Đừng Khóc, Nhà Ta Nhường Ngươi Ở!

Chương 46




https://truyen3s.com/author/NekoU207
Lăng Hạ cảm thấy quái lạ, đầu tiên là hắn có thể ra ngoài vào ban ngày, tiếp đến là không hề có bất kỳ nguy hiểm nào xảy ra.

Xem ra Hạ Lăng đã gặp phải cú sốc lớn về tinh thần...

Lăng Hạ hơi nheo mắt lại, ngắn nhìn bầu trời xanh thẳm, hắn đã rất lâu rồi không được thấy ánh mặt trời, khoé môi gợn lên, tâm tình sung sướng huýt sáo.

Hắn trong lúc vô tình thoáng nhìn qua cửa kính của hàng đối diện, phản chiếu trên đó là bộ dạng của mình bây giờ.

Mái tóc đen dài đến eo lúc này được một chiếc dây màu xanh ngọc viền ren cột lên thành đuôi ngựa rũ xuống, trên người mặc bộ đồng phục học sinh, váy ngắn màu đen, áo sơ mi trắng, tất ngắn, giày vải, nhìn qua là một cô gái an tĩnh, là một học sinh gương mẫu.

Lăng Hạ hơi kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào cửa kính, nhéo hai má trắng nõn của chính mình, xúc cảm mềm mại nhanh chóng truyền đến.

Thậm chí còn có thịt ...

Hạ Lăng từ lúc nào mà được nuôi dưỡng tốt như vậy?

Hôm nay là ngày mấy tháng mấy?

Cách lần trước hắn được ra ngoài được bao lâu?

Trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì?

Hạ Lăng hiện tại đang ở nơi nào?

Quá nhiều nghi vấn quẩn quanh trong đầu.

Lăng Hạ khó chịu gãi đầu, có chút đau đầu.

Mấy vấn đề này cứ mỗi lần hắn tỉnh lại sẽ đều gặp phải.

Phiền chết đi được.

https://truyen3s.com/author/NekoU207
Lăng Hạ thoáng suy tư một chút, rất nhanh liền đem chuyện này ném sau đầu, mặc kệ nó, cũng không biết lần này hắn có thể ra ngoài bao lâu, vẫn là nên tận hưởng lạc thú trước mắt là quan trọng nhất.

Hắn tìm thấy trong túi có mấy trăm tệ, không chút do dự bước vào cửa hàng quần áo, đổi sang một bộ đồ khác sau đó tìm một quán bar gần đó, đi làm một việc hắn cho rằng là vô cùng lý tưởng ——

Phá thân.

https://truyen3s.com/author/NekoU207
Cho dù khoảng cách lúc này khá xa, nhưng thị lực của Tiết Húc lại rất tốt, có thể thấy rất rõ, Hạ Lăng đang ôm trong lòng một cô gái, trong tiếng nhạc sập sình dùng sức lắc lư, lúc âm nhạc đến cao trào thì cô sẽ cúi đầu, hôn lên trán cô gái, ánh đèn sặc sỡ chiếu lên người cô, khuôn mặt theo tiết tấu trở nên mơ hồ không rõ ràng.

Những hành động mập mờ của họ đã cho thấy có vấn đề!

Trong cái xã hội này, nữ sinh nắm tay, ôm, vuốt ve cánh tay, đều là những cử chỉ xã giao bình thường.

Người khác thấy được cũng chỉ cảm thán một câu quan hệ của họ thật tốt.

Nhưng khoảng cách giữa Hạ Lăng cùng cô gái kia, sớm đã vượt xa tầm cho phép, có người sẽ cảm thấy họ không chỉ là bạn bè bình thường.

Tiết Húc biểu tình vô cùng đặc sắc, giống như nuốt phải ruồi, mặt cứng đờ trắng bệch.

Hạ Lăng thế nhưng lại là cong?

Cô như thế nào có thể là cong! !

Tại sao cô lại cong ! ! !

Giờ khắc này, thiếu niên Tiết nội tâm phức tạp, trăm mối ngổn ngang, chậm chạp không thể tin nổi vào mắt mình.

"Kia thật sự là Lăng muội muội sao?"

Chu Gia Giang nhất thời bừng tỉnh khỏi cơn mộng, hắn cũng nhìn thấy "Hạ Lăng", giọng điệu chần chờ nói: "Trên người cô ấy không phải đồng phục học sinh, hơn nữa tớ cảm giác người này không giống Lăng muội muội lắm."

