Ký xong tờ đơn chuyển nhượng cổ phần, ruồi bọ liền không xuất hiện tại bệnh viện nữa.
Lục Nguyên Khắc gầy đi rất nhiều, bởi vì từ chối trị liệu, cơ thể nhanh chóng suy bại, nhưng không trị liệu bằng hóa chất nên không có rụng tóc, mặc quần áo lên cũng không thấy có chút bệnh trạng nào. Lúc thời tiết tốt lên, hắn cởi bộ đồ bệnh nhân ra, không muốn nằm trong phòng bệnh lạnh lẽo chứa đầy máy móc.
Chuyện thứ nhất sau khi xuất viện là cùng Diệp Minh Nhu đến cục dân chính lĩnh giấy đăng ký kết hôn, hôn ước đến muộn hai mươi mấy năm, lúc đứng trước tấm màn xanh chụp ảnh, ký ức chợt lóe, chuyện cũ khó phân giống như một giấc mộng kinh hoàng, hắn thấy Diệp Minh Nhu cong môi nhìn máy ảnh cười lên, vẫn giống như trước làm hắn mê muội.
Cất giấy chứng nhận trong túi áo, hắn nắm tay Diệp Minh Nhu chậm rãi đi trên đường, giống như một đôi vợ chồng già bình thường, đi mệt thì tìm một nhà hàng ăn cơm trưa, sau bữa cơm liền đến cửa hàng chọn nhẫn. Lục Nguyên Khắc rất nghiêm túc hỏi thăm nhân viên các loại kiểu dáng, hơi hơi nhíu mày, so với lúc ký xuống những hợp đồng lớn kia đều phải cẩn thận hơn rất nhiều.
Cuối cùng cũng nhìn trúng hai chiếc, một là chiếc nhẫn được khảm hoa văn, ngắn gọn ưu nhã, tượng trưng vĩnh hằng; một là chiếc nhẫn kim cương, hai bên có thêm một ít hoa văn chìm, đường cong duyên dáng, chúng tinh củng nguyệt.
Diệp Minh Nhu đều thử qua, Lục Nguyên Khắc thấy nhẫn kim cương đeo trên ngón tay nàng đẹp mắt hơn, chỉ là có chút rộng, nhân viên xin lỗi nói chiếc này hiện không có số đo phù hợp với ngón tay Diệp Minh Nhu, nhưng có thể đặt làm.
Lục Nguyên Khắc ngẩn ra một chút, siết chặt cái nhẫn kia, hỏi nhân viên mất bao lâu? Nhân viên trả lời phải mất nửa tháng hoặc lâu hơn, hắn vội vàng hỏi tăng thêm tiền có thể làm nhanh hơn một chút không? Nhân viên nữ cười tươi nói một đống lời xin lỗi khách sáo, nói rằng không thể làm nhanh được.
Bả vai Lục Nguyên Khắc suy sụp, đứng thương lượng với nhân viên, Diệp Minh Nhu cầm lấy chiếc nhẫn còn lại đeo lên tay mình, dùng một loại giọng điệu quen thuộc gọi hắn: "Chồng à."
Lục Nguyên Khắc ngây dại, ánh mắt nhìn về phía nàng tràn ngập vui sướng, đuôi lông mày hơi nhướn, phảng phất đang nói em gọi anh là gì? Có thể gọi lại lần nữa không?
Diệp Minh Nhu nắm lấy ngón út đang run nhè nhẹ của hắn, giống như một cô gái nhỏ đang trong thời kì yêu đương cuồng nhiệt, quơ quơ chiếc nhẫn trên tay mình, hất hất cằm sai sử bạn trai: "Đưa tiền, em thích cái này, chỉ muốn chiếc này."
Trong nháy mắt, Lục Nguyên Khắc cảm thấy hốc mắt ẩm ướt, hơn nửa đời đều chìm trong thù hận, cũng đã được đền bù như mong muốn, nhưng kết quả lại phát hiện hắn chỉ muốn ở cạnh Diệp Minh Nhu mà thôi, hắn trả tiền cho nhân viên, đắng cay chua ngọt từ trong lòng tràn ra đầu lưỡi, thật ra từ hai mươi năm trước, lúc hắn quyết định muốn báo thù đã biết tương lai chính mình nhất định sẽ hối hận.
