Từ quán cà phê chạy ra, gió lạnh đập vào mặt, giống như những lưỡi dao đang lăng trì trên toàn bộ da thịt Diệp Chân, áo lông đơn bạc không giữ được bao nhiêu ấm áp, ngược lại càng giống như là đem khí lạnh thổi ngược vào da thịt, cậu bị đông lạnh đến khớp hàm cũng run lên. Cước bộ Diệp Chân lảo đảo lại cố chấp, chạy đến ven đường bắt xe, cánh tay gầy gò đưa ra hồi lâu cũng không có xe taxi nào dừng lại, nhất thời nóng nảy, cậu bước xuống mặt đường giống như là đầu óc không còn tỉnh táo mà muốn ra đường cản xe lại.
"Ting ting - -" tiếng kèn chói tai liên tiếp vang lên. Diệp Chân cả kinh khôi phục được chút thần trí, đứng im trong dòng xe cộ tấp nập, bảo tiêu cách đó không xa đã sắp bị dọa chết, tiến lên cỡ trăm mét chạy đến kéo cậu về bên lề đường.
"Ca ca!" Sau khi đứng vững, Diệp Chân mừng rỡ hô to, nhưng lúc thấy được mặt y lại mất mát rũ mi, đôi mắt dần ảm đạm: "Thật ngại quá, tôi nhận sai người." Rồi sau đó cậu lại nhỏ giọng lầm bầm lầu bầu: "Anh ấy không có ở đây, sao có thể là anh ấy được..."
Phương Uy cũng không biết rằng "ca ca" trong miệng cậu là Hạ Kiêu – cố chủ của mình, làm nghề này của y, cũng không thể dễ dàng để bại lộ thân phận, chỉ có thể bắt taxi giúp cậu, Diệp Chân cũng không khách khí, cậu rất nôn nóng, trực tiếp lên xe đi về phía nhà Hạ Kiêu, hấp tấp mở cửa nhà đi vào, lúc nhìn thấy ghế sô pha trong phòng lại giống như là bị rút hết sức lực.
Trong đầu không thể khống chế được mà tưởng tượng ra thân ảnh Hạ Kiêu cùng nữ nhân kia quấn chặt vào nhau, hình ảnh đó làm cho cậu gần như phát điên. Hạ Kiêu đối với cậu mà nói đã sớm không chỉ là chữ "thích" đơn giản như vậy.
Hắn là người mà cậu tin tưởng nhất trên đời này, là tồn tại gần giống với thần. Từ nhỏ Diệp Chân đã không có ba nuôi dạy bảo vệ, liền đem Hạ Kiêu coi thành một người ba; Diệp Chân không có anh chị em chơi đùa thân mật, liền đem Hạ Kiêu trở thành anh ruột, thậm chí lúc cậu bắt đầu mối tình đầu, vừa mới nếm được một ít mùi vị của tình yêu, cũng đã sinh ra tính chiếm hữu đối với Hạ Kiêu.
Trong tiềm thức của cậu, Hạ Kiêu như là một lớp bảo vệ cứng rắn gắn vào trên người cậu, cậu ỷ lại hắn tựa như môi với răng, nhưng vừa rồi mấy câu nói của nữ nhân kia lại giống như là một cây đao đâm xuyên qua, đâm sâu vào trong máu thịt cậu, đau đớn khó nhịn, máu me đầm đìa, gió lạnh ào ào thổi vào.
Móng tay cậu giống như muốn cào vách tường ra một cái lỗ, áo len đơn bạc mướt mồ hôi dán trên người, như rơi xuống hầm băng, cậu bỗng nhiên đứng lên, giống như là muốn chạy trốn thứ gì đó. Diệp Chân chạy lên lầu, chui vào trong chăn quấn chặt chính mình không lộ ra một kẻ hở.
Không bao lâu sau, tiếng khóc như nở như một con thú non đang gào thét phát tiết đi ra, sau nữa lại ngưng bặt, Diệp Chân che miệng, giống như nghe được thanh âm nam nữ hoan ái dưới lầu cậu trốn trong chăn bịt chặt lỗ tai: "Đừng kêu...Đừng kêu nữa...Anh ấy là của tôi."
