Đừng Khóc Nữa, Làm Vợ Của Anh Đi

Chương 65: Không hận




Một con đường đi đến cùng, tường xây bằng xi măng lát gạch màu đỏ sậm, một tầng sơn màu xám đã được bao phủ bằng lớp sơn trắng mới, nhìn qua thì hình như chỉ được quét lên gần đây, tuy vậy cũng hiện ra sự đồi bại không thể che lấp.

Bức tường này ước chừng 2m5, vừa vặn chặn lại ánh nắng chiếu xuống từ ngoài kia, bóng tối phía trong đều mang theo khí lạnh buốt giá. Hai tay Diệp Chân để trong túi, bước chân thong thả, cậu đạp lên vài chiếc lá ngô đồng đã ngả vàng, chiếc lá nhìn còn to gấp đôi bàn tay, nhưng lại dễ nát, chỉ đạp lên một bước đã nghe thấy tiếng "rắc".

Trại giam lạnh lẽo xơ xác, theo quy định nộp chứng minh thư, bộ dáng của cảnh ngục cũng không to lớn như cậu tưởng tượng, nhưng lại dùng giọng nói vang dội nhắc nhở cậu, chỉ cho gặp ba mươi phút, không được nói đến chuyện vụ án, cũng không cho nói tiếng lóng, Diệp Chân đều nhất nhất đáp ứng.

Lúc trước gặp Đinh Đồng ở tòa án, đến hiện giờ ngồi trên ghế chờ bà ta đi ra gặp, trong lòng cậu đều vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến mức thậm chí có thể phân ra một chút đầu óc cảm giác được vết sẹo trên mắt cá chân mơ hồ phát đau, cậu nghĩ quả nhiên là do đi bộ quá lâu, đợi lát nữa nhất định phải gọi taxi đi về.

Sau đó, cậu thấy Đinh Đồng ngồi xuống đối diện cách một tấm thủy tinh, trong nháy mắt cậu lại nghĩ có khi nào cảnh ngục đã gọi nhầm người rồi không, bởi vì nữ nhân ánh mắt đang dại ra này nhìn qua vô cùng già nua, đến nỗi làm cho cổ họng cậu chua xót. Trong đầu cậu lại nghĩ đến tấm ảnh chụp cũ, thời gian đã rất lâu rồi, cậu vẫn nhớ rất rõ ràng tâm tình bất lực đến tuyệt vọng lúc đó, tám năm trước vì một tấm ảnh chụp mà cậu phải rời nước đến xứ người xa lạ, trên tấm ảnh đó, nữ nhân kia cũng không khác mấy so với bộ dáng nửa chết nửa sống của người trước mặt này, bị dây thừng cột trên giường bệnh.

Cậu nhìn về phía Đinh Đồng, năm đó bên trong tấm ảnh chụp kia, nữ nhân đứng ở bên giường bệnh mẹ cậu, mặt mày thờ ơ lạnh nhạt không phải là bà ta sao.

Cậu bình tĩnh nhìn chằm chằm bà ta, vốn nên có một chút tâm tình vui sướng như là "đại cừu được báo", "phong thủy luân chuyển", khoái cảm "ác có ác báo", nhưng hiện giờ cậu một chút cũng không cười nổi.

Ánh mắt của Đinh Đồng giống như tảng đá trong nước sâu phiếm ra chút gợn sóng, cuối cùng bà ta cũng lấy điện thoại áp lên tai, giọng nói tang thương như là một người già gần đất xa trời, câu nói đầu tiên có chút run rẩy, mang theo cầu xin không chút nào che giấu: "Diệp Chân...Cậu có gặp con gái của tôi không, nó đã tỉnh lại chưa?"

Diệp Chân lắc đầu, nhìn bà ta trong nháy mắt đã rơi lệ, sửa lời nói: "Ý của tôi là tôi còn chưa có gặp Lục Na, có tỉnh hay không...tôi cũng không rõ lắm."