Buồn cười nhất là, nếu có thể trở lại một lần nữa, hắn vẫn là không thể không lựa chọn buông tay Diệp Minh Nhu, huyết hải thâm thù này giống như là một tảng đá lớn đè lên người hắn, hoặc là triệt để ném nó đi, hoặc là phải sống cả một đời cùng với nó, tạo hóa trêu người chắc cũng chỉ là như vậy. Huống chi trên đời này làm gì có cơ hội làm lại lần nữa, hiện giờ sống thêm một ngày cũng đều là trộm được.
Hắn thua thiệt Diệp Minh Nhu rất nhiều. Nhiều ngày qua hắn đều muốn bù đắp cho Diệp Minh Nhu, còn muốn tổ chức hôn lễ nhưng lúc nàng đút thuốc cho hắn lại nói không đồng ý, ngại phiền toái.
Ban đêm, Lục Nguyên Khắc nằm bên gối nàng, vuốt ve hai má nàng, bọn họ đều rất ăn ý quên đi cái chết sắp đến, giống như nếu không nhắc đến thì sẽ không xảy ra.
"Tiểu Nhu." Hắn nhẹ giọng gọi.
Diệp Minh Nhu nhắm mắt lại, đang nghe.
"Diệp Chân đã trưởng thành, anh biết nó là đứa trẻ ngoan, nhất định sẽ rất hiếu thuận, về sau em muốn đi nơi nào chơi, muốn ăn gì đều có thể." Hắn nói chuyện giống như đang nhập định, nhìn chăm chú vào mặt mày ôn nhu khi ngủ của nàng, mở ra bàn tay của mình, đổi thành một loại ngữ điệu phỉ nhổ nói: "Duy nhất chỉ có một người, hắn rất ích kỷ, còn rất tham lam..."
Diệp Minh Nhu vẫn không nhúc nhích, giống như là đang ngủ.
Nhưng hắn biết nàng không ngủ, mi mắt nàng đang run lên. Hắn há miệng muốn nói tiếp, lại không nói nên lời, nuốt nuốt cổ họng phát đau, rốt cuộc mới phát ra âm thanh, từng từ, yếu ớt giống như miếng băng mỏng ngày đông bị đá lớn đập vỡ thành những mảnh nhỏ, không thể cứu vãn: "Về sau, em phải quên hắn."
Trong phút chốc, vẻ mặt Diệp Minh Nhu trở nên rất khó coi, chỉ vỏn vẹn một từ "được" phát ra từ trong xoang mũi, lại giống như đã hút sạch sức lực của nàng, tiếng nói còn chưa dứt, nàng đã nhanh chóng xoay người đưa lưng về phía hắn, gắt gao cắn chặt môi không để thoát ra chút tiếng động nào nữa.
Nàng lừa Lục Nguyên Khắc, nàng không làm được.
Không tổ chức hôn lễ, Lục Nguyên Khắc vẫn cảm thấy như thiếu đi cái gì, hắn cân nhắc hai ngày, tìm người bạn cũ là thợ may của cửa hiệu có tiếng lâu năm ở thành phố S, thời niên thiếu, Diệp Minh Nhu đã nói với hắn về sau kết hôn sẽ không mặc áo cưới, nàng muốn mặc lễ phục màu đỏ, đội mũ phượng.
Lục Nguyên Khắc cầm bản vẽ lễ phục đưa cho nàng xem, hỏi rằng nàng có nguyện ý mặc một lần cho hắn xem không, Diệp Minh Nhu vô cùng bất ngờ, nói được.
Trong lúc đến cửa hiệu đo đạc kích cỡ, bên ngoài hạ xuống một trận mưa nhỏ, từ sớm Diệp Minh Nhu đã đến đây nói muốn may một bộ sườn xám màu tím, lão sư phụ nói Lục tiên sinh đang vội vã muốn may bộ lễ phục trước, sườn xám chỉ sợ là không thể may cùng lúc được. Diệp Minh Nhu lắc đầu, cười đến bi thương, nói sườn xám từ từ hẵng làm, không gấp.
