Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 134-2: Tôi ở tận thế nuôi mèo to




Tiếng kèn xe của Tôn Ngạn cất lên, Nhan Lan Lan lúc này mới giật mình, chạy nhanh quay về thùng xe tải, đạp chân nhảy lên xe.

Khi vén rèm lên, cô liền quay đầu nhìn lại một chút.

Dấu chân hình hoa mai của chú chó nhỏ dẫn đường lại bị từng lớp tuyết từ từ vùi lấp.

Cô mím môi, chui vào thùng xe, lùa vào một trận bông tuyết.

Đợi cô ngồi xuống, Trì Tiểu Trì mới hỏi: “Người quen à?”

Nhan Lan Lan phủi tuyết bám trên bộ đồ lao động của mình: “Bèo nước gặp nhau…Ừm, là người quen.”

Trong tận thế mà vẫn giữ tình cảm chân thành thuần túy như thế, nhất là lại đến từ một trí tuệ nhân tạo được cài đặt tình cảm.

Trí tuệ nhân tạo dạy nó phải biểu đạt yêu thích thế nào, trung thành và có trách nhiệm như thế nào, nhưng có lẽ chưa bao giờ dạy nó sau khi chủ nhân biến mất thì nó nên làm gì.

Hiện tại hết thảy những gì nó làm đều là chuyện mà nó muốn làm.

Nhan Lan Lan kể lại câu chuyện của chú chó dẫn đường cho các đội viên trong thùng xe.

Mọi người đều im lặng thật lâu.

Mà sau khi kể xong, Nhan Lan Lan mới chợt nhận ra mình gặp chú chó nhỏ này hai lần nhưng trước nay chưa từng hỏi tên của nó.

Hiện tại quay xe lại cũng không được, cô liền dựa vào thùng xe rung lắc mà phát ngốc.

Trì Tiểu Trì sửa xong thiết bị bán dẫn, sau đó gối đầu nằm lên bụng Ông Chủ Mỏ Than, thưởng thức thiết bị bán dẫn.

Cậu nghĩ đến câu chuyện mà Nhan Lan Lan vừa kể, cũng nghĩ đến một lát nữa gặp Cốc Tâm Chí thì nên biểu hiện thế nào. Xe tải chuyển động có quy luật, không bao lâu sau cậu liền cuộn tròn người ngủ say sưa trên bụng Ông Chủ.

Thấy Trì Tiểu Trì ngủ say, con báo tự giác đem chính mình cong lại thành hình pháo đài, ổn thỏa cuốn lấy chủ nhân của nó, cũng lấy đuôi nhẹ nhàng quấn lên eo Trì Tiểu Trì.

Trì Tiểu Trì được mèo to nhà mình cẩn thận che chở, ngủ suốt đường tiến vào thành.

Đô thị phồn hoa ngày xưa đã trở thành một nửa thành phố trống không.

Sở dĩ nói là một nửa vì nơi này còn có dấu vết hoạt động của động vật.

Hai năm trôi qua, những động vật không thể thích ứng với hoàn cảnh đều đã chết hết, bởi vậy khi nhìn thấy một con đà điểu chạy song song với xe tải, tới ngã tư đường thì quẹo phải, đi hướng ngược lại với bọn họ, lúc này tất cả mọi người cũng không hề bất ngờ.

Bọn họ lục soát mấy trung tâm thương mại bỏ trống, thức ăn vẫn còn sót lại một ít, chưa bị cướp hết, đồng thời nhờ thời tiết rất lạnh nên hạn sử dụng thức ăn cũng được bảo quản lâu hơn.

Bọn họ tìm được bàn chải đánh răng và kem đánh răng, mấy vật dụng dùng trên giường trong mùa đông, một vài nồi niêu xoong chảo, toàn bộ đều được đóng gói rồi vận chuyển lên xe.

Nhan Lan Lan còn mang theo tâm địa thiếu nữ mà lấy một hòm mặt nạ.

Trải qua lục soát, bọn họ còn kiếm được niềm vui bất ngờ.

—Trong kho có một chồng thùng còn y nguyên, do vị trí đặt thùng hơi cao, vì vậy không bị thấm nước.

Mở ra xem thì mới thấy bên trong là hơn trăm túi hạt ngô, trọng lượng lên tới hai tấn.

Hai năm qua bọn họ cố trồng ngô nhưng không được, đóng hạt ngô này mang về thì hoàn toàn có thể giúp mọi người giải thèm.

Tìm được lương thực chống đói, bọn họ liền đến các bệnh viện trong thành phố.

Lục soát một hồi, các đội viên hơi ủ rũ cúi đầu.