Bà ta thoáng phấn chấn lên một chút, lại mở miệng: "Vậy ba cậu đâu?"

"Ở bệnh viện."

Một hồi im lặng kéo dài, Diệp Chân rất kiên nhẫn chờ đợi, nhìn bà ta vẫn ngẩn người rơi nước mắt, thật ra bộ dáng này không thể coi là khóc, khóc là để cho người ta nhìn, được người ta đáp lại mới gọi là khóc, còn im lặng không lên tiếng rơi nước mắt chỉ là cảm xúc được cụ thể hóa mà thôi, một người không thể kiềm chế được cảm xúc của mình, thương tâm lấp đầy trong tim gan, cho nên lấy nước mắt để phát tiết ra bên ngoài.

"Thực xin lỗi." Bà ta rốt cuộc cũng nói ra ba chữ này, lại đứt quãng bổ sung, nói năng lộn xộn: "Mẹ cậu, thực xin lỗi, cậu...Ba cậu, tôi đều thực xin lỗi, thực xin lỗi...Thực xin lỗi..."

Vô số câu "thực xin lỗi" tiến vào trong lỗ tai, vài lần Diệp Chân muốn há miệng nói một câu "không có gì" nhưng không thành công, từ nhỏ Diệp Minh Nhu đã dạy cậu phải khoan dung rộng lượng, bị người ta bắt nạt không cần mang thù, một đời rất ngắn, cứ nhớ nhung thù hận thì rất không đáng.

Thế nhưng cậu bỗng nhiên cảm thấy, thì ra muốn tha thứ một người là rất khó.

Từ nhỏ đến lớn nghe qua mỗi một câu "dã chủng", từ nhỏ đến lớn hâm mộ người khác có ba mình lại không có, càng lớn lên lại càng thấy như đã hình thành thói quen, nhưng mà thói quen thì không có nghĩa là không khó chịu, chỉ là lúc khổ sở đã được ngụy trang đầy đủ mà thôi, nếu không có tám năm mẹ con bị chia cách, nếu không trải qua một lần bắt cóc, nếu trong lúc hôn mê không nghe được Lục Na muốn giết mình, chắc cậu thật sự sẽ tiêu sái cười cười bỏ qua thù hận.

Năm hai mươi mấy tuổi, Diệp Minh Nhu đã bị đuổi ra khỏi nhà, đến nay vẫn không thể đoàn viên cùng cha mẹ. Đinh Đồng cướp mất chồng của nàng, cướp đi con trai nàng, nàng bị bắt trở thành tiểu tam, sau khi tìm được đường sống trong chỗ chết, lại mắc phải căn bệnh trầm cảm, một mình nuôi nấng con trai, nhưng con trai đến năm mười hai, mười ba tuổi lại bị bắt cóc.

Trong suốt quãng thời gian tám năm, mỗi một giây đều là dày vò, mà tất cả những thứ này cũng chỉ là vật hi sinh mà Đinh Đồng dùng tới để theo đuổi tình yêu.

Đinh Đồng không được cậu đáp lại, càng thêm vội vàng: "Thực xin lỗi, tôi còn muốn thay mặt Na Na xin lỗi cậu. Diệp Chân, thực xin lỗi...Tha cho nó đi...Đều là lỗi của tôi, thực xin lỗi..."

"Không sao, dì Đồng, nếu tôi nói không sao có thể làm cho dì cảm thấy tốt hơn một chút, thì tôi sẽ nói không sao."

Cậu rũ mắt, thật lâu sau mới cong khóe môi, ngẩng đầu: "Tôi sẽ không hận dì, nhưng mà...tôi cũng sẽ không tha thứ cho dì, ít nhất tôi không muốn thay mẹ tôi tha thứ cho dì. Dì cũng không cần thay Lục Na giải thích với tôi, tôi chưa từng hận chị ấy, nói đến thì đứng trên lập trường của chị ấy, quả thật là tôi đã cướp đi tất cả của chị ấy, tuy không phải là ý muốn của tôi...Vậy cứ tính là huề nhau đi. Có lẽ một ngày nào đó chị ấy đến gặp dì, dì nên giải thích với chị ấy mới đúng."

