Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 142: Tôi ở tận thế nuôi mèo to




Đến khi Trì Tiểu Trì tỉnh lại thì trên người cũng khoan khoái không ít, đầu cũng không còn mê man.

Cậu nâng cổ tay nhìn đồng hồ, phát hiện mình đã ngủ ít nhất hai tiếng đồng hồ.

Cậu trở mình, muốn ngủ thêm chốc lát, ai ngờ khóe mắt nhìn thấy một bóng người đứng thẳng ở bên ngoài lều cứ băn khoăn như muốn tiến vào, động tác có chút lén lút.

Trì Tiểu Trì giả vờ không biết, nhắm mắt lại.

Lều bị vén lên, tiếng bước chân như gần như không, từ từ đi tới trước túi ngủ của cậu.

Trì Tiểu Trì chọn đúng thời cơ, kéo bả vai của đối phương, xoay người lưu loát, sau đó lập tức khống chế đối phương dưới khuỷu tay.

Nhưng sức mạnh của đối phương vượt khỏi tưởng tượng của cậu, lăn khỏi chỗ, lật ngược thế cờ mà nhấn Trì Tiểu Trì xuống đất.

Hơi thở quen thuộc phả vào mặt khiến Trì Tiểu Trì ngẩn ra.

Cậu tưởng người nào đó trong trấn nô lệ muốn nhân cơ hội ám sát, hoặc là đội viên nào đó muốn dọa mình, ai ngờ người này lại là Ông Chủ nhà cậu chạy ra ngoài đi chơi.

Nhưng bên ngoài lều ban nãy rõ ràng là một bóng người mà.

…Chẳng lẽ mình nhìn lầm?

Trì Tiểu Trì cũng không nghĩ sâu xa, chỉ xem như mình nhìn lầm, nâng mặt Ông Chủ mà xoa nắn: “Cái tên vô liêm sỉ này, dọa tao mất cả hồn.”

Ông Chủ nằm úp sấp lên người cậu, lấy trán chạm vào trán cậu, còn dùng đầu lưỡi nóng hổi khẽ liếm lỗ tai của cậu.

Trì Tiểu Trị bị liếm rất vui vẻ.

Khi Trì Tiểu Trì và Ông Chủ chơi đùa, 061 ở trong thân thể cậu ho nhẹ một tiếng: “Tiểu Trì, xảy ra chút chuyện.”

Anh đơn giản thuật lại một chút sự việc, đại khái là lúc Trì Tiểu Trì ngủ có một người xa lạ tiến vào, kết quả là trùng hợp bị Cốc Tâm Chí bắt gặp.

Trì Tiểu Trì gối một tay sau đầu: “Cốc Tâm Chí vào đây?”

061: “Ừm.”

Trì Tiểu Trì hỏi tiếp: “Trước khi cậu ấy vào thì có một người xa lạ?”

061: “… Ừm.”

Trì Tiểu Trì nở nụ cười: “Có người xa lạ tiến vào, anh không đánh thức tôi à?”

061 thở dài một hơi: “… Haiz, người đó là tôi.”

061 rất muốn nói thật nhưng hệ thống bảo mật hạn chế anh, anh căn bản không thể mở miệng được.

Anh có thể nói gì đây?

Nói anh hôn Tiểu Trì, vậy sau này anh phải giải thích thế nào tình cảm của mình đối với Tiểu Trì?

Bất đắc dĩ 061 chỉ có thể cắn răng nói dối: “Lúc đó cậu bị sốt có chút cao, tôi thoa rượu thuốc cho cậu. Khi Cốc Tâm Chí đi vào thì nhìn thấy tôi đang nắm tay cậu.”

Trì Tiểu Trì khẽ giơ tay lên ngửi một cái, trong lòng bàn tay quả thật có mùi rượu lưu lại.

Hỏi 061: “Đánh thắng không?”

061 đáp: “Ừm. Thắng.”

“Dùng thẻ xóa ký ức?”

061: “Đã xóa.”

Hai chân của Trì Tiểu Trì quấn lấy eo báo đen, một tay khẽ gãi phần bụng mềm mại, một tay mò lên đốt sống duyên dáng, vuốt ve đến mức báo đen mặt đầy thỏa mãn: “Vậy thì được.”

