Tiết Húc xử lý xong vết thương cho Hạ Lăng liền rời đi, tuy rằng hai người đều chưa ăn, nhưng hắn hiển nhiên không có ý định cùng cô ăn cơm trưa.
Lúc Hạ Lăng trở lại nhà ăn thì đã rất trễ, học sinh hầu hết đều đã rời đi, cô lao công thì đang lau dọn bàn ghế, tùy ý nhìn quanh một vòng, cách đó không xa thấy được Khương Tư Nhu đang đứng dựa lưng vào tường.
"Tư Nhu?" Hạ Lăng kỳ quái đi qua, vỗ vai cô ấy, "Sao cậu còn chưa về lớp?"
Khương Tư Nhu giật mình, bả vai hơi rụt lại, ngẩng đầu nhìn thấy cô thì mới thở phào nhẹ nhõm, "Tớ đang đợi cậu, nhìn thấy Tiết Húc kéo cậu đến phòng bếp trong nhà ăn ..."
Nói xong, cô đứng lên, lo lắng đánh giá Hạ Lăng một lượt, giọng điệu áy náy, "Hắn không làm khó cậu chứ? Thực xin lỗi, tớ không dám đi vào, chỉ có thể ở chỗ này chờ cậu..."
"Không có việc gì, hắn chỉ muốn bôi thuốc cho tớ thôi." Hạ Lăng cười cười, đưa ngón tay bị dán urgo ra cho cô xem.
"Cậu nói thật chứ?" Khương Tư Nhu cảm thấy kì quái, Tiết Húc tốt như vậy sao? Có chút khó tưởng tượng.
Cô cũng không nghĩ quá nhiều, vì hối lỗi, liền kéo Hạ Lăng tới chỗ bán cơm, nói: "Đều là tớ làm hại khiến cậu không ăn được cơm, hôm nay tớ mời, cậu muốn ăn gì thì gọi cái đó."
"Vậy tớ không khách khí đâu." Hạ Lăng không khách sáo, có thể tiết kiệm một ít tiền thật tốt, hơn nữa việc này vốn là vì Khương Tư Nhu nên mới xảy ra, cô không hề thấy nặng lòng.
Lần này Hạ Lăng gọi đồ cũng không khác gì lúc trước, vẫn là một đĩa rau xanh và một bát cơm, còn có một chén canh miễn phí.
"Cậu ăn như vậy thôi sao?" Khương Tư Nhu mở to mắt, "Không cần khách sáo với tớ, gọi thêm nhiều một chút đi."
"Tớ chỉ cần những món này." Hạ Lăng cười lắc đầu, ý là không phải không khách sáo với cô.
"Vậy được rồi." Khương Tư Nhu gật đầu, sau đó đến mình gọi đồ rồi cùng Hạ Lăng tìm chỗ ngồi xuống ăn cơm.
https://truyen4u.net/author/NekoU207
"Cậu và Hoàng Lộ trước kia có phải từng xảy ra chuyện gì không?" Hạ Lăng sau khi ngồi xuống, vừa ăn vừa hỏi.
Khương Tư Nhu trầm mặc, đợi đến khi Hạ Lăng cho rằng cô ấy sẽ không trả lời thì thấy cô nở nụ cười gượng gạo, nói: "Cái này nói ra thì dài lắm."
Kỳ thật cũng không phải chuyện gì lớn.
Khương Tư Nhu cùng Hoàng Lộ ban đầu chỉ là mâu thuẫn nhỏ, cái này liên quan đến bài thi giữa học kì.
Trong lớp 10/22 hầu hết đều là học sinh kém, những bài kiểm tra bình thường đối với họ đều không để vào mắt, nhưng bài thi giữa học kì lại không giống vậy, bởi vì thi xong sẽ họp phụ huynh.
Đến ngày dự thi, Hoàng Lộ vừa lúc ngồi ngay phía sau Khương Tư Nhu, trong lúc làm bài không ngừng đạp ghế cô, muốn cô ấy chép đáp án ném cho mình, Khương Tư Nhu là học sinh gương mẫu, làm sao dám gian dối, chết cũng không dám quay đầu, Hoàng Lộ tức giận đạp mạnh vào ghế cô, động tĩnh không nhỏ, bị thầy giáo phát hiện, bài thi lần đó của Hoàng Lộ bị huỷ, còn bắt mời phụ huynh đến, từ đó về sau Hoàng Lộ đối với Khương Tư Nhu ghi hận trong lòng, khắp nơi đều nhằm vào cô.