Thuốc ở ba bệnh viện đã sớm bị cướp sạch, chỉ còn sót lại một chút ít ỏi ở xó xỉnh, vả lại hơn hai năm qua thì có vài loại thuốc đã không dùng được nữa.

Trì Tiểu Trì vẫn không từ bỏ, đến bệnh viện lớn nhất ở trung tâm thành phố, cũng bỏ qua quầy thuốc phía ngoài mà chỉ đi thẳng đến kho thuốc.

Cửa kho thuốc đã bị khóa lại, mà ổ khóa lại là kiểu cũ.

Mọi người đi lục soát ở mấy bệnh viện trước đều không có kết quả, cộng với việc vận chuyển ngô cả buổi trời nên hiện tại đều mất hết hứng thú.

Tôn Bân đề nghị: “Đinh đội, hay là chúng ta bỏ qua đi, động vật ở thành phố này nhảy nhót lung tung, ngộ nhỡ đụng phải quái vật biến dị gì đó…”

Lời còn chưa dứt thì Tôn Bân liền nghe tiếng ken két truyền đến, cậu bị ớn lạnh cả người mà la ai ui rồi trốn vào trong lòng Tôn Ngạn.

Trì Tiểu Trì thấy cánh cửa kho thuốc này vô cùng rắn chắc, vừa dày vừa nặng lại to, trên cửa từng có dấu vết bị đập phá, thậm chí là bị thiêu cháy.

Cậu vạch ổ khóa nhìn một chút, xác nhận ổ khóa này từng bị cạy mở, giống như hạt óc chó cứng cáp, ai cũng biết bên trong thơm ngon thế nào nhưng chỉ có thể lực bất tòng tâm.

Cậu hỏi 061: “Thầy Lục, giúp tôi đo lường một chút bên trong có gì hứa hẹn hay không?”

061 tóm tắt bằng một chữ đơn giản rõ ràng: “Có.”

Có câu này của 061 làm mồi, Trì Tiểu Trì xem như được uống thuốc an thần.

Cậu xem xét ổ khóa, từ trong áo lấy ra một cây kim băng, dùng răng bẻ cong rồi đâm vào ổ khóa, trước tiên là tỉ mỉ róc đi phần sét, sau đó đổi đầu, đem kim băng đưa vào trong lỗ khóa, nhẹ nhàng vặn, nghiêng tai dán vào cửa sắt lạnh lẽo, nguấy nhẹ trong lỗ khóa.

Rất nhiều đội viên đã sớm quen với khóa điện tử, bó tay toàn tập với kiểu khóa cửa cũ kỹ kỳ lạ như vậy, thậm chí nhiều người không hiểu động tác hiện tại của Trì Tiểu Trì có nghĩa gì.

Mãi đến khi cánh cửa kia vang lên tiếng kèn kẹt mở ra từ bên trong thì tất cả mọi người đều sững sờ.

Đến khi lấy lại tinh thần thì rất nhiều đội viên đều kinh ngạc: “Mịa nó, Đinh đội thật là lợi hại.”

Trì Tiểu Trì nhét kim băng vặn vẹo vào lại túi áo, bình tĩnh nói: “Có người đã dạy cho tôi.”

Khi một kho dược phẩm đầy ấp xuất hiện trước mắt mọi người thì cả đội dường như trở nên điên cuồng.

Mọi người thậm chí không để ý đến ngày sản xuất, đem hết tất cả những loại thuốc có công dụng hữu ích đều bỏ vào thùng mang lên xe, Trì Tiểu Trì ở trong kho thuốc phát hiện một thi thể đàn ông đã bị đông lạnh và khô quắt từ lâu.

Người chết là nam, mặc quần áo của nhân viên, trước ngực còn có bảng tên, chính là người trông coi kho thuốc.

Tình trạng chết vì đói lạnh rất nhiều, cho nên mọi người nhìn thấy cũng không cảm thấy kỳ lạ.

Khi vào cửa, Trì Tiểu Trì liền phát hiện ổ khóa bên kia cửa có thứ chắn lại, là nửa thanh chìa khóa bị gãy, sau khi kiểm tra túi của thi thể thì cũng phát hiện nửa thanh chìa khóa còn lại cùng với một tờ giấy bị người nọ nắm chặt đến nhăn nheo.

Trì Tiểu Trì mở giấy ra, phía trên viết đầy tên gọi các loại vật tư, mỗi một vật tư đều tương tứng với từng loại thuốc.

Bút lông màu xanh nhạt cùng với vết mực dính trên cổ tay của thi thể hoàn toàn đồng nhất.