Mười ngày, lão sư phụ cùng với vợ và hai học trò gấp gáp chế tạo bản vẽ bộ váy tay rộng hai tầng thêu long phượng và hoa mẫu đơn, lúc đó Lục Nguyên Khắc đã sốt cao nhưng vẫn chống đỡ nói không sao.
Hạ Kiêu và Diệp Chân chở hai người đến cửa hiệu may mặc thử, một áo mãng bào, một mũ phượng khăn quàng vai, nếu không phải Lục Nguyên Khắc đã bệnh đến mức mặt không có chút máu, hai người đứng chung một chỗ quả thật giống như một đôi giai nhân trời đất tạo nên.
Lục Nguyên Khắc không có sức lực, Diệp Minh Nhu liền cùng hắn ngồi trên ghế tựa làm bằng gỗ lê trong cửa hàng, lão sư phụ nói đùa, kể rằng năm đó ông vẫn còn là một tên nghèo khổ, làm học trò của một thợ may ở trấn trên, cùng với con gái của thầy yêu nhau, sính lễ chỉ có hai cái ghế dựa, may mà nhà thầy không ngại ông là thiếu niên không có tài sản, gả con gái cho ông, còn truyền lại tay nghề tổ truyền, hiện giờ hai cái ghế mà bọn họ đang ngồi chính là hai cái ghế dựa làm sính lễ năm ấy của ông.
Vợ của lão sư phụ nhìn thấy liền rất vui vẻ, cầm lấy máy ảnh chụp cho bọn họ mấy tấm ảnh cưới.
Diệp Chân tiến lên sửa sang lại quần áo cho hai người, nhìn mẹ cậu giấu đi sầu lo mà tươi cười hạnh phúc, chỉ cảm thấy mí mắt chua xót, trong lòng vô cùng cảm khái, trở về bên người Hạ Kiêu, nhìn thẳng hai mắt hắn. Hạ Kiêu nắm lấy tay cậu.
"Được rồi, tôi chụp nhé, nhìn bên này." Vợ lão sư phụ hơi hơi khom lưng, nhìn vào máy ảnh chỉ huy: "1 2 3!"
"...Ai da, tấm này không đẹp, cười lên nào, chú rể không cần nghiêm túc như vậy."
Diệp Chân vẫn cười ngây ngô, thường thường còn lại gần bên tai Hạ Kiêu nói hai câu, cậu nhìn nhìn, bỗng nhiên xiết chặt bàn tay Hạ Kiêu, vẻ mặt của Lục Nguyên Khắc khác thường, cổ họng lăn lộn vài cái, quai hàm chậm rãi phồng lên.
"Lại tiếp một tấm, 1 2..."
Máu, máu màu đỏ tươi từ khóe môi Lục Nguyên Khắc uốn lượn tràn ra, thực quản thông với xoang mũi, rốt cuộc vẫn là nhịn không được kịch liệt ho khan, trong miệng đầy máu, nháy mắt phun ra, giống như ngọn lửa chói mắt ghê người.
Thời gian bỗng nhiên trở nên kéo dài, có vợ của lão sư phụ phát ra tiếng hét chói tai, có thanh âm ho khan không kiềm nén được của Lục Nguyên Khắc, còn có tiếng khóc gần như muốn tan vỡ của Diệp Minh Nhu
Hạ Kiêu và Diệp Chân xông lên phía trước.
Mũ phượng của Diệp Minh Nhu rơi trên mặt đất, tóc dài che chắn khuôn mặt bi thương của nàng. Lục Nguyên Khắc hôn mê, mà cô dâu gắt gao ôm lấy chú rể đang muốn ngã xuống đất, váy đỏ của nàng như máu như lửa, hiện lên một loại vẻ đẹp kinh tâm động phách, máu đỏ từ chồng của nàng thấm vào trong thân thể nàng, giống như muốn đem nàng thiêu đốt gần như không còn.