"Cho nên cô ta đến bây giờ vẫn tìm cậu gây phiền phức?" Hạ Lăng nghe vậy nhíu mày, đây quả thật không thể nói lý đi.
"Cũng không phải chỉ bởi việc này." Khương Tư Nhu lắc đầu, "Hoàng Lộ thích một nam sinh trong lớp chúng ta, thời điểm lấy thành tích xếp chỗ ngồi, thầy lại xếp tớ và nam sinh kia ngồi cùng bàn, cô ta thực sự tức giận, càng chán ghét tớ hơn, sau đó sử dụng đủ loại thủ đoạn ép tớ đổi chỗ, còn huy động mọi người cô lập tớ..."
Nói tới đây, cô có chút do dự nhìn Hạ Lăng, cắn môi nói: "Hạ Lăng, ngày mai cậu nên xin chủ nhiệm đổi chỗ ngồi đi, cậu mà còn ngồi chung một chỗ với tớ, sớm hay muộn cũng bị bị cô ta nhắm tới."
"Không sợ, ta sẽ báo chủ nhiệm." Hạ Lăng trấn an cười.
"Cậu không biết, Hoàng Lộ quen biết rất nhiều tên lưu manh, nhỡ cô ta phát điên lên thì cái gì cũng dám làm!"
"Tớ sẽ báo cảnh sát."
"..." Nghe rất có lý, cô không thể phản bác được.
Khương Tư Nhu muốn nói bối cảnh trong nhà Hoàng Lộ rất sâu, không sợ cảnh sát, nhưng lại nghĩ gia đình Hạ Lăng cũng không đơn giản, liền không nói gì nữa.
https://truyen4u.net/author/NekoU207
*
Hạ Lăng không biết, chuyện cô đẩy ngã Tiết Húc ở nhà ăn đã lan truyền ra khắp trường học, hiện tại internet phát triển như vậy, sinh hoạt hàng ngày lại khá nhàm chán, chỉ cần xảy ra một chút việc nhỏ liền có thể làm cho học sinh bàn tái sôi nổi.
Là bạn của Tiết Húc, Quý Tu Uyên không thể bỏ qua tin tức này, cậu ta vừa mở di động ra, trong nhóm chat đã thấy Chu Gia Giang nhảy nhót nói không ngừng, miêu tả sinh động như thật cảnh Hạ Lăng va phải Tiết Húc trong căn tin như hai con thiêu thân lao vào lửa, bắn ra tia lửa điện, chỉ là còn chưa hưng phấn được bao lâu đã bị Tiết Húc đá ra khỏi nhóm, lại còn kéo vào danh sách đen vĩnh viễn.
Quý Tu Uyên cười nhạo, vừa muốn nhắn một tin, liền nhìn thấy nữ chính trong cuộc trò chuyện chầm chậm đi vào phòng học, lúc đi qua chỗ cậu ta cũng không thèm liếc qua nhìn một cái, ban đầu cậu còn tưởng là cô không nhớ, nhưng lúc này xem ra là cô cố ý.
Quý Tu Uyên nhếch khóe miệng lên, ném điện thoại vào trong ngăn bàn, đứng lên.
Hạ Lăng là học sinh chuyển trường, cần phải đuổi kịp chương trình học, thừa dịp nghỉ trưa còn lại hai mươi phút, cô mượn vở ngữ văn của Khương Tư Nhu, chép lại những bài đã học.
Bên cạnh truyền đến tiếng bước chân, cơn gió lành lạnh thổi qua chóp mũi, mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Hạ Lăng dừng bút, ngẩng đầu, thấy Quý Tu Uyên đứng bên cạnh mình, hai tay nhét túi quần, nghiêng đầu, mắt đào hoa như cười như không nhìn cô.
"Mỹ nữ, chúng ta trước kia có phải đã từng gặp nhau rồi không?"
Bên cạnh Khương Tư Nhu đang im lặng làm bài tập toàn thân run lên, ngẩng đầu ánh mắt dè chừng nhìn cậu ta.