Đôi mắt Đinh Đồng phủ đầy tơ máu, kinh ngạc nhìn cậu, thời gian thăm tù rất nhanh sẽ hết, miệng của bà ta vẫn đang nói là "thực xin lỗi", như là đang chuộc tội, nghĩ rằng nếu làm như vậy có lẽ sẽ giảm đi một ít tội nghiệt.

Diệp Chân xoa xoa mắt, cúp điện thoại, cũng không quay đầu lại đã rời đi, cuộc sống còn rất dài, bây giờ nên lấy tư thái quyết tuyệt một đao chặt đứt thù mới hận cũ, nếu không thể xóa bỏ hết được, vậy liền vứt bỏ thù hận lại phía sau, cho nó bay theo gió.

Lúc đi ra khỏi trại tạm giam, đụng phải bả vai một người đi tới từ phía trước, tâm trạng Diệp Chân không được tốt, chỉ cúi đầu nói câu "xin lỗi" liền tránh ra, cước bộ người nọ rất gấp gáp, đầu tóc lộn xộn càng có vẻ hùng hổ, sau khi Diệp Chân đi xa khoảng mấy mét, người nọ như là nghĩ đến cái gì, đột nhiên quay đầu, trong miệng thiếu mất hai cái răng cửa, có chút buồn cười còn có chút hung ác.

Trái cây chín mọng đỏ rực treo trên đầu, nghênh đón ánh nắng sáng lạn, trông giống như từng cái đèn lồng trong suốt, Diệp Chân đi dọc theo bên đường, đi được hai bước liền dừng chân, miệng vết thương mọc ra thịt non, bị va chạm đau đến dường như muốn nứt ra, vốn cậu còn muốn đến bệnh viện thăm Lục Nguyên Khắc một lát, nhưng vừa thấy bộ dáng thống khổ của Đinh Đồng, trong lòng không khỏi khó chịu, không còn tâm trạng đi thăm hắn nữa.

Rất nhanh đã đến giờ nghỉ trưa, Hạ Kiêu còn đang họp ở dưới lầu, mấy vị quản lý hạng mục đều có chút nơm nớp lo sợ, mày rậm của Hạ tổng nhíu chặt, rất giống như là dấu hiệu gió thổi mưa giông trước cơn bão, nghe bọn họ báo cáo xong liền từng bước từng bước đề ra ý kiến, nói xong lại hỏi bọn họ đã nhớ kĩ chưa? Trong hai ngày có thể sửa xong phương án kế hoạch hay không? Vài quản lý trộm nhìn nhau, mặt mày khó xử: "Được..."

Trợ lý nữ tên Văn Mẫn mới tới yên lặng lau mồ hôi, quả nhiên Hạ tổng bị bộ dạng nửa chết nửa sống của bọn họ triệt để chọc giận, đập bàn một cái, tức giận mắng.

Trợ lý Trương ra ngoài nhận điện thoại, lúc trở về nhìn thấy tình cảnh này, bước chân dừng một chút, thần sắc vẫn như thường, y đi ngang qua Văn Mẫn, bất động thanh sắc đè vai cô lại, vòng ra sau đi đến bên người Hạ Kiêu nói vào tai hắn một câu.

Sắc mặt Hạ Kiêu hơi tốt hơn một chút, mày rậm giãn ra, quét mắt nhìn đồng hồ: "Cứ như vậy đi, mọi nguời nghỉ ngơi giữa giờ một lát, buổi chiều tôi sẽ tới kiểm tra kết quả."