Tiết Húc cùng Quý Tu Uyên đều sửng sốt, cẩn thận đánh giá người được gọi là "Hạ Lăng" kia.

https://truyen3s.com/author/NekoU207

Người ta nói "quan tâm tất sẽ loạn" quả nhiên không sai.

Tiết Húc bình tĩnh lại tập trung quan sát cô, phát hiện quả thật cũng không giống Hạ Lăng lắm.

Mặc áo ba lỗ quần bó sát thân, ăn mặc mát mẻ chỉ đủ che những nơi quan trọng nhất, Hạ Lăng tuyệt đối sẽ không mặc những bộ đồ như vậy.

Còn có tóc của cô lúc này được xoã ra, dây buộc tóc mà hắn đưa cũng không thấy.

Xét đến tính cách của Hạ Lăng, sao có thể  nhảy nhiệt tình nóng bỏng như vậy, không, cô nhất định sẽ không nhảy!

Ánh sáng trong mắt chợt loé lên, Tiết Húc nghĩ tới một khả năng.

Một khả năng mà hắn đã vô tình quên mất.

Từng trận đau xót cùng khuất nhục lại một lần nữa xông lên đầu.

Hô hấp Tiết Húc trở nên dồn dập, mắt khoá chặt vào thân hình mảnh khảnh kia, toàn thân bắp thịt buộc chặt.

Chẳng lẽ cô là...

Cô là...

Hai mắt của hắn nháy mắt đỏ rực, lý trí hoàn toàn mất kiểm soát, hùng hổ hướng "Hạ Lăng" đi tới.

Chu Gia Giang "A" một tiếng, kêu lên sợ hãi: "A Húc, cậu đi đâu vậy?"

Đối với Lăng Hạ mà nói, tìm một đối tượng không khó, chỉ cần một cái liếc mắt, hắn liền có thể biết được cô gái đó là cong hay thẳng.

Mà cô gái trong ngực này tuy rằng lớn lên không quá xinh đẹp, nhưng dáng người lại rất được, sờ lên thấy có chút thịt, xúc cảm cực tốt, hắn vẫn luôn thích những cô gái mũm mĩm một chút.

Lăng Hạ ánh mắt cụp xuống, nhìn vào ánh mắt mê man của cô gái, khẽ cười cắn một cái vào vành tai, thanh âm từ tính khàn khàn: "Tiểu khả ái, em tên là gì?"

Vành tai cô gái nhiễm lên một tầng hồng nhạt mê người: "Thải Điệp."

Lăng Hạ nhướn mày: "Tên thật?"

Thải Điệp vòng tay lên quấn quanh cổ hắn, ánh mắt ma mị: "Muốn biết tên thật, thì phải xem biểu hiện của cô đêm nay."

Lăng Hạ một giây liền hiểu, trong mắt tràn đầy sắc dục, cười nhẹ nói: "Nhất định sẽ không để em thất vọng."

https://truyen3s.com/author/NekoU207
Hắn ôm eo Thải Điệp mở cửa một gian phòng bao sau đó đóng lại, trực tiếp đi vào việc chính, bắt đầu giở trò với cô gái, Thải Điệp cả người nóng rực đáp lại, ánh mắt mê man nhìn Lăng Hạ.

Ai có thể nghĩ tới, một người mạnh mẽ cuồng dã như vậy lại là một cô gái xinh đẹp, tóc đen môi mỏng, ngũ quan tinh xảo, vẻ ngoài ngoan hiền, đây đúng là một loại cảm giác khó có thể miêu tả.

Cô gái với diện mạo thuần khiết như vậy lúc này lại đem cô ta đặt trên giường, áp sát liếm láp cổ mình.

Thải Điệp có chút ý loạn tình mê, thân thể không nhịn được run rẩy, mới đầu là cô ta đi trước câu dẫn Lăng Hạ, bản thân thích những cô gái sạch sẽ, muốn nhìn họ dưới thân mình nở rộ phong tình, kết quả chính mình lại bị áp đảo ...

Cô bé này nhìn qua giống tiểu bạch thỏ, không nghĩ đến lại thâm tàng bất lộ, khí lực lớn không nói, thủ pháp tán tỉnh cũng vô cùng lão luyện.

