu đen trên mặt hiện lên, đôi mắt màu đồng ánh kim lóe sáng: “Làm càn!”

Sương mù dày đặc kéo tới, không thấy rõ nơi này có vật gì, thế nhưng tiếng sột soạt bò khắp nơi khiến người ta nghe thấy mà sởn cả da gà.

“Ồ? Một tiểu xà trẻ tuổi.” Một giọng nữ tà mị truyền đến trong sương mù khiến người ta không thể phân biệt nó được truyền đến từ hướng nào, “Đã rất lâu không tìm được tiểu điểm tâm mỹ vị ngọt ngào như vậy.”

Diệp Ký Minh chửi ầm lên: “Ăn cái rắm, về nhà ăn chính mình đi.”

Giọng nữ trầm mặc.

Ả không ngờ đồ ăn lần này tiến vào lại đều ăn mặc chỉnh tề, đều là thiếu niên công tử xinh đẹp, không ngờ mình vừa mới mở miệng trêu chọc liền gặm phải một cục xương cứng.

Ả rất nhanh phục hồi tinh thần trở lại, che miệng nở nụ cười: “Ấy da~ chàng trai trẻ sao lại thô lỗ như vậy, thật sự khiến thiếp thương tâm nha.”

Lời còn chưa dứt, từ chỗ tối ở ba hướng bay ra ba con rắn độc không lớn lắm, không nói lời nào, vừa há mồm liền phun ra nọc độc trong suốt nhắm vào hai người.

Diệp Ký Minh dùng chưởng hóa ra một chiếc áo choàng, tung lên khoác trên người Đoạn Thư Tuyệt đang hôn mê, vài giọt nọc độc sót lại trên người hắn, hơi tê và nóng rát, nhưng không hề tổn hại đến hắn.

Giọng điệu của Diệp Ký Minh trở nên lạnh lẽo, cắn răng nói từng chữ: “Bản Quân đã nói, làm càn!”

Quanh người hắn tỏa ra khói độc màu tím nhạt, cấp tốc hòa vào trong sương trắng.

Hắc xà vốn là loài rắn kịch độc, ba con rắn kia khó chặn được độc tính của khói tím, bị mất mạng tại chỗ, hóa thành ba sợi dây thừng sặc sỡ.

Diệp Ký Minh vừa muốn rời khỏi thì liền cảm thấy mùi tanh và nhiệt độ nóng bức ở bốn phía càng nặng, mặt đất cũng dường như đang chấn động.

Hắn đứng trên một mắt trận, cảnh giác nhìn xung quanh, đột nhiên cảm thấy dưới chân hơi kỳ lạ.

Diệp Ký Minh nhón mũi chân, thả người nhảy lên.

Trực giác của hắn không tệ, mũi chân vừa mới cách mặt đất thì ngay tại đó liền mở rộng một cái miệng rắn thật to, thân rắn nhô thẳng dậy từ trong lòng đất, cao chừng ba trượng, nhưng mãi không thấy phần đuôi!

…Ác Giao kia luôn len lỏi dưới nền đất, lẳng lặng theo đuôi bọn họ.

Cái miệng kia vẫn liên tục đuổi theo Diệp Ký Minh, có thể rõ ràng nhìn thấy chất lỏng nọc độc từ nanh rắn, cách hai chân của hắn chỉ hơn một tấc, dự định nuốt sống hắn!

Diệp Ký Minh không thể trốn đi đâu được, mắng to một tiếng, quay người rút kiếm, muốn chém xuống đầu ác Giao, nhưng cái bóng trước mắt loáng một cái, thân ác Giao trong nháy mắt biến hóa thành một mỹ nhân trần truồng, nở nụ cười xinh đẹp với hắn.

Ả đầy tự tin cho rằng người này sẽ bị sắc đẹp của mình mê hoặc.

