Ngược lại với Đinh Đồng đang hoảng loạn, Lục Na dị thường im lặng, lúc ra khỏi nhà vội vàng chưa kịp trang điểm, không tô son trát phấn, mi mục thanh tú, thoạt nhìn giống Diệp Chân đến bảy tám phần.
Bọn họ là chị em cùng cha khác mẹ, hoàn cảnh lớn lên hoàn toàn khác nhau, tính cách cũng chênh lệch rất nhiều, duy độc có hai đặc điểm được duy truyền từ Lục Nguyên Khắc còn miễn cưỡng chứng tỏ được huyết thống giống nhau, một là mắt hạnh đen nhánh, hai là tính cách quật cường không đổi.
Đinh Đồng nhìn Diệp Chân đã ngất đi trên giường phẫu thuật, quần áo của cậu hiển nhiên đã được thay qua, một khúc tay chân lộ ra bên ngoài, trên cổ tay còn có thể thấy được vệt dây trói chặt, mặt mày không có chút máu. Đinh Đồng sợ tới mức tay chân nhũn ra, không dám lại nhìn kỹ, lúc này lại có y tá tiến vào truyền nước cho cậu, theo thói quen tiêu độc kim tiêm.
"Người nhà?" Cô cúi đầu tháo cuộn cầm máu ra, không đợi trả lời đã vô cùng thuần thục nói: "Có muốn tiếp tục hay không? Tóm lại đã ký hợp đồng rồi, các người tự suy xét rõ ràng."
Lúc trước tuy Đinh Đồng có bắt cóc cậu, nhưng chưa từng nghĩ tới việc làm hại đến tính mạng Diệp Chân, thứ nhất mạng người quan trọng, thứ hai Lục Nguyên Khắc là ba ruột của cậu, bà ta không dám xuống tay. Nhưng bây giờ làm cho Diệp Chân nửa chết nửa sống như vậy, làm sao còn có tâm trạng nghĩ đến thù hận gì nữa, Lục Nguyên Khắc đang tìm kiếm Diệp Chân, bà ta phải nhanh chóng để Diệp Chân chuyển viện.
Lục Na đứng ở cửa, ánh mắt đăm đăm, kinh ngạc nhìn Đinh Đồng nôn nóng đi qua đi lại, thật lâu sau bỗng nhiên phì cười, cười đến sảng khoái lại thê lương, mở miệng nói: "Anh họ nói nếu đầu óc nó không tỉnh táo thì ba sẽ không giao công ty cho nó, nếu nó...chết thì càng tốt, ba cũng chỉ có thể đem tài sản để lại cho con. Mẹ, mẹ nhìn bộ dạng của nó xem, có phải sắp chết hay không?"
Đinh Đồng bị lời nói này của cô ta làm sợ tới mức tim đập thình thịch, loại hành vi này có khác gì với mưu sát? Bà ta giơ tay lên muốn đánh cô ta cho tỉnh ra, lại hạ tay xuống, ngạc nhiên nhận ra mình đã không còn tư cách giáo dục con, Lục Nguyên Khắc từng châm chọc là bà ta không biết dạy con, giờ đây không muốn nhận cũng không được.
Người ta nói làm việc xấu cuối cùng cũng sẽ phải gánh chịu hậu quả, bà ta đã làm chuyện kê đơn bắt cóc, nay con gái cũng học theo như vậy, càng ác độc hơn so với bà ta năm đó. Bất giác, tay chân Đinh Đồng phát lạnh, như rơi vào hầm băng, giọng nói đau khổ cầu xin: "Na Na, dừng tay lại đi."
Lục Na nhìn bàn tay bà ta đang chậm rãi hạ xuống, ánh mắt ngày càng lạnh lẽo, không có nửa điểm hối hận.
Cô ta đã bị thù hận che mờ lý trí, không chỉ đứng im không nói, ánh mắt còn liếc đến mạch điện trên bàn, thừa dịp y tá đi ra ngoài, đóng cửa phòng lại đi qua cầm lấy hai cực dây dẫn.
"Con muốn làm gì?" Mắt Đinh Đồng trừng lớn khó tin nhìn cô ta.