Không khí trong chăn mỏng manh, cậu khóc đến mức không kịp thở, lại thêm mấy ngày này mất ngủ, trong đầu không thể tỉnh táo, trước mắt tối đen, ngất đi.
Lúc tỉnh lại, ngoài cửa sổ đã tối đen, mưa to ào ào cọ rửa mặt thủy tinh trên cửa, âm thanh nhảy nhót.
Cậu xuống giường đi chân trần đến dưới lầu, ngơ ngác không cảm giác được mặt sàn lạnh lẽo, ánh mắt cậu tránh khỏi sô pha, giống như máy móc lấy đồ ăn từ trong tủ lạnh ra, rửa rau nấu cơm, cậu vẫn chưa ăn cơm trưa, cái bụng đã bắt đầu kêu vang.
Lang thôn hổ yết ăn hai chén cơm, đôi đũa còn chưa buông xuống đã nghe tiếng chuông di động vang lên, cậu ngừng thở, đầu ngón tay phát run cầm lấy di động, si ngốc nhìn một lúc lâu, cuối cùng mới bắt máy.
"Chân Chân." Giọng nói Hạ Kiêu có chút gấp gáp, lại giống như là đang cố ý áp chế xuống, ôn nhu nói: "Bảo bối, em đang làm gì thế? Sao lâu vậy mới bắt máy?"
Diệp Chân nghe hắn gọi mình là bảo bối, chóp mũi đau xót, đôi mắt đỏ lên, cắn chặt răng ngăn chặn tiếng khóc nức nở, còn cố gắng làm bộ như đang vui vẻ: "Không...Không làm gì cả, vừa mới đi ngủ, đều tại anh đánh thức em."
Ở đầu bên kia điện thoại, Hạ Kiêu nhẹ nhàng thở ra, vỗ vỗ Trương Thao bên cạnh ý bảo y lấy đống chocolate trên giá hàng: "Được, đều tại anh, em đừng ngủ nữa, đi ăn cơm đi, không thì buổi tối lại không ngủ được...Lấy loại này...Loại kia cũng lấy một ít."
Trương trợ lý số khổ đẩy xe chứa đầy đồ ăn vặt nhiều màu sắc, rống to qua di động: "Đã nhiều lắm rồi, một năm chắc cũng chưa ăn hết. Hạ tổng, anh đúng là thật thương vợ mà!"
Trong lòng Diệp Chân tràn ngập phiền muộn, câu này giống như là một tia sét bổ xuống đầu cậu, làm cho lá gan đều nứt ra, cuống quít cúp điện thoại.
Lý trí đang khiển trách cậu nên tin tưởng Hạ Kiêu, nhưng trước mắt lại giống như là đang đứng trước một vực sâu vạn kiếp bất phục, bên trong không ngừng truyền ra những tiếng cười nhạo "Mày không thể thỏa mãn hắn...Mày không thể sinh con cho hắn...Mày là đàn ông...", cậu không thể coi như là không có gì mà tin tưởng mười phần, tiếp tục bước tới, cậu đang hoài nghi chính mình, cậu sợ rơi xuống sẽ tan xương nát thịt, cậu cũng đang nghi ngờ Hạ Kiêu, cậu sợ Hạ Kiêu thật sự coi cậu là một loại trói buộc.
Chuyện gì cuối cùng rồi cũng sẽ phải đối mặt, chiếc khuyên tai trân châu giấu trong khe hở sô pha chính là một quả bom hẹn giờ. Diệp Chân hít sâu một hơi, cưỡng ép chính mình phải tỏ ra thoải mái một chút, chậm rãi đi qua lật mấy tấm nệm sô pha lên, dưới đáy không có, dưới đệm cũng không có, sắc mặt cậu tốt lên một chút, chỉ cần không tìm thấy chiếc khuyên tai, cán cân trong lòng cậu có thể nghiêng về phía Hạ Kiêu một chút.