Một tiểu hắc xà tuổi trẻ mỹ mạo, nóng tính, dù cho không dùng để no bụng thì nuôi làm trai lơ cũng là một chuyện tốt.

Ai ngờ Diệp Ký Minh không hề do dự, lưỡi kiếm chiếu lên khuôn mặt mỹ nhân kia rồi trực tiếp cắt xuống.

Ác Giao bất ngờ, miễn cưỡng dùng mặt đỡ lấy chiêu kiếm này, cũng may nhờ Giao lân cứng rắn nên đầu mới không bị kiếm chém thành quả dưa hấu nát bấy.

Mà trên mặt ác Giao vẫn để lại một vệt máu.

Chiêu kiếm này hoàn toàn chọc giận ác Giao, ả ngoi lên từ bùn đất bên dưới, hóa trở lại thành thân Giao, vung lên phần đuôi, kẹp lấy kình phong, quét ngang phần eo của Diệp Ký Minh!

Diệp Ký Minh một tay bảo vệ Đoạn Thư Tuyệt bị hôn mê, một tay tấn công, vốn khó có thể sử dụng hết năng lực, bây giờ bị tập kích đột ngột, hắn muốn tránh né lại bị hạn chế, bị quét trúng phần eo, cả người bay ngược ra ngoài.

Hắn vội vàng ôm Đoạn Thư Tuyệt đến trước người, che chắn đầu của cậu.

Mà một giây sau, thân thể của hắn đập mạnh vào thân cây, khí huyết sôi trào, trực tiếp phun ra một ngụm máu.

Nhưng hắn không hề dao động, động tác linh hoạt, lắc mình né tránh, mặt đối mặt ôm lấy Đoạn Thư Tuyệt, nhảy vài lần trên cành cây khô, thân ảnh biến mất trong rừng.

Ác Giao lại hóa thành hình người, thè ra đầu lưỡi chẻ làm đôi, liếm đi máu tươi bên khóe môi, thân hình dần dần dung nhập vào trong đất, che giấu tung tích.

Mê Điệp Cốc là địa bàn của ả, ả tự tin tiểu hắc xà này không thể chạy thoát khỏi tay mình.

Hắn phải trả giá thật lớn cho vết thương trên mặt của ả.

Diệp Ký Minh thả người nhảy giữa rừng cây, máu không ngừng tràn ra trong miệng, nhưng vì để thoát thân, hắn đã cố hết sức nhưng không thể dựa theo đường cũ để quay về.

Khứu giác của hắn đặc biệt mẫn cảm, lại sinh hoạt chung với Đoạn Thư Tuyệt lâu ngày, biết trên người của Đoạn Thư Tuyệt có mùi hương thanh nhã đặc thù, liền men theo mùi hương đó mà tìm đến đây, vì vậy mới có thể cứu được Đoạn Thư Tuyệt.

Hiện tại trải qua một trận nhảy lung tung, hắn thành công lạc đường.

Sau khi chạy được một quãng, Diệp Ký Minh vừa đau vừa mệt, nửa bước cũng khó đi, không thể làm gì khác hơn là chọn một chỗ khô ráo tạm thời thả Đoạn Thư Tuyệt xuống, nghỉ ngơi một chút.

Hắn thở hổn hển cùng Đoạn Thư Tuyệt sóng vai dựa vào bên cây, xóa đi máu tươi còn dính trên khóe môi, căm giận nói: “Họ Trì, Bản Quân cũng bị ngươi hại chết rồi này.”

Người kia nhắm mắt lại, cũng không nhúc nhích, tay trái vẫn nắm chặt bạch y, trên áo dính chút máu của Diệp Ký Minh, nhìn qua khá khốc liệt.

Đối phương không lên tiếng đáp lại khiến Diệp Ký Minh có chút nổi nóng, nhưng vừa nhìn khuôn mặt lặng yên ngủ say kia thì Diệp Ký Minh liền mềm lòng, trầm thấp nói thầm hai tiếng rồi gối đầu lên thân cây, muốn nhắm mắt dưỡng thần trong chốc lát rồi tiếp tục nghĩ cách thoát thân.