Tay Lục Na không ngừng run lên: "Mẹ, con đã không thể quay đầu rồi, ba cũng sắp đến đây...Không bằng bây giờ giết chết nó cho xong hết mọi chuyện, mẹ đừng sợ, con sẽ tự mình vào tù." Nói xong, cô ta nhắm mắt lại đem đầu dây điện hướng về phía đầu Diệp Chân.
Đinh Đồng hét lên một tiếng.
Lục Na từ từ nhắm mắt lại không dám nhìn, lại cảm giác tay chân Diệp Chân không có phản ứng, cô ta chậm rãi mở mắt, đánh bạo chạm vào huyệt thái dương Diệp Chân, vẫn không có phản ứng, lúc này mới phát giác chốt điện chưa mở, tay chân Lục Na bối rối thật vất vả sờ soạng đến chốt mở, điều chỉnh mức điện đến mức lớn nhất.
Diệp Chân lại bị động tác thô lỗ của cô ta tác động, có dấu hiệu sắp tỉnh lại.
Lục Na cúi đầu nhìn đến mi mắt cậu run run, tròng mắt hơi hơi chuyển động, đôi môi khô khốc mở ra không biết đang nói mớ cái gì, đây là một cái mạng người còn sống sờ sờ, tay cô ta run lên khó có thể khống chế.
Đinh Đồng đã sợ tới mức ngồi bệt xuống đất, một bên sợ hãi kêu lên, một bên bò lết qua kéo cánh tay Lục Na.
Không biết từ khi nào, bên ngoài đã đổ một trận tuyết lớn.
Lục Na nuốt nuốt nước miếng, trên chóp mũi phủ đầy mồ hôi. Đinh Đồng cản trở làm cho cô ta càng trở nên hoảng loạn khó có thể xuống tay. Một giây sau, Lục Na dùng lực phủi rớt cánh tay mẹ mình, đầu kim nhắm ngay thái dương Diệp Chân, tại lúc cô ta đang tập trung cao độ chuẩn bị xuống tay, nháy mắt chỉ nghe một tiếng nổ lớn, cửa bị người ta dùng lực đá văng, cơ hồ sắp sập, cửa gỗ màu xanh đụng vào trên tường làm nứt xuống vài vụn gỗ bắn ngược lại.
Lục Na sợ tới mức hai tay hoảng lên, dòng điện vừa vặn chạm đến trên ngón tay cô ta, nhất thời cả người run lên, hai mắt trắng dã té trên mặt đất run rẩy không ngừng.
"Na Na!" Đinh Đồng kinh hãi thét chói tai, sợ đến mức cổ họng sắp hét rách.
Người đi vào không phải Lục Nguyên Khắc, mà là một nam nhân có khuôn mặt cương nghị, phía sau là một đám người. Phương Uy xô ngã cửa, đi lên liền một cước gạt ngã bảo an trên mặt đất.
Hạ Kiêu liếc mắt nhìn đến Diệp Chân đang nằm trên bàn phẫu thuật, chỉ thấy như trong đầu có một tiếng sấm, tiến lên phía trước nhìn bộ dáng hấp hối của cậu, cúi người nhẹ vỗ hai má cậu, lông mày nhíu chặt lại, giọng nói áp lực gọi cậu: "Chân Chân - - Chân Chân - -"
"Không...A...Đừng đánh, đau quá..." Diệp Chân thống khổ vặn vẹo đầu, tay chân giãy dụa, miệng mồm không rõ: "Tôi...không sai...Tôi không sai."
Bác sĩ Dương Khuyển Câu đang tập luyện trên sân thể dục, y tá lo lắng không yên chạy tới nói có người nhà bệnh nhân đang quấy phá, ông ta vội vàng đuổi tới chạy qua cửa phòng, chỉ vào Phương Uy, khí thế mười phần: "Cậu là ai? Sao lại dám đánh người? Cậu có biết tôi là ai không?!"
Phương Uy ước chừng cao hơn ông ta cả một cái đầu, dễ dàng bắt lấy ngón tay ông ta bẻ ngược ra phía sau: "Lão tử quản ông là cái thứ mèo con chó con gì, ông còn dám chỉ vào tôi lần nữa thử coi, xem xem tôi có bẻ gãy ngón tay của ông không!"