Nhưng mà sự thật giống như là một con rắn hổ mang đầy nọc độc, lúc cậu lấy khuyên tai từ kẽ hở bên trong sô pha ra, cái miệng rắn mở lớn, hàm răng sắc nhọn cắn mạnh lên quả tim cậu, cắn đến máu chảy xối xả, đau đến nát lòng. Không phải là do cậu không tin, khuyên tai trân châu mượt mà kia giống như là cái bàn ủi phỏng tay. Diệp Chân sợ tới mức ném nó xuống mặt sàn, viên trân châu lăn đến bên chân cậu, Diệp Chân vội vàng đứng dậy đi khỏi phòng khách, cảm giác nơi đó thật đáng sợ thật bẩn.
Cậu ôm đầu gối ngồi ở cửa cầu thang, bỗng nhiên nhìn đến khung ảnh lá phong treo trên tường, làm cho đầu óc đau buốt, rốt cuộc nhịn không được, vừa khóc lớn vừa đạp lên ghế dựa lấy khung ảnh xuống, nức nở không nói thành câu: "Anh không cần, không...Không cho anh..."
Mưa rào đổ xuống bên ngoài, không khí lạnh phương Bắc làm cho nhiệt độ giảm xuống đến gần 0 độ, giọt mưa hỗn độn đập lên mặt sinh đau, Diệp Chân ôm khung ảnh, cầm cái ô đã tơi tả không chịu nổi trước cơn gió mạnh, ống quần rất nhanh đã ướt đẫm, mưa thấm vào trong giày đông lạnh làm cho ngón chân cũng run lên, cậu dọc theo ngã tư đường đi về phía trước, không có mục đích, trong lòng như nghẹn một đám lửa, hạ quyết tâm không thể ở trong nhà Hạ Kiêu.
Tiểu tổ tông này tinh thần hoảng hốt bước chậm trong mưa, chỉ khổ cho Phương Uy, không dám cản, lại không dám cách cậu quá xa, thật vất vả Diệp Chân mới đến được con đường náo nhiệt, dừng chân tại trụ đèn xanh đèn đỏ, y vội vàng chạy vào một cửa hàng đồ ăn nhanh giải quyết nỗi buồn, khi đi ra thì Diệp Chân đã đứng trước cửa chờ y.
Phương Uy bị một đôi mắt to sưng đỏ nhìn chằm chằm, cả người hoảng hốt, đang muốn làm bộ như không quen cậu, lại bị kéo cánh tay.
"Anh đừng đi theo tôi." Mặt mày Diệp Chân trộn lẫn mưa cùng nước mắt, mái tóc đẫm nước đôi môi tái nhợt miễn cưỡng kéo ra một nụ cười gần như là cầu xin: "Tôi cũng không phải là tội phạm, vì sao cứ muốn theo dõi tôi."
Phương Uy cảm thấy tiểu tổ tông này có điểm không bình thường, cụ thể ra sao thì y không nói được, y là bảo tiêu, không phải là cố vấn tình cảm, chỉ phụ trách an toàn cho khách hàng, những chuyện khác sẽ không xen vào, nếu Diệp Chân không muốn thấy y, y cũng chỉ có thể cách ra xa.
Vốn là ỷ vào trong điện thoại Diệp Chân có thiết bị định vị sẽ không xảy ra chuyện gì, nào biết dấu chấm xanh lục hiển thị vị trí định vị trên di động bỗng nhiên dừng lại, Phương Uy phóng to bản đồ, hiển thị Diệp Chân đang ở trong biệt thự bờ sông của Diệp Minh Nhu, nhưng không có vào nhà. Theo bản năng Phương Uy bỗng nhiên nổi lên cảnh giác, một bên chạy về hướng tiểu khu, một bên quan sát điểm xanh lục, đến chỗ đó quả nhiên chỉ có cái điện thoại rơi trên mặt đất.
Lui về hai bước, vẻ mặt y trở nên nghiêm túc, quỳ trên mặt đất lầy lội, cẩn thận quan sát một vài dấu chân to lớn hỗn độn, lấy ngón tay đo đạc chiều dài, chiều ngang dấu chân một lát.
Phương Uy nhịn không được mắng một câu thô tục, Diệp Chân quả nhiên đã xảy ra chuyện.