Mặt Lục Nguyên Khắc không chút thay đổi nhìn người phụ nữ trước mặt này, sau đó mới chậm rãi ngồi thẳng lại trên giường bệnh, mang kính mắt, tháo cuộn dây buộc túi hồ sơ, rút ra một chồng ảnh chụp thật dày.
Hắn lật từng tấm từng tấm, ngoại trừ vẻ lãnh khốc không thể che đậy trong mắt ra thì ngay cả hô hấp cũng không có chút hỗn loạn nào.
Trong phòng bệnh yên tĩnh gần như quỷ dị, Đinh Đồng ngồi một bên xiết chặt mấy đốt ngón tay lạnh lẽo, rốt cuộc nhịn không được nhỏ giọng nhắc nhở hắn: "Loại chuyện đồi phong bại tục này mà cũng làm ra được, anh không biết đâu, nó đã cùng nam nhân này ở chung..."
Không đợi bà ta nói xong, Lục Nguyên Khắc bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, nâng mắt nhìn chằm chằm bà ta, tròng mắt băng lãnh thấu xương: "Làm phiền cô rồi, con trai của tôi với cô không thân cũng chẳng quen mà lại được cô phí tâm "chiếu cố" như vậy, việc này ngay cả người ba ruột như tôi còn không biết...Cô đã theo dõi bao lâu rồi?" Nói xong lại cầm lên mấy tấm ảnh chụp, khóe miệng tựa tiếu phi tiếu, cả người tỏa ra khí thế còn lạnh lẽo hơn cả ngọn gió phương Bắc ngoài cửa sổ.
Môi Đinh Đồng run run, bà ta vẫn còn rất yêu nam nhân này, nhưng đồng thời bà ta còn rất sợ hắn, hắn là một con sói uy vũ càng là một con rắn âm hiểm, bà ta điên cuồng mê luyến người nam nhân mãi mãi không chiếm được này, cho dù hắn chưa từng yêu bà ta thì bà ta cũng không cho phép người phụ nữ khác có được hắn.
Hai mươi năm, đến nay bà ta vẫn còn nhớ rõ buổi sáng sớm kia, đời này duy nhất được một lần tỉnh lại trong lòng nam nhân bà ta yêu, cả người trần truồng, giữa hai chân chua xót nhưng trong lòng lại như được rót mật, bà ta dùng ngón tay khẽ vuốt chóp mũi cao thẳng của nam nhân, sau đó bà ta nhịn không được mỉm cười. Không ngờ nam nhân lại khàn khàn cổ họng, thốt ra ngữ khí mơ hồ: "Tiểu Nhu...Đừng nghịch."
Cảm giác bàn tay hắn đặt trên cổ vẫn rõ ràng như cũ, một giây trước còn trần truồng ôm nhau nhưng giây tiếp theo nhìn thấy rõ mặt bà ta, hắn liền muốn điên rồi, con mắt đỏ rực khó có thể tin, chậm rãi biến thành thù hận thấu xương, hắn bóp cổ bà ta, cơ hồ bóp đến mức bà ta muốn tắt thở, hắn nói: "Đinh gia các người không có một thứ tốt, tất cả đều là thứ hạ tiện!"
Đinh Đồng hoảng hốt rơi xuống một giọt nước mắt, rớt trên mu bàn tay, tốt xấu gì cũng ấm áp hơn ánh mắt vô tình của hắn, hai mươi năm này đến cùng là đã có được thứ gì chứ? Ba mẹ suýt chút nữa đã vào tù, tập đoàn Đinh thị từ lâu đã bị Lục Nguyên Khắc đóng băng...Quanh co lòng vòng, tình yêu mà cô gái trẻ mong đợi lại biến thành tờ giấy chứng nhận kết hôn không có độ ấm, hiện tại ngay cả chứng nhận kết hôn cũng sắp không còn nữa.
Vốn bà ta còn đang đợi hắn giận dữ thu hồi chức vụ của Diệp Chân, giờ phút này Đinh Đồng quay đầu đi, không dấu vết lau đi giọt nước mắt, bà ta sợ đến khớp hàm phát run, làm thế nào cũng không nghĩ đến hắn lại giành trước chất vấn việc chụp lén.
"Là Na Na vô tình có được, không phải em..." Bà ta muốn giải thích lại phát hiện Lục Nguyên Khắc chưa từng ngẩng đầu nghe, chỉ có thể cười khổ: "Tóm lại Diệp Chân là đồng tính luyến ái, anh cũng thấy rồi, em cảm giác rất ghê tởm, nếu nhóm cổ đông biết được..."
Rốt cuộc Lục Nguyên Khắc cũng nâng lên ánh mắt, lại hỏi: "Cô muốn cái gì?"
Đinh Đồng chống lại đôi mắt chán ghét của hắn, trong lòng nhảy dựng, nhắm chặt mắt, lấy ra tờ giấy trong túi: "Cổ phần."
Lục Nguyên Khắc thế nhưng lại nở nụ cười, hắn dịch chuyển tầm mắt, tháo kính xuống, giống như nghe được câu chuyện buồn cười vô cùng, cười không ngừng.