Chơi đùa thỏa thích cùng Ông Chủ một lúc lâu, Trì Tiểu Trì mới mặc quần áo, vén rèm đi ra khỏi lều, vừa lúc nhìn thấy Cốc Tâm Chí đưa lưng về phía cậu, đang ngồi ở một sườn dốc cách lều của cậu không xa, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì.

Trì Tiểu Trì mới vừa cất bước đi về phía Cốc Tâm Chí thì Cốc Tâm Chí đã quay đầu lại, ánh nắng chiều rọi xuống gương mặt cậu ấy, da dẻ trắng đến phát sáng, trên chóp mũi lấm tấm mồ hôi hột.

Khóe miệng của Cốc Tâm Chí có một vết thương rất rõ, khóe miệng bị sứt mẻ, máu đọng từ lâu khiến máu bầm tụ lại, nhìn thấy mà giật mình.

Thấy thế Trì Tiểu Trì nói: “Thầy Lục, độc ác quá đi, đánh người không nên làm mất mặt chứ.”

061 ôn hòa nói: “Tình thế bức bách.”

061 tổng kết rất khách quan.

Lúc đó, Cốc Tâm Chí nhìn thấy cảnh kia thiếu chút nữa đã kéo luôn cửa lều xuống, thân thể run rẩy một hồi mới miễn cưỡng khống chế được tâm tình, dùng ánh mắt ra hiệu cho 061 lập tức cút ra từ trong lều.

061 không có cách nào khác, đành phải dịu dàng hôn nhẹ lên tóc Trì Tiểu Trì, kéo lại túi ngủ cho cậu rồi mới đứng dậy, đem tay áo xắn lên gần khuỷu tay, cúi đầu đi ra từ trong lều.

Hai người đi tới một chỗ yên tĩnh xa lều bạt, thậm chí không hỏi thân phận của đối phương mà đã trực tiếp ra tay.

Cốc Tâm Chí vốn là cao thủ cận chiến, thời cơ công kích không dễ nắm bắt, mỗi khi công kích đặc biệt điên cuồng, 061 chỉ có thể nhắm vào sơ hở của Cốc Tâm Chí, tuy rằng mất khá nhiều thời gian để chiến đấu nhưng cũng may 061 an toàn thoát ra mà không bị tổn thương.

Nhưng anh chẳng hề có cảm giác áy náy bao nhiêu đối với kết quả thế này.

061 đã khó chịu với Cốc Tâm Chí từ rất lâu.

Anh rất không thích người khác cứ si mê ngắm nhìn Trì Tiểu Trì như vậy, dù trong lòng anh biết rõ người mà Cốc Tâm Chí ngắm nhìn là ai, nhưng như thế cũng không được.

Ông Chủ dạo một vòng quanh chân Trì Tiểu Trì, ngửa đầu nhìn cậu, trong mắt có cảnh giác, tựa như đang cảnh cáo cậu không nên tùy tiện tới gần Cốc Tâm Chí.

Trì Tiểu Trì vuốt ve đỉnh đầu của nó, cất giọng hỏi thăm một chút: “Cốc đội phó.”

Cốc Tâm Chí dùng ngón tay cái đè ép vết thương nơi khóe môi, không chỉ im lặng không trả lời mà ngược lại còn quay ngoắt đầu đi.

Trì Tiểu Trì nhìn phản ứng này của Cốc Tâm Chí liền cảm thấy có điểm nào đó không đúng cho lắm.

Trong lúc hai người im lặng chợt có tiếng tí tách của chất lỏng truyền đến, giống như trời vừa hạ một cơn mưa, trong không khí tràn ngập mùi tanh nhàn nhạt, bất cứ đội viên nào đi ngang qua chỗ của hai người cũng cảm thấy không khí nơi đây thật kỳ lạ, đều không hẹn mà cùng đi đường vòng để tránh rước họa vào thân.

Trì Tiểu Trì không dự định giằng co lâu dài với Cốc Tâm Chí, còn không bằng quay lại chơi trò thẻ bài còn sướng hơn.