Diệp Chân ngồi trên ghế sô pha mặc người chiêm ngưỡng, mỗi người đi vào báo cáo đều sẽ đánh giá cậu trong chốc lát, có hai tổ trưởng lúc trước đã gặp qua cậu, hướng cậu gật đầu cười cười, cũng có một cô gái không biết cậu, thấy bộ dáng cậu trắng nõn thanh tú liền do dự tiến lên nhắc nhở cậu: "Anh là người của tổ nào thế? Tôi nghe nói hôm nay tâm trạng của Hạ tổng không tốt lắm, anh không nên ở trong này, sẽ bị mắng đó."

Diệp Chân sửng sốt, cười cười với cô: "Cảm ơn, tôi là bạn của anh ấy."

Cô gái hoạt bát le lưỡi: "A, dưới lầu đã họp xong, tôi phải đi trước."

Diệp Chân cười tủm tỉm nhìn theo cô đi xa, lầm bầm lầu bầu: "Tâm trạng không tốt sao?" Nghĩ nghĩ, cậu lột một viên kẹo bỏ vào miệng, lớp chocolate bao bọc phía ngoài nháy mắt đã tan ra, ngọt đến líu lưỡi cậu chậc lưỡi: "Rất tốt mà."

Một đường đi nhanh vào trong văn phòng, Hạ Kiêu mở cửa quét nhìn trong phòng một lần lại không thấy người đâu, đi vào kêu vài tiếng: "Chân Chân?"

Một người đột nhiên nhảy ra từ phía sau cửa, thẳng tắp nhào về phía hắn, trong tiếng hô không giấu được ý cười: "Oa - -!"

May mà Hạ Kiêu phản ứng nhanh, xoay người ôm chặt cậu vào trong ngực. Ôm người lên nhấc chân đá lên cửa, vốn muốn dạy dỗ cậu nhảy lên như vậy lỡ như không đỡ được thì sao, có còn muốn cái chân hay không? Diệp Chân lại trước một bước ôm cổ hắn, ngưỡng cằm cắn lên miệng hắn.

Trên đầu lưỡi còn mang theo vị ngọt của chocolate chưa tan hết, anh tới tôi đi, Hạ Kiêu hôn đến ngày càng động tình, khí thế của hắn quá mức mạnh mẽ, bất tri bất giác hai người đã lui đến góc tường, ngón tay khoác phía sau lưng chuyển dần thành ỷ lại ôm.

"Ưm...Chân đau." Mắt cá chân bị thương không chống đỡ được, thân mình hơi nghiêng.

Môi tách ra, Hạ Kiêu duỗi tay lau đi nước bọt trên môi dưới cậu, hừ lạnh: "Em còn biết đau sao? Anh thấy em càng ngày càng không nghe lời rồi đấy."

Diệp Chân vẫn như cũ cười cười, tuyệt đối không sợ hắn, xoa xoa chỗ nếp nhăn giữa hai chân mày hắn, liếm liếm môi lấy lòng nói: "Em vừa ăn kẹo anh mua, rất ngon."

"Ừm, ăn rất ngon, rất ngọt."

Diệp Chân bị ánh mắt của hắn nhìn đến hai má nóng lên, có lẽ là hôm nay rất lạnh, cho nên phá lệ khát vọng ấm áp của hắn, đứng ở ven đường, người đầu tiên mà cậu nghĩ đến chính là hắn, muốn lập tức nhìn thấy hắn, muốn cùng hắn hôn môi, muốn nghe hắn bất đắc dĩ nói lời thoại sắc tình.

Cái bộ dạng này thật sự là không có chút tiền đồ nào, cậu nhắm mắt mặc kệ, sáp lại hôn lên môi hắn. Hạ Kiêu ôm cậu ngồi trên bàn làm việc, đẩy máy tính và giấy tờ sang một bên, hai người dính cùng một chỗ, hôn hôn liền nổi lên dục vọng, cậu không địch lại khí thế của Hạ Kiêu, đầu óc choáng váng thuận theo nằm xuống, cái ót đặt trên mặt bàn, hai mắt ướt át, ngẩng cằm lộ ra một đoạn cần cổ trắng nõn trơn bóng.