Trì Tiểu Trì suy nghĩ, người này có lẽ là sau khi biến cố xảy ra muốn lợi dụng tài nguyên ở đây để đầu cơ tích trữ, viết tờ giấy sẵn để những kẻ muốn cướp thuốc phải dựa theo yêu cầu trên giấy của mình để tìm kiếm vật tư.

Nhưng đến lúc sinh tử, pháp luật trở nên vô dụng đối với con người thì ai còn bận tâm đến việc trao đổi đồng giá với cậu ta nữa.

Đối mặt với việc tranh đoạt, người trông coi kho dược phẩm trong tình thế cấp bách đã trốn trong kho thuốc, cũng lấy chìa khóa để khóa trái cửa, ai ngờ dùng sức quá mạnh, chìa khóa bị kẹt trong ổ khóa, cuối cùng chặn luôn đường sống của cậu ấy.

Tiếp sau đó, e rằng trong lúc những người muốn cướp thuốc phẫn nộ mắng chửi và phá cửa thì người này đã trải qua vài ngày cuối cùng của cuộc đời trong cơn hoảng loạn.

Trì Tiểu Trì đưa tay nhấn dạ dày của thi thể, phát hiện bên trong lạnh lẽo cứng rắn rất đáng sợ.

Nhìn một đóng vỉ thuốc rải rác bên cạnh, rõ ràng là trong tình huống cực độ đói khát, người này đã nuốt một lượng lớn thuốc, ngược lại là hại chết chính mình.

Trì Tiểu Trì than nhỏ một tiếng, lấy tờ giấy viết vật tư che lên mặt của thi thể chết không nhắm mắt này.

Bọn họ dời đi một nửa số thuốc, mà số lượng thuốc này gần như lấp đầy một chiếc xe tải hạng nặng.

Các đội viên mừng rỡ cười tít cả mắt, đều muốn thừa dịp trời còn sáng sủa mà dẹp đường quay về, tránh gặp phải rắc rối.

Nhưng Đinh đội của bọn họ vẫn kiên trì muốn đến một kho thuốc gần đó nằm trong một khu trung tâm thương mại để tìm kiếm một chút, xem có thứ gì có thể sử dụng hay không.

Mọi người đã quen nghe lệnh cậu, với lại vật tư thì không ai chê, đương nhiên càng nhiều càng tốt.

Bởi vậy không có ai lên tiếng dị nghị.

Nhan Lan Lan hào hứng nói: “Nếu lại tìm thấy thứ gì tốt thì chúng ta không còn chỗ ngồi nữa đâu.”

Mọi người nhất trí thương lượng, quyết định nếu như chỗ ngồi không đủ thì ném Tôn Bân xuống, khiến Tôn Bân sợ hãi phải vội vàng giải thích mình rất ốm, không hề tốn diện tích, chọc cho mọi người đều cười đến ngã nghiêng.

Trì Tiểu Trì suy nghĩ, không nhiều, chỉ đi kéo một con gia súc về nhà mà thôi.

Trì Tiểu Trì ngồi trong xe, đối diện là hai người trẻ tuổi đang hút thuốc lá.

Cậu đưa tay sờ soạng kim băng đã biến dạng trong túi, một tay cầm thiết bị bán dẫn đã sửa tốt, nghĩ đến người thầy đã từng dạy cậu rất nhiều thứ, khóe miệng cũng nhàn nhạt cong lên.

Suy nghĩ trong phút chốc, Trì Tiểu Trì đột nhiên mở miệng, nói với hai người trẻ tuổi: “Còn thuốc lá không?”

Hai người đang ngậm thuốc lá lập tức sững sờ.

Nhan Lan Lan cũng ngạc nhiên: “Đinh đội, anh bắt đầu hút thuốc từ khi nào vậy?”

Đúng lúc này, Tôn Ngạn chậm rãi dừng xe.

Bọn họ đã đến cửa khu trung tâm thương mại.

Trì Tiểu Trì tiện thể phất tay, bước qua Ông Chủ Mỏ Than vẫn luôn nằm kế bên người mình: “Đang suy nghĩ một chút nên thuận miệng nói thôi.”

…Chỉ có điều, đột nhiên nhớ tới bản thân chính mình trước kia vẫn luôn ngậm thuốc lá.

Nghĩ như vậy, cậu xốc lên màn xe.

Đúng lúc này một tiếng đùng đùng thật lớn vang lên, mọi người đều chưa kịp phản ứng, đó là tiếng súng.

Trì Tiểu Trì bị áp lực vọt tới phải lùi về sau hai bước, cúi đầu nhìn ngực phải của mình, thân thể loạng choạng như trang giấy, ngã nhào về phía trước, từ trong thùng xe lăn ra ngoài.