Cậu nhún vai, quay người dự định tiến vào lều, lúc này mới nghe thấy giọng nói ngột ngạt của Cốc Tâm Chí truyền đến từ sau lưng: “…Vân Vân.”

Trì Tiểu Trì dừng lại bước chân.

Hai người quay lưng mà đứng.

Cốc Tâm Chí trầm mặc trong chốc lát, tiếp tục hỏi: “… Gã là ai?”

Trì Tiểu Trì có chút nghi hoặc: “Ai?”

Cốc Tâm Chí một tay chống đất, đứng lên, mặt hướng về phía Trì Tiểu Trì: “Vừa nãy, trong lều của cậu có người.”

Trì Tiểu Trì: “…”

061 cũng kinh ngạc.

Anh nói một cách ngỡ ngàng: “Rõ ràng là tôi đã cho cậu ấy dùng thẻ mất trí rồi mà…”

Nhưng chờ đến khi một người và một hệ thống quay đầu lại, thấy rõ tình hình của Cốc Tâm Chí thì mới hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Trì Tiểu Trì: “…” À đã hiểu rồi.

Thẻ mất trí nhớ và thôi miên có chút tương tự, đều sẽ trong nháy mắt thúc giục người ta ngủ thiếp đi, rồi thừa dịp tinh thần mất đề phòng để xóa đi dữ liệu ký ức.

Nhưng thẻ mất trí nhớ vẫn chưa kịp có hiệu quả trên người Cốc Tâm Chí.

Cánh tay trái của cậu ấy bị máu tươi thấm đỏ, máu theo cổ tay tí tách chảy xuống.

Tiếng giọt nước mới nãy không phải ảo giác mà là do máu từ trên người cậu ấy tạo thành.

—Ý chí và tôn nghiêm của người này mạnh mẽ đến gần như biến thái, sau khi đấu với 061, cho dù trong nháy mắt bị choáng váng, bị đối phương đánh, nhưng trước khi tác dụng thúc ngủ triệt để có hiệu quả thì cậu không chút do dự mà đâm một dao vào cánh tay trái của mình.

Thân dao trực tiếp xuyên qua cánh tay.

Sau đó cậu an vị ngồi trước lều của Trì Tiểu Trì chờ Trì Tiểu Trì tỉnh lại để yêu cầu một câu trả lời hợp lý.

Cốc Tâm Chí thấy Trì Tiểu Trì ở đối diện vẫn im lặng không nói gì, bèn tiến lên, gò má vì mất quá nhiều máu mà trở nên buồn bực ửng đỏ: “Đinh Thu Vân!”

Đây là lần đầu tiên Cốc Tâm Chí rõ ràng thể hiện tâm tình chập chờn mất khống chế của mình sau mấy ngày vừa qua.

Trì Tiểu Trì lấy lại tinh thần, cười nhạt một tiếng, rút ra một gói thuốc lá từ trong túi tiền.

Đinh Thu Vân không hút thuốc, chính cậu cũng đã cai thuốc, nhưng cậu đã quen chuẩn bị sẵn gói thuốc bên mình, thứ nhất là chăm sóc cho đồng đội, thứ hai là dùng để rút ngắn khoảng cách với người cần kết giao.

Cậu rút ra một điếu, kẹp giữa ngón tay rồi châm thuốc, sau đó đem điếu thuốc đưa đến bên môi Cốc Tâm Chí.

Cốc Tâm Chí nghiêng mặt đi, trong mắt lóe lên vẻ điên cuồng và vặn vẹo: “Đinh Thu Vân, cậu nói rõ ràng đi.”

Chú ý tới vẻ mặt biến hóa của Cốc Tâm Chí, 061 hơi lau mồ hôi.

“Nói cái gì?” Tâm thái của Trì Tiểu Trì lại vô cùng trầm ổn, trở tay thưởng thức điếu thuốc, mỉm cười hỏi ngược lại, “Tôi với cậu thì có cái gì tốt để nói?”

“—— Đinh Thu Vân!”

Đầu thuốc lá hiện ra ánh lửa đỏ sậm, phát ra từng tiếng tách tách thiêu đốt.