Nghĩ đến đây, Thải Điệp trong lòng lại có chút tò mò, tay vịn vai Lăng Hạ, đem hắn thoáng đẩy ra, thở gấp hỏi: "Cô đã làm qua rất nhiều lần?"

Lăng Hạ trán đầy mồ hôi: "Không, tôi một lần cũng chưa làm qua."

Thải Điệp vẻ mặt không tin: "Cô dám lừa tôi?"

"Tôi từ trước đến nay không nói dối." Lăng Hạ liếm môi cười nói: "Tôi đã cùng rất nhiều người làm qua khúc dạo đầu, nhưng chưa lần nào tiến thêm bước nữa."

Ngữ khí của hắn có chút tiếc hận.

Thải Điệp: "Vì sao?"

"Bởi vì lần nào cô ta cũng đi ra quấy rối."

Thải Điệp nghe không hiểu: "Ai?"

https://truyen3s.com/author/NekoU207
Lăng Hạ không lên tiếng, bỗng nhiên nhíu mày, có thể cảm giác được Hạ Lăng sắp thức tỉnh.

Sh*t!

Mới được bao lâu chứ!

Để hắn làm cho xong không được sao?

Lăng Hạ sắc mặt tối sầm, lần nữa đem Thải Điệp trấn áp, không hề ôn nhu, động tác mang theo vài phần thô lỗ.

"Tôi không có nhiều thời gian, chúng ta tốc chiến tốc thắng đi."

"Đợi đã, cô nói rõ ràng xem nào, không có thời gian là có ý gì..."

"Đùng...đùng...đùng!"

Thải Điệp rên rỉ, hơi thở ngắt quãng. Đột nhiên tiếng đập cửa vang lên dữ dội.

"Mở cửa! Mở cửa nhanh!"

"Tôi biết cô ở bên trong, nhanh lăn ra đây cho tôi!"

Tiết Húc ở bên ngoài điên cuồng gõ cửa, hắn đến tận bây giờ vẫn chưa biết tên cô gái kia là gì, chỉ có thể cô này cô kia.

Mà hành vi của hắn người bên ngoài xem không khác gì cố tình gây sự.

Một nhân viên quán bar tiến tới khuyên can hắn: "Thưa quý khách, ngài không nên làm ảnh hưởng tới những vị khách khác nghỉ ngơi, bằng không tôi sẽ gọi bảo an đến."

Tiết Húc không sợ hãi, cười lạnh: "Ngươi gọi đi, ngươi gọi ta liền báo cảnh sát, vừa lúc đem quán bar này đóng cửa!"

Hắn một tay đẩy nhân viên ra, tiếp tục gõ cửa.

"Này, cô có nghe thấy hay không?"

"Tôi đếm đến ba, nếu không ra tôi sẽ phá cửa!"

...

Là tiểu tử nào đến quấy rối việc tốt của hắn?

https://truyen3s.com/author/NekoU207
Lăng Hạ biểu tình khó coi, không nói hai lời buông Thải Điệp ra, mặt trầm xuống cầm lấy cây đèn bàn trên tủ đầu giường đi về phía cửa, tay vừa nắm lấy tay nắm.

Ngoài cửa chớp mắt im ắng lại, đột nhiên một giọng nói trầm lắng vang lên: "Là... Hạ Lăng sao?"

Đồng tử Lăng Hạ co rút, thân hình kịch liệt run rẩy.

Hạ Lăng đã tỉnh hoàn toàn!

Tay phải bất lực nới lỏng, đèn bàn nhanh chóng rơi xuống đất.

Lăn một vòng.

"Mình làm sao..."

Đây là ý thức cuối cùng của hắn trước khi rơi vào hôn mê.

Hạ Lăng lúc tỉnh lại, đầu có chút đau, cô mê man nhìn bốn phía, tủ quần áo màu trắng, gạch men sứ màu vàng, chiếc giường đôi màu hồng phấn, một cô gái với quần áo xộc xệch đang nhìn cô với ánh mắt khó hiểu.

"Cô là..." Hạ Lăng kinh ngạc, nghĩ tới điều gì, lời nói sắp thốt ra liền bị cô nuốt xuống.

Hoàn cảnh lạ lẫm, cô gái xa lạ, không cần phải nói, khẳng định Lăng Hạ đã thoát ra ngoài.