"Tôi không biết cậu." Hạ Lăng phản ứng rất nhanh, lắc đầu, bình tĩnh nhìn thẳng cậu ta, ánh mắt hoàn toàn xa lạ.
"Vậy sao?" Quý Tu Uyên nhấc khóe miệng, cả người hướng về phía trước, kề sát vào bên tai cô nghiền ngẫm nói: "Vậy cậu biết Tiết Húc sao?"
Tay cầm bút của Hạ Lăng bất giác không để ý liền run lên.
Quý Tu Uyên phát hiện, ý cười càng đậm nơi đáy mắt, chuyển hướng nhìn, thấy được chữ viết trên vở ngữ văn.
Vô cùng sạch sẽ ngay ngắn, chữ viết thanh tú tinh tế.
"Chữ viết cũng không tệ." Cậu ta huýt sáo, "Cậu chép hộ tớ một bài đi."
Hạ Lăng khó hiểu nhíu mày, "Vì sao tôi phải giúp cậu?"
"Ai bảo cậu gạt tớ." Quý Tu Uyên tươi cười bĩu môi, gọi người đem vở ngữ văn của mình qua đây, ném lên bàn cô.
"Đây là trừng phạt."
Quý Tu Uyên rời đi, Khương Tư Nhu vội vàng nắm lấy cánh tay Hạ Lăng, "Cậu quen Quý Tu Uyên?"
"Không tính là quen." Hạ Lăng nhìn quyển vở ngữ văn của Quý Tu Uyên, có chút đau đầu, "Có chuyện gì sao?"
Khương Tư Nhu sắc mặt trắng bệch, "Cậu ta chính là nam sinh mà Hoàng Lộ thích đó."
Quý Tu Uyên phong lưu cả trường đều biết, số lượng bạn gái trong tay cậu ta có thể xếp đủ một vòng sân thể dục, Khương Tư Nhu nhìn nhan sắc Hạ Lăng dịu dàng thanh nhã, khiến bản thân rất lo lắng.
"Cậu tốt nhất cách xa cậu ta một chút, bằng không sẽ chuốc lấy phiền phức đó."
"Yên tâm đi." Hạ Lăng từ chối cho ý kiến, lông mi dài rũ xuống, tiếp tục nghiêm túc chép bài, vẻ mặt bình tĩnh đến mức dường như chưa có việc gì xảy ra.
https://truyen4u.net/author/NekoU207
Tan học, Quý Tu Uyên đi WC trở về, phát hiện trên mặt bàn trống không của cậu ta có thêm một quyển vở.
Đến gần thì thấy, chính là quyển vở ngữ văn cậu ta đưa cho Hạ Lăng, mở ra, bên trong chữ viết sạch đẹp ngay ngắn.
Quý Tu Uyên nhướn mày nở nụ cười, đem quyển vở nhét vào ngăn bàn.
Trong lòng có chút tư vị.
*
Hạ Lăng đeo cặp sách đi ra khỏi trường, trước khi ra khỏi cửa, Lý tẩu nói sẽ có lái xe ở trước cổng đón cô về, đứng nhìn quanh một lát, vẫn không thấy xe Hạ gia, thay vào đó lại thấy được Tiết Húc, còn có chiếc Bentley màu trắng sáng nay trở họ, mà bên cạnh không chỉ có mình hắn, Hạ Lăng còn thấy Chu Gia Giang cùng Quý Tu Uyên, xem ra bọn họ đi về cùng nhau.
Hạ Lăng thu hồi ánh mắt, cúi đầu đi theo dòng người, vượt qua bọn họ về nhà, cô không tìm xe Hạ gia nữa, nghĩ cũng biết Hạ Nhiễm Nhiễm khẳng định đã sớm lên xe trở về rồi.
Bên kia, quản gia Trần nhìn ra ngoài cửa xe thấy Hạ Lăng, bóng dáng cô đơn lầm lũi, bỗng tỏ vẻ thương tiếc, hỏi Tiết Húc: "Cậu chủ, chúng ta có nên mời Hạ tiểu thư ngồi cùng xe không?"
Tiết Húc lười biếng dựa vào ghế, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tuy rằng cũng nhìn thấy Hạ Lăng, nhưng không có ý định để ý tới, nghe ông nói như vậy, nhướn mày, ngoài cười nhưng trong không cười, "Cũng được, ông đi xuống, nhường ghế lái cho cô ấy?"
