Đừng Khóc Nữa, Làm Vợ Của Anh Đi

Chương 11: Bánh bao




Trên ngã tư đường cổ kính, hai bên hàng rượu đều dán chữ đỏ, tiếng người đầu phố ồn ào, vô cùng náo nhiệt.

Hạ Kiêu bị người ta cột vào một cái băng ghế dài, ngưỡng mặt lên trời, một người nam nhân mặc chiếc áo ngắn sát nách nâng một khối đá to đi về phía hắn, vẻ mặt lạnh lùng.

Tiếng gõ xung quang vang lên "loảng xoảng", bọn buôn người muốn hắn biểu diễn tiết mục dùng ngực đập nát cự thạch.

Thanh âm của những người đứng xem xung quanh vô cùng kích động, nhiệt tình trầm trồ khen ngợi khiến cho hắn muốn chửi tục, đáng tiếc cho dù hắn có giãy dụa tức giận mắng chửi như thế nào cũng không có ai phản ứng.

Hắn bị khối đá đè tới không thở nổi, chỉ có một cái đầu nhỏ đen mượt, theo hô hấp lên xuống của hắn mà thong thả phập phồng.

"...Tôi đệch, cái tật xấu gì đây."

Ánh mắt trời yếu ớt, quỷ thích khóc đem chăn cuốn quanh cơ thể, giống như con nhộng bao mình thành một cục, cái đầu đặt trên ngực hắn, thân mình dán lên cánh tay của hắn, tất nhiên đã coi hắn thành cái gối ôm bự hình người, còn ngủ rất sâu nữa.

Làm cho Hạ Kiêu không thể tưởng tượng nổi là cánh tay của mình lại khoát lên eo của Diệp Chân, nhìn giống như là chính mình chủ động ôm cậu vào trong lòng... Nhưng hắn nhớ tối hôm qua rõ ràng là ngủ quay lưng về phía cậu, sao bây giờ lại nằm thành cái tư thế này, thật sự không hiểu được, ngủ một giấc tỉnh lại, nếu trong lòng là một cô gái nhỏ thì hắn còn có thể vui vẻ, nhưng mà lại không phải!

- --

"Ca ca, cho anh cắn một miếng này." Diệp Chân cười tủm tỉm giơ lên cái bánh bao.

Hạ Kiêu quay đầu nhìn cậu, nhướng mày: "Cho tôi cắn một miếng?"

"Vâng."

Hắn không chút do dự mà cúi đầu cắn một miếng, nguyên cái bánh bao béo tròn chỉ còn lại một vòng da ở rìa ngoài.

Đầu lưỡi Hạ Kiêu bị nóng tới mức phải liên tục hít khí, nhưng thấy bộ dáng há hốc mồm của quỷ thích khóc, thiếu chút nữa đã cười ra tiếng: "Ừm, ăn ngon...Diệp Chân, đưa cái bánh bao còn lại cho tôi ăn luôn đi?" Nói xong liền muốn giật lấy.

Diệp Chân nhìn miếng bánh bao tí tẹo còn sót lại trên tay, môi run run, bẹp miệng: "Ô ô ~ ~"

Sáng sớm, trên đường cái đều là những người đi làm, cậu vừa khóc, ánh mắt mọi người liền hướng về bên đây, Hạ Kiêu nhanh chóng đem bánh bao nhét lại trong tay cậu, không có tác dụng... Hắn phải kéo Diệp Chân tới tiệm bánh bao mua hai cái nữa.

"Được rồi, đừng khóc, là do cậu muốn cho tôi ăn bánh bao mà?"

Hạ Kiêu chột dạ, ánh mắt trách móc của bà chủ tiệm bánh bao như tia laser quét đến hắn, hắn bị Diệp Chân khóc đến không có cách nào, cầm bánh lên thổi thổi đút vào miệng cậu.

Tiếng khóc bị ngăn lại, Diệp Chân lau lau nước mắt không để ý tới hắn, nhưng vẫn cầm lấy bánh bao lên ăn.

"Cậu thật đúng là...Bánh bao ăn ngon tới vậy sao?"

"Ừm." Không chút do dự

"..." Hạ Kiêu không nói gì mà nhìn trời, muốn đem bánh bao đập cậu một cái.