Ác Giao kia quả thật không dễ đối phó, Diệp Ký Minh phục sinh, tuy là sửa đổi tật xấu ba ngày tu luyện hai ngày phơi nắng, nhưng với tu vi hiện tại của hắn mà đối đầu chính diện với ác Giao đã thành hình thì không thể nghi ngờ là tự tìm đường chết.

Nghĩ đến đây, hắn liền cảm thấy nôn nóng.

Nếu hắn và Đoạn Thư Tuyệt có thể cùng sóng vai kết hợp sức chiến đấu của hai người bọn họ thì phần thắng có thể bảo đảm chắc chắn.

Nhưng với tình hình này, Đoạn Thư Tuyệt không thể tỉnh lại, chỉ sợ mình phải chiến đến bạc mệnh thôi.

Đang lúc Diệp Ký Minh xuất thần, không ngờ tay trái lại đột nhiên bị người nhẹ nhàng cầm lấy.

Diệp Ký Minh tưởng mình bị ảo giác, đến khi hắn cúi đầu phát hiện tay trái quả thật bị bàn tay phải của người kia nắm lấy, mặt liền trở nên đen: “Họ Trì, ngươi tỉnh rồi hả?”

Người bên cạnh không nói gì, vẫn nhắm mắt.

Diệp Ký Minh vươn mình quỳ trước mặt cậu, tinh tế quan sát sắc mặt Đoạn Thư Tuyệt: “Chớ trêu đùa bản Quân! Họ Trì, nói rõ ràng cho bản Quân nghe, Tiểu ngư bị gì thế này? Văn Ngọc Kinh đi nơi nào?”

Người kia vẫn bất động.

Diệp Ký Minh không nhịn được nữa, càng tiến sát gần hơn: “Ngươi có nghe thấy bản Quân nói gì—-”

Không ngờ bàn tay phải kia lại nắm lấy cổ áo của hắn, kéo hắn xuống, Diệp Ký Minh mất thăng bằng, ụp mặt xuống, vừa lúc môi của hắn chạm vào môi của Đoạn Thư Tuyệt.

Toàn bộ thân thể của Diệp Ký Minh đông cứng, hai tay chống bên đầu của Đoạn Thư Tuyết, khuỷu tay run rẩy, tim đập loạn xạ.

Họ Trì này nổi điên gì vậy—-

Nhưng mà ngay tiếp sau đó, trong miệng của hắn bị nhét vào một thứ.

Vật kia vừa vào cơ thể, Diệp Ký Minh liền cảm thấy toàn thân khoan khoái, tiêu hết uể oải, sức mạnh huyết mạch tăng gấp bội, linh lực dâng trào, có tư thế như sóng cuộn không ngừng ập đến.

Diệp Ký Minh có chút chật vật khi cố gắng tách khỏi Đoạn Thư Tuyệt, bụm miệng lại, khẩn trương nhả vật kia ra ngoài.

Trong tay hắn là Giao đan rực rỡ sáng chói của Đoạn Thư Tuyệt.

Một giây sau, hắn đối mặt với một đôi mắt đen mơ hồ lóe lên màu xanh trong đó.

Ánh mắt kia trầm tĩnh, lãnh đạm, ôn hòa, là đôi mắt mà Diệp Ký Minh từng nằm mộng bao nhiêu năm qua.

Rút ngắn khoảng cách và hôn môi với Diệp Ký Minh dường như đã hao hết toàn bộ sức lực của cậu, rất nhanh, đôi mắt kia chậm rãi nhắm lại, tay cũng theo vạt áo trước ngực Diệp Ký Minh trượt xuống một cách vô lực.

Diệp Ký Minh nắm lấy tay phải của Đoạn Thư Tuyệt, đôi môi vừa tê vừa nóng, nhiệt độ đốt thẳng lên mặt, khiến hắn không biết phải làm thế nào, ngũ vị tạp trần.