Quản gia Trần yên lặng khởi động xe.
"Này."
Xe chạy được một đoạn, Tiết Húc đá một cái vào ghế Chu Gia Giang đang ngồi phía trước chơi game, "Tra được gì về Hạ Lăng chưa?"
"Vẫn chưa, chú tớ nói dạo này có nhiều án kiện, phải mấy ngày nữa mới có thời gian."
Chu Gia Giang nhìn dòng chữ game over trên màn hình di động, thở dài, quay đầu, "Như thế nào, cậu vẫn còn hoài nghi Lăng muội muội là cô gái kia sao?"
"Không phải hoài nghi, là khẳng định." Tiết Húc thấy vẫn chưa có tin tức, có chút thất vọng, chẳng còn hứng nói chuyện, nhắm mắt dưỡng thần.
Chu Gia Giang cảm thấy hắn bị tẩu hỏa nhập ma rồi, quay đầu nhìn về phía Quý Tu Uyên đang nhàm chán chơi di động, "Tu Uyên, cậu cùng Lăng muội muội học chung một lớp, cảm thấy cô ấy thế nào?"
"Hạ Lăng sao?" Quý Tu Uyên suy nghĩ một hồi, liếm môi cười nói: "Rất hợp khẩu vị của tớ."
https://truyen4u.net/author/NekoU207
"Ai hỏi cậu cái này." Chu Gia Giang không đỡ nổi nói, "Tớ hỏi cậu, người như cô ấy có khuynh hướng bạo lực không?"
Quý Tu Uyên dường như không nghe thấy, cậu ta phát hiện mình đã động tâm với Hạ Lăng, để ngừa vạn nhất, đưa mắt dò xét sang Tiết Húc nói: "A Húc, cậu thật sự không thích Lăng muội muội?"
Tiết Húc mở mắt ra nhìn cậu ta, "Cậu đây là có ý gì?"
"Tớ muốn theo đuổi cô ấy." Quý Tu Uyên thẳng thắn, cười hì hì nói: "Cậu không để tâm chứ?"
"Tùy cậu." Tiết Húc lười biếng ngáp một cái, lại nhắm hai mắt lại, giọng bình thản, "Chẳng liên quan gì tới tớ."
Hắn chỉ muốn tìm cô báo thù, đối với phương diện khác đều không có hứng thú.
Quý Tu Uyên lúc này mới yên tâm, nụ cười trên mặt nở rộ, cậu ta cũng không có ý định cướp người phụ nữ của bạn mình.
Quý Tu Uyên luôn tin tưởng vào mị lực của bản thân, cảm thấy cưa đổ Hạ Lăng rất dễ dàng, cho nên sau này, cứ mỗi lần cậu ta muốn tiếp cận Hạ Lăng đều gặp trở ngại khiến cậu cảm thấy bị đả kích, không biết Hạ Lăng vì cái gì lại không thích mình.
Tựa như cậu ta không biết, vì cái gì Hạ Lăng mỗi lần gặp khó khăn thì người đứng ra luôn luôn là Tiết Húc.
*
Hạ Nhiễm Nhiễm về đến nhà vừa vặn chạm mặt Hạ Trác Quần, nhìn thấy chỉ có một mình cô ta, không khỏi nhíu mày, "Hạ Lăng đâu, sao hai đứa không về cùng nhau?"
"Tôi làm sao biết được." Hạ Nhiễm Nhiễm vẫn chưa tha thứ cho ông, cười lạnh, "Nếu quan tâm tới cô ta như vậy, sao ông không tự mình đến đón?"
Cô nhìn bộ tây trang mặc trên người ông ta, trông rất lịch thiệp, chợt ra vẻ nói: "Cũng đúng, ông bận như vậy, đến thời gian đi tìm phụ nữ còn không có, làm sao có khả năng quan tâm tới con cái, nhỡ đâu không lâu nữa, sẽ có thêm tiểu tứ tiểu ngũ xếp hàng chờ ông sủng hạnh đó."