"Để cho bọn họ đi vào." Hạ Kiêu đẩy bàn phẫu thuật đến trong góc trống, đứng dậy nhìn về phía cửa, mặt trầm như nước.
Dương Khuyển Câu đánh giá hắn một chút, thấy hắn quần áo chỉnh tề, đang cởi áo khoác treo lên lưng ghế, bên trong một thân tây trang xanh lam cắt may khéo léo, dáng người cao ngất, chỉ nghĩ là một người làm công tác văn hóa có uy tín, vội vàng sửa sang lại áo khoác blouse, đẩy Phương Uy ra đi vào.
"Chào cậu." Dương Khuyển Câu nhe răng, cười đến âm dương quái khí: "Cậu là...A - -! Dừng tay!"
Chỉ thấy Hạ Kiêu cười lạnh một tiếng, chộp lấy máy móc trước mặt đập thành nát nhừ.
Sắc mặt Dương Khuyển Câu nhất thời thay đổi, trợn mắt trừng trừng chỉ vào hắn, còn chưa kịp nói chuyện đã thấy hắn cởi nút áo tây trang, trong mắt chứa đầy ngoan lệ, lưu loát xoay người đá một cước, giày da trong tầm mắt ngày càng phóng lớn, cuối cùng dừng ở giữa mũi ông ta, máu tươi nháy mắt phun ra. Dương Khuyển Câu che mũi, một bên chạy trối chết một bên quát lớn bảo vệ đứng ở cửa làm gì?
Phương Uy sợ hãi than, thì ra cố chủ của mình cũng biết đánh nhau, cú đá này đúng là tuyệt. Dương Khuyển Câu thấy tình thế không ổn muốn chạy, Phương Uy nhấc chân đặt tại trên khung cửa ngăn lại, còn vô tội cười cười với Dương Khuyển Câu.
Dương Khuyển Câu muốn chạy lại không thể chạy, trong miệng toàn là mùi máu tươi, buổi sáng ông ta còn gọi người đánh Diệp Chân, nào nghĩ đến mới một lát đã đến lượt mình. Hạ Kiêu tiến lên hai bước bắt lấy sau áo ông ta kéo về, một động tác quăng qua vai làm cho ông ta đập mặt xuống dưới sàn, trước mắt đầy sao.
"Đều nghe người ta nói là bác sĩ nhân hậu luôn cứu người, còn ông? Như ông mà cũng dám xưng là bác sĩ sao?" Hạ Kiêu bóp chặt cổ ông ta, đấm một cú lên bên má ông ta, xuống tay vừa nhanh vừa nặng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi mẹ nó đau lòng em ấy ngay cả một ngón tay cũng không dám động, ông là cái thá gì mà dám tra tấn em ấy?"
Dương Khuyển Câu ngã trước mặt Đinh Đồng, miệng mũi huyết nhục mơ hồ ai ai kêu to. Câu nói của Hạ Kiêu vừa rồi là nói cho Dương Khuyển Câu nghe, cũng là nói cho bà ta nghe, hắn chỉ ngước mắt trừng bà ta một cái cũng đã làm nữ nhân hơn 40 tuổi này sợ tới mức không thở nổi ngất đi.
Trong phòng loạn thành một mớ, bảo vệ chạy tới ngày càng nhiều, Phương Uy cùng Hạ Kiêu ở trong đám người đánh tới tâm tình sảng khoái, động tĩnh quá lớn đánh thức Diệp Chân, cậu nâng đầu ngồi dậy. Hạ Kiêu lo lắng Diệp Chân sẽ bị đụng trúng, liền đi qua giống như môn thần đứng canh giữ trước giường cậu, nhất thời không có người nào dám lại gần.
Trong thoáng chốc, Lục Nguyên Khắc và Diệp Minh Nhu cũng chạy tới, phía sau còn có vài cảnh sát. Hạ Kiêu gạt ngã một tên bảo vệ, cảnh sát quát lớn một tiếng, nhóm bảo vệ sột soạt trao đổi cảnh sát đến đây, đứng im không dám động thủ, lần lượt rời khỏi phòng.