Đinh Đồng bị hắn cười sợ tới nổi da gà, hoảng hốt lớn tiếng truy vấn: "Sao? Anh không đồng ý? Na Na cũng là con của anh sao anh, có thể đem tất cả cổ phần đưa cho Diệp Chân? Đưa cổ phần cho tôi, nếu không ngày mai mọi người đều sẽ thấy được sấp ảnh chụp này."
Lục Nguyên Khắc lại nhìn về phía bà ta, trên mặt vẫn có ý cười như cũ, trong mắt lại không có nửa phần tình nghĩa: "Được thôi, muốn bao nhiêu? Không bằng tất cả đều đưa cho cô đi."
Đinh Đồng sững sờ ngồi trước giường hắn, quả thật không thể tin được lỗ tai chính mình.
"Chỉ là..." Hắn nói: "Nếu muốn cổ phần, cô nên sớm kí xong hiệp nghị ly hôn, tôi đã sớm phiền chán việc phải chạy đến pháp viện nhiều lần rồi, cô hành động nhanh một chút, đừng để cho tôi hối hận."
Diệp Chân ở lại biệt thự bờ sông mấy ngày, mẹ cậu vội vàng nấu cơm mang đến cho Lục Nguyên Khắc, lại thường bị hắn quấn chặt không cho trở về, bởi vậy biệt thự lớn này có vẻ quạnh quẽ lạnh lẽo, cậu nghĩ: Còn không bằng về nhà Hạ Kiêu, còn có chút ấm áp, huống hồ trước kia không cảm thấy chính mình lạ giường, cùng Hạ Kiêu ngủ một tháng, về nhà mẹ ngủ thì lại vẫn luôn mất ngủ.
Cậu nói cho Hạ Kiêu nghe, lược bỏ việc tối hôm qua cả đêm mất ngủ cùng với thói quen uống thuốc ngủ, chỉ nói chính mình ngủ không được sâu, nửa đêm thường mơ thấy mấy giấc mộng kỳ quái. Hạ Kiêu ở bên kia màn hình không chuyển mắt mà ký văn kiện, Diệp Chân thấy hắn không có phản ứng liền gọi hắn: "Hạ Kiêu! Hạ Kiêu ca ca! Hạ...Bác sĩ Hạ! Bệnh của em phải trị thế nào đây?"
Hạ Kiêu nghe vậy ngẩng đầu, ăn không nói có: "Kỳ thật đây là trời sinh, em trời sinh nên ngủ cùng anh, em yên tâm, bệnh này không nghiêm trọng, chỉ cần ngủ cùng anh nhiều một chút là tốt, biết chưa?"
Diệp Chân cười đến nằm ngã vào trên giường, hai chân khua loạn: "Vâng, biết."
Thứ sáu sau khi tan tầm, cậu liền muốn bắt đầu việc chuyển về nhà Hạ Kiêu, cậu rất mệt mỏi, mấy ngày liền phải uống cà phê để lấy tinh thần, tuy rằng đi làm không ngủ gà ngủ gật nhưng kỳ thật hoa mắt chóng mặt, rất muốn nôn, sau khi tan làm gọi điện thoại cho mẹ, cũng không thu dọn quần áo liền tự mình trở về.
Tiện đường đến siêu thị gần đó mua đồ ăn, đang đứng ở khu thủy sản chọn cá, chợt nghe phía sau truyền đến một trận rối loạn, cậu quay đầu nhìn lại, đã thấy một người vạm vỡ dùng cánh tay tóm chặt một nam nhân mặc toàn thân màu đen, Diệp Chân từ xa nhìn lại cảm giác người đó bao bọc giống như một cái xác ướp, người vạm vỡ kia đoạt lấy máy ảnh của y, lưu loát đạp một phát làm cho y lăn tới bên sạp sầu riêng.
Một dãy sầu riêng vừa thô lại chứa nhiều gai nhọn.
Diệp Chân nghe "xác ướp mốc meo" kêu thảm thiết, rụt rụt cổ có vẻ rất đau, khi cậu nhìn về phía người vạm vỡ kia, người đó cũng nhìn lại cậu, chỉ tiếp xúc vỏn vẹn một ánh mắt đã nhanh chóng quay đầu lẫn vào trong đám người. Diệp Chân cảm giác giống như là người đó biết cậu.
"Xác ướp mốc meo" thật lâu vẫn chưa đứng lên, Diệp Chân xách cá chậm rì rì đi về phía trước vỗ vai y: "Này, anh lại theo dõi tôi sao? Tôi đã thấy anh, nhưng anh lại không có ảnh chụp, trở về làm sao để báo cáo kết quả đây?"
"..."
"Về sau đừng theo tôi nữa."
Thám tử tư chỉ lộ ra một đôi mắt, giật mình trong chốc lát, rốt cuộc mới lấy lại phản ứng bị lời này dọa đến hồn phi phách tán, bất chấp sầu riêng cọ đến trên mặt tới đau đớn, lảo đảo bò lết chạy đi.
Diệp Chân nhìn bóng dáng chật vật của y, thì thào tự nói: "Xem ra đã đoán đúng."