Trì Tiểu Trì nở nụ cười, kẹp thuốc lá, giơ tay bóp cổ Cốc Tâm Chí, dùng ngón tay chậm rãi ma sát yếu hầu của Cốc Tâm Chí, nhẹ giọng dò hỏi: “Cốc Tâm Chí, là cậu nói muốn làm súng của tôi, tôi mới giữ cậu lại. Tôi từng nói sẽ cho phép cậu tự làm hư chính mình sao?”

Cốc Tâm Chí hơi biến sắc, vụng về giấu đi cánh tay bị thương ra phía sau.

Trì Tiểu Trì cũng không cho cậu có bất kỳ cơ hội che giấu nào, kéo lấy cánh tay dính đầy máu của Cốc Tâm Chí, ép cậu nhìn xem: “Bảo dưỡng không tốt, trừ cậu năm điểm.”

Cốc Tâm Chí: “…”

061: “… Từ lúc nào đã có hệ thống tích phân vậy?”

Trì Tiểu Trì trả lời 061: “Bắt đầu từ bây giờ.”

Cậu nói với Cốc Tâm Chí: “Trừ đủ một trăm điểm thì cậu có thể tốt nghiệp từ chỗ của tôi. Lúc đó cậu muốn đi đâu thì cứ đi, tôi không cần vũ khí như cậu nữa.”

Cốc Tâm Chí cắn chặt hàm răng.

Trước khi nhìn thấy người đàn ông xa lạ kia hôn môi Đinh Thu Vân, cậu chưa từng nghĩ đến việc Đinh Thu Vân sẽ thật sự không cần cậu mà lựa chọn ở bên người khác.

Trong giấc mộng lâu dài cả trăm năm kia, Đinh Thu Vân vẫn luôn là của cậu, cậu trơ mắt nhìn Thu Vân chết trước mặt mình vô số lần, duy nhất an ủi chính là Thu Vân sẽ không bị bất kỳ người nào chiếm được.

Hiện tại cho dù Đinh Thu Vân sẽ không làm món đậu bắp xào cho cậu ăn nữa, dù không còn lấy bao thuốc lá vẽ cho cậu một tập tranh dày đặc, cũng sẽ không để lại chỗ ngồi phía sau xe cho cậu nhưng cậu vẫn cảm thấy chính mình có thể chịu được.

Không vì điều gì cả, chỉ vì cậu vẫn là độc nhất vô nhị của Đinh Thu Vân.

Hiện tại ảo mộng của cậu đã bị nụ hôn nhẹ như cánh chim kia đánh nát.

Khi con dao đâm vào cánh tay, Cốc Tâm Chí vẫn luôn nghĩ nếu như mình có thể giết chết người đàn ông kia thì tốt rồi.

Nhưng đây là lần đầu tiên trong đời cậu thua cuộc, hơn nữa còn thảm bại đến mức để cho đối phương thoải mái thoát ra.

Người đàn ông xa lạ kia căn bản không cần dùng bất kỳ công phu tinh xảo hay vũ khí gì cả, chỉ cần đơn giản lắc mình, nhượng bộ, tiếp tục công kích, trầm mặc mà chuẩn xác, giống như một cỗ máy chiến đấu có độ chính xác cực cao.

Khi ngã xuống đất, Cốc Tâm Chí run rẩy toàn thân, không phải vì sự sỉ nhục bị đánh bại bởi một người xa lạ chưa từng gặp mặt, mà là cậu hoảng sợ nhận ra cho dù chính mình không ở thì Đinh Thu Vân còn có thể nắm giữ một vũ khí còn dùng tốt hơn cả cậu.

Chuyện này đối với cậu giống như sấm sét giữa trời quang.

Cốc Tâm Chí chưa từng rõ ràng nhận ra Đinh Thu Vân có thể triệt để thuộc về người khác như vậy.

Vô số ác ý trong lòng lăn lộn cuộn trào, rốt cục biến thành từng lưỡi dao sắc bén lăng trì khiến cậu đau đớn không biết phải làm thế nào.

…Rõ ràng cậu rất nỗ lực nhưng vì sao lại càng ngày càng đẩy Thu Vân ra xa?

Rốt cục tại sao lại trở thành cục diện như thế này?