Hạ Kiêu cảm giác phía sau có người đang nắm lấy góc áo của hắn, giọng nói suy yếu: "Ca ca..."
Hắn cũng không quản Lục Nguyên Khắc và Diệp Minh Nhu đứng trước cửa nữa, trước mặt mọi người xoay lại, ôm cậu hôn hôn đỉnh đầu cậu: "Ừm, anh ở đây."
Trên người Diệp Chân vô cùng đau đớn, nước mắt nghẹn hai ba ngày rốt cuộc nhịn không được, chôn trong ngực hắn nức nở khóc lớn.
Sắc mặt Lục Nguyên Khắc không tốt lắm, dưới chân không vững, Diệp Minh Nhu ở bên ngoài thò cổ tìm kiếm thân ảnh con trai, vô cùng lo lắng, không đợi bảo vệ đi ra hết đã ngược đám đông chen vào trong phòng, Lục Nguyên Khắc chỉ có thể cố gắng chống đỡ che chở Diệp Minh Nhu đi vào.
Ai ngờ một tên bảo vệ vừa mới bị Hạ Kiêu gạt ngã là một phần tử bạo lực đã có tiền án, ra tù vài năm vẫn chưa có công việc, nhờ vào quan hệ mới được làm việc ở trung tâm này. Dương Khuyển Câu thấy anh ta không có đầu óc lại có chút công phu quyền cước, trong trung tâm này nhận bệnh nhân mười người đã có chín người là mấy đứa nhỏ có khuynh hướng bạo lực, chính là đang cần người như anh ta phụ giúp, liền giao cho anh ta làm đội trưởng đội bảo vệ. Từ đó anh ta đã vô cùng biết ơn Dương Khuyển Câu.
Buổi sáng chính là anh ta dẫn người "dạy dỗ" Diệp Chân, lúc này anh ta đứng dậy, mắt lộ hung ác, thấy Hạ Kiêu quay lưng lại, trong lòng hận cực, cầm cái bình chuyền nước của Diệp Chân muốn đập trên đầu hắn.
Mọi người đều hô to cẩn thận.
Diệp Chân ngẩng đầu từ trong ngực Hạ Kiêu, mắt thấy cái bình đã sắp nện xuống cũng không biết lấy khí lực từ đâu, ôm bả vai Hạ Kiêu đặt hắn dưới thân, chính mình lại cắn răng nhắm mắt che chở hắn.
Nháy mắt cái bình sắp rơi trên đầu cậu, Hạ Kiêu và Phương Uy đứng bên giường đã có phản ứng, một người nhấc chân đá mạnh vào đầu gối anh ta, một người duỗi tay nắm chặt xương cổ tay anh ta giật một cái, trong chốc lát tên bảo an đó đã văng thật xa, xương bánh chè bởi vì tác động mạnh đã gãy mất, thủy tinh nứt ra từ bình dịch đâm vào lòng bàn tay, anh ta kêu thảm thiết không đứng lên nổi.
Cảnh sát tiến lên bẻ ngược cánh tay anh ta ấn xuống đất, giận dữ mắng: "Thành thật một chút!"
Diệp Minh Nhu vừa bị một màn này làm cho hoảng sợ, đẩy đám người lộn xộn ra chạy đến bên bàn giải phẫu, mới có hai ngày, thấy con trai bị tra tấn đến khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch cơ hồ mất nửa cái mạng, thất thanh hô "Chân Chân", đau lòng đến mức không ngừng rơi lệ.
"Lục tiên sinh, anh không sao chứ!?"
Nghe cảnh sát phía sau kinh hô, Diệp Minh Nhu quay đầu nhìn, thì ra là Lục Nguyên Khắc khom lưng đỡ tường, mồ hôi đầy đầu, hai người đối mặt, Lục Nguyên Khắc cười cười trấn an nàng, trước mắt tối đen rốt cuộc ngã xuống.
Đến tận bây giờ Diệp Minh Nhu mới biết, hắn đã mắc bệnh ung thư thời kì cuối.