Hạ Lăng đối với loại tình huống này đã thành quen, nhanh chóng khôi phục tinh thần, tự hỏi làm thế để thoát thân, ngoài cửa liền truyền đến một thanh âm nháy mắt khiến cô sợ tới mức hồn phi phách tán.

https://truyen3s.com/author/NekoU207
"Cô có phải Hạ Lăng không?" Hắn nhẹ nhàng hỏi: "Tiểu Hoa, là cô sao?"

Hạ Lăng sắc mặt tái nhợt.

Tiết Húc tại sao lại ở chỗ này! ?

Nơi này là chỗ nào vậy?

Hạ Lăng tâm loạn như ma, đầu óc trống rỗng, nhanh chóng mất đi năng lực phán đoán.

Mà Tiết Húc hỏi hai câu xong, tựa hồ cảm thấy vớ vẩn, lẩm bẩm: "Mình nhất định điên rồi, thế nào lại coi người đó là Tiểu Hoa... Không có khả năng, người đó không thể nào là cô..."

Hắn lại khôi phục ý chí chiến đấu, bắt đầu đạp cửa, hét lớn: "Cô ra đây nhanh lên cho tôi, tôi nhất định phải cùng cô tính sổ chuyện ngày hôm đó!"

"Là người quen sao?" Thải Điệp nhìn khí chất bỗng nhiên trở nên nhu nhược của cô, có chút kỳ quái: "Hai người quan hệ thế nào?"

Hạ Lăng không biết làm sao lắc đầu, tiếng đập cửa vang lên dồn dập, biết hắn không bao lâu nữa sẽ phá cửa mà vào, đến lúc đó thì xong rồi.

Cô hiện tại chỉ nghĩ làm cách nào để nhanh chóng thoát khỏi nơi này.

Cô cắn chặc môi, liếc nhìn xung quanh, nhìn thấy một ô cửa sổ, mắt sáng lên, vội vàng chạy tới.

Thải Điệp biết được ý đồ của cô, mở to hai mắt: "Cô điên rồi, đây là lầu ba!"

"Nhưng làm sao bây giờ, tôi, tôi bây giờ, không thể gặp hắn..." Hạ Lăng lần đầu tiên hoảng sợ, không biết làm thế nào cho phải.

Nếu Tiết Húc biết chân tướng.

Nhất định sẽ chán ghét cô.

Nhất định sẽ...

Cùng một dạng với những người trước kia.

https://truyen3s.com/author/NekoU207
"Không có việc gì, không phải còn có tôi ở đây sao?" Thải Điệp giống như Đại tỷ, ôn nhu an ủi cô, tuy rằng không biết cô gái này đã xảy ra chuyện gì, nhưng tóm lại rất thích cô gái này, cũng nguyện ý giúp đỡ cô.

Thải Điệp nói: "Tôi có thể giúp cô bỏ trốn."

Thải Điệp đem Hạ Lăng giấu kỹ, sửa sang lại quần áo, đi ra mở cửa cho Tiết Húc, Tiết Húc lúc này đang tính dùng thân mình phá cửa, đột nhiên bị mở ra, hắn phanh lại không kịp, thiếu chút nữa đụng phải cô.

"Ai da, cậu có phải bị bệnh rồi không? Hét to như vậy, tin hay không tôi gọi cảnh sát lại đây bắt cậu!" Thải Điệp ôm eo nũng nịu, âm thầm đánh giá Tiết Húc, đáy mắt lặng yên xẹt qua một tia kinh diễm, Ai da, lại còn là một thiếu niên có nhan sắc.

"Ít nói nhảm, cô ta đâu?" Tiết Húc đẩy cô ra, ánh mắt cảnh giác dò xét khắp nơi.

"Ai a, nơi này cũng chỉ có mình tôi, cậu có phải tìm nhầm phòng rồi không?" Thải Điệp lại chắn trước mặt hắn.

"Lừa quỷ à, tôi tận mắt chứng kiến thấy cô ta ôm cô cùng nhau vào." Tiết Húc không kiên nhẫn vượt qua cô.

Thải Điệp đột nhiên ôm chặt hắn, hướng phía sau cửa hô to: "Thừa dịp lúc này chạy mau!"

Sau cửa một thân ảnh màu trắng nhanh chóng thoát ra, cố ý che khuất mặt, nhanh chóng lao ra khỏi phòng.

Tiết Húc