Trước khi Trì Tiểu Trì rơi vào mê man chỉ kịp nghe một tiếng run rẩy của 061 “Tiểu Trì”, ngay sau đó tiếng nói của anh ấy liền bị tiếng súng nhấn chìm.

Tôn Ngạn nổi giận, kéo Tôn Bân qua, dùng quân phục chụp đầu Tôn Bân lại: “Cmn!! Chỗ này có mai phục!!”

Nhưng Tôn Ngạn còn chưa kịp móc ra khẩu súng từ hộp công cụ gắn phía trên nóc xe thì đã nghe thấy một tiếng rít gào cuồng bạo, chấn động đến mức Tôn Ngạn bủn rủn tay chân theo bản năng.

Một thứ đen thui từ trong thùng xe nhảy ra, đâm thẳng đầu về phía một chiếc xe bỏ phế bên đường, cũng là nơi phun ra ánh lửa.

Sau đó chỉ thấy máu tươi bắn ra tung tóe, trong phút chốc khiến kính xe bị nhuộm đỏ tươi.

Tiếng thét còn chưa kịp cất lên thì một cái đầu lâu đã văng ra, lăn đến một bên đường.

Một bóng đen như quỷ chuồn ra từ bên kia cửa sổ, trong sự luống cuống nã đạn của đám người mai phục, bóng đen kia lặng lẽ lướt đi, đến điểm nổ súng kế tiếp.

Khi nhìn thấy vết tích thi thể trên cái đầu lâu kia, tất cả đội viên đều toát ra một suy nghĩ:

Nhân loại mới?!

Không kịp nghĩ tại sao thành phố nhìn có vẻ tan hoang này lại ẩn náu nhiều nhân loại mới như vậy, Tôn Ngạn đỏ ngầu hai mắt, dùng súng chớp nhoáng giết chết một tên nhân loại mới đang thò đầu ra, lại từ chỗ ngồi rút ra một khẩu súng xung kích, quay đầu quát: “…Lan Lan!”

Nhan Lan Lan lấy lại tinh thần, quơ lấy súng, trực tiếp nổ súng về phía kẻ địch.

Đám người mai phục không hề nghĩ tới đối phương lại có nhiều hỏa lực tầm xa mang tính áp đảo như vậy, cùng với một con mãnh thú xuất quỷ nhập thần vô cùng hung bạo.

Trì Tiểu Trì bị đau đớn gây thức tỉnh, đầu óc có chút mê man, trước mắt như nhìn thấy đom đóm.

Cậu cảm giác mình được bế lên.

Xe bị vây công rất dữ dội, Nhan Lan Lan mạo hiểm nhảy xuống, không có cách nào chuyển Trì Tiểu Trì lên xe, chỉ có thể vừa đỡ cậu vừa đánh vừa lui vào trong khu trung tâm thương mại.

Không biết qua bao lâu thì tiếng súng dừng lại.

Lỗ tai cậu dán sát vào mặt đất, bởi vậy có thể nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc từ cửa bước vào.

—Dưới ánh chiều tà, báo đen mồm dính đầy máu, râu mép nhiễu từng giọt máu tươi giọt xuống sàn, cơ bắp trên eo giống như động mạch đang kịch liệt nhúc nhích.

Nó không kịp để ý đến bề ngoài của mình, chỉ gấp gáp chạy đến bên cạnh Trì Tiểu Trì, cúi đầu ngửi lồng ngực của cậu.

Trì Tiểu Trì nhịn đau nhức, gỡ bỏ vạt áo trước: “Đừng sợ…tao không bị thương đâu.”

Nơi đó có gắn một miếng sắt, xem như áp giáo chống đạn, đầu đạn kẹt ở miếng sắt và ngực cậu, đã bị biến dạng.

Nhìn thấy đầu đạn vẫn chưa bắn vào da thịt, báo đen giống như thở phào nhẹ nhõm, nằm quỳ bên người Trì Tiểu Trì, trong mắt nổi lên một lớp sương mù mông lung, hoàn toàn không phù hợp với toàn thân bị máu tươi nhuốm đỏ của nó.

Trì Tiểu Trì vỗ về sống lưng của nó, nhỏ giọng nhịn đau dỗ nó: “Ông Chủ, Ông Chủ.”

Nó cúi đầu xuống, không dám dùng sức vì sợ làm đau cậu, chỉ dám liếm nhẹ tóc của Trì Tiểu Trì.

Đang lúc một người một báo ôm nhau, phía sau liền truyền đến một giọng nam vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ: “Thu Vân?!”