Hắn đặt cái tay kia lên trán mình, nhỏ giọng gọi: “…Tiểu ngư.”

Giao đan là sinh mệnh của Giao nhân, Đoạn Thư Tuyệt độ Giao đan cho hắn chính là chắp tay dâng mệnh.

Hắn làm sao có thể khiến cậu thất vọng?

Diệp Ký Minh bố trí pháp thuật bảo vệ xung quanh Đoạn Thư Tuyệt, sau đó cởi xuống thắt lưng Đoạn Thư Tuyệt, che lên mắt cậu, ra lệnh: “Không được nhìn lén.”

Mà tiếp ngay sau đó, hắn ngậm lấy Giao đan, nhấc lên trường kiếm hắc kim, không chút do dự mà nhảy xuống đất.

Một giọng nữ nhân đột nhiên gào rít truyền đến từ nền đất!

Giao đan vào miệng, linh khiếu của hắn được mở ra, tất nhiên biết rõ ác Giao đã sớm lượn lờ trong bùn đất dưới chân bọn họ, chậm rãi đợi thời cơ để cho một đòn.

Lần này hắn sẽ không để ả chiếm lợi thế!

Diệp Ký Minh lắc mình biến hóa thành nguyên hình.

Hơn một năm nay khắc khổ tu luyện, hắn đâu còn là con rắn nhỏ yếu đuối kia nữa, trong nháy mắt biến thành một con rắn đen dài ba trượng, mở ra miệng rắn, phát ra một tiếng rít dài kinh thiên động địa, sau đó lập tức cắn lấy thân thể ác Giao vì bị tấn công mà ngoi đầu lên mặt đất, miễn cưỡng vứt ả ra một bên!

Tuy rằng Diệp Ký Minh vẫn là thân rắn, nhưng vì có tu vi của Đoạn Thư Tuyệt nên trên người có Giao khí vờn quanh.

Diệp Ký Minh không biết tu vi của Đoạn Thư Tuyệt đã đến cảnh giới nào, chỉ biết sau khi Giao đan nhập miệng thì sức mạnh trên người liền bốc lên, áp chế ác Giao không thể động đậy.

Tất nhiên hắn sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này, không chút do dự mà ra tay tàn sát.

Khi loài rắn đấu với nhau, ban đầu chúng nó thường dò xét trong âm thầm, một khi ra tay thì sẽ mạnh mẽ như sấm sét, dốc hết toàn lực.

Diệp Ký Minh xoay thân rắn, quấn lấy ác Giao như bánh quai chèo, một vòng lại một vòng, có tư thể xoắn chặt vào nhau!

Thân thể ác Giao bị kiềm chế, càng không ngờ con tiểu xà chưa thành Giao này lại có năng lực như vậy, lập tức hoảng loạn tay chân, điên cuồng giãy dụa, muốn thoát khỏi kiềm chế của hắn.

Giao và xà quấn vào nhau, trên người hắc xà có Giao đan hộ thể, sức mạnh khá lớn, ác Giao vốn định đợi quân địch mệt mỏi rồi tấn công, nhưng lại bị tập kích bất ngờ, chuẩn bị không kịp, phỏng đoán sai lầm năng lực của con hắc xà này, đang dần dần nghẹt thở thì ả mới nhận ra bản thân mình có thể sẽ chết trong tay tên vãn bối này.

Cho dù là ả có hối hận và không cam lòng thì tất cả cũng đã muộn.

Ác Giao chiếm lấy đỉnh núi, làm hại bao nhiêu người bị Diệp Ký Minh giết chết, xương cốt bị ép nát, chết vô cùng thảm.

Sau khi ả chết, sương mù ở Mê Điệp Cốc liền tiêu tan, trận pháp ban đầu cũng tán loạn, mất đi hiệu lực.