"Con ăn nói cho cẩn thận." Hạ Trác Quần xoa xoa mi tâm, trên mặt có vài phần mệt mỏi, "Ta không muốn cùng con ầm ĩ, Hạ Lăng lúc nào trở về? Ta có thứ muốn đưa cho nó."
"Thứ gì?" Hạ Nhiễm Nhiễm theo bản năng nhìn về phía tay ông ta, phát hiện trong tay cầm một tấm thẻ ngân hàng, giận dữ, cất cao âm lượng, "Ông là muốn cho cô ta tiền?"
"Sinh hoạt phí mà thôi." Hạ Trác Quần thản nhiên nói: "Yên tâm đi, chỉ có 2000 tệ, không bằng một phần mười của con."
"Một xu cũng không được!" Hạ Nhiễm Nhiễm thực sự kích động, "Tiền trong nhà này, đều là do mẹ tôi và ông cùng nhau kiếm được, dựa vào cái gì ông lại đem cho người khác?"
"Đó là em gái con." Hạ Trác Quần thanh âm cũng lạnh xuống, "Mặc kệ thế nào, Hạ Lăng cùng ta, cùng con, từ đầu đến cuối đều là quan hệ máu mủ, chỉ cần vẫn còn quan hệ này, ta phải có nghĩa vụ nuôi dưỡng con bé."
Hạ Nhiễm Nhiễm trừng mắt nhìn ông không nói lời nào.
https://truyen4u.net/author/NekoU207
Hạ Trác Quần không nhìn cô ta, đợi thêm lúc nữa, vẫn chưa thấy Hạ Lăng trở về, có chút không kiên nhẫn, sắp tới ông còn phải đi bàn chuyện làm ăn với khách, không còn nhiều thời gian nữa.
Hạ Nhiễm Nhiễm thấy thế, đảo mắt, áp xuống sự tức giận, cố ý tỏ ra hiểu chuyện nói: "Nếu có việc thì ông đi trước đi, thẻ ngân hàng tôi sẽ thay ông đưa cho cô ta."
Hạ Trác Quần muốn cười nhưng không cười nổi, "Đừng cho là ta không biết con đang nghĩ cái gì."
Ông gọi Lý tẩu, đưa thẻ cho bà, "Chờ tiểu thư Hạ Lăng về, đưa tấm thẻ này cho con bé."
"Vâng." Lý tẩu khom lưng cung kính nói.
Hạ Nhiễm Nhiễm ở một bên tỏ ra thờ ơ, chờ sau khi Hạ Trác Quần rời đi, lập tức đi đến trước mặt Lý tẩu, đưa tay ra.
"Chuyện này, không tốt lắm đâu?" Lý tẩu có chút khó xử.
"Có cái gì không tốt." Hạ Nhiễm Nhiễm thấy bà vẫn còn lưỡng lự, trực tiếp ra tay đoạt lấy, hất cằm nói: "Tiền này vốn là của mẹ tôi để lại cho tôi, cô ta không có tư cách lấy."
*
Hạ Lăng về đến nhà, Hạ Trác Quần đã rời đi được một lúc, người cha này của cô giống như luôn bộn bề công việc, thời gian ở nhà rất ít, suốt ngày không thấy bóng dáng, Hạ Lăng cũng không quá để ý. Đến giờ cơm chiều Hạ Nhiễm Nhiễm vẫn như trước không xuống ăn, một mình cô cơm nước xong liền trở về phòng.
Ngày thứ hai, Hạ Lăng dậy thật sớm, đổi lại Hạ Nhiễm Nhiễm vẫn còn đang ngủ nướng, Lý tẩu muốn Hạ Lăng chờ Đại tiểu thư rời giường, rồi cùng nhau ngồi xe đến trường học, Hạ Lăng uyển chuyển cự tuyệt, ăn xong bữa sáng liền xuất phát.
Cô biết Hạ Nhiễm Nhiễm không muốn nhìn thấy mình, vừa lúc cô cũng vậy, biệt thự Hạ gia khá lớn, tuy cùng nhau sống dưới một mái nhà, nhưng chỉ cần cố ý lảng tránh, số lần hai người gặp nhau có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Hạ Lăng ở trước cổng trường gặp Khương Tư Nhu.
"Buổi sáng tốt lành." Hạ Lăng cười chào hỏi.
"Chào... chào buổi sáng." Khương Tư Nhu có chút ngại ngùng, lấy trong cặp sách lấy ra một cái bánh mì đưa cho cô, "Cái này cho cậu, ăn rất ngon."
"Cám ơn." Hạ Lăng nở nụ cười tươi, nghĩ rằng bữa trưa của cô không cần phải lo nữa rồi.
Khương Tư Nhu thấy cô nhận lấy, cũng rất vui vẻ, hỏi: "Bài tập toán ngày hôm qua cậu làm xong chưa?"
"Vẫn chưa, có một vài bài tớ không biết làm."
"Cũng bình thường thôi, cậu vừa mới tới, có nhiều kiến thức chưa được học, đợi lát nữa tớ dạy cậu."
"Vậy tất cả nhờ cậu."
https://truyen4u.net/author/NekoU207
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, không biết có phải là ảo giác hay không, họ vừa xuất hiện, phòng học vẫn luôn náo nhiệt nháy mắt liền trở nên im lặng, mọi người đồng loạt nhìn qua, ánh mắt có chút quỷ dị.
Khương Tư Nhu có chút bất an, bởi vì lúc cô đưa mắt tới chỗ Hoàng Lộ thấy cô ta đang nhìn mình cười, nụ cười trên mặt không chút thiện ý.
Hạ Lăng không thèm để ý, thản nhiên đi về chỗ ngồi của mình, Khương Tư Nhu cũng chỉ biết đi theo, thấp thỏm bất an ngồi xuống, bàn tay đưa tới ngăn bàn muốn tìm sách ngữ văn học thuộc lòng.
Kỳ quái, sách vở sao lại bị kéo ra hết thế này, giống như bên trong cất thứ gì đó.
Khương Tư Nhu từ từ lôi một cuốn sách ra, nháy mắt, liền sợ tới mức hồn phi phách tán, phát ra tiếng thét chói tai.
Sâu, tất cả đều là sâu! Lại còn rất béo, toàn thân xanh đậm bóng loáng, lông xù dài như quả cầu, đang lúc nhúc bò khắp nơi trong ngăn bàn.
Khương Tư Nhu sợ tới mức đem quyển ngữ văn ném đi thật xa, mà trong lúc cô ném đi, rất nhiều sâu từ trong sách rơi ra, có vài con còn rơi trên người, thậm chí rơi lên cả tóc cô.
"A! ! !"
Khương Tư Nhu đầu óc trống rỗng, tim dường như ngừng đập, đứng yên tại chỗ khóc, nghĩ đưa tay lên lấy chúng xuống nhưng lại không dám.
"Ha ha ha!" Cách đó không xa Hoàng Lộ thấy được cảnh này, ôm bụng cười to, "Nhìn cô ta kìa, thật tức cười!"
"Nhanh lấy di động ra chụp!"
"Tớ muốn đăng WeChat!"
Mấy nữ sinh thuộc dạng cá biệt đứng bên cạnh phụ họa, tiếng cười chế diễu.
"Bình tĩnh một chút."
Lúc Khương Tư Nhu đang hoang mang lo sợ thì Hạ Lăng dùng tay nhặt từng con sâu trên người cô ấy xuống, an ủi: "Mấy con sâu này tuy có lông, nhưng không có độc, đừng sợ."
Trọng điểm là cái này sao?
Khương Tư Nhu sợ hãi nhìn cô, nước mắt đảo quanh hốc mắt.
Hạ Lăng dường như không chút sợ hãi, cẩn thận nhặt hết sâu trên người Khương Tư Nhu, bao gồm cả trên mặt đất, tổng cộng bảy con.
https://truyen4u.net/author/NekoU207
Vừa đúng có một cái thùng rác ở sau lưng, Hạ Lăng trực tiếp ném vào, chỉ để lại một con, đặt vào lòng tay không ngừng ngọ nguậy.
Cô đứng nguyên tại chỗ, thản nhiên nhìn Hoàng Lộ một cái, sau đó, nắm tay lại, dùng lực ném xuống, cả lớp liền khiếp sợ.
Bẹp ——
Âm thanh như bị nghiền nát.
Máu tươi văng khắp xung quanh cô gái, trên nền gạch men sứ trông thật nổi bật.
"..."
Cả lớp trong khoảng thời gian ngắn lặng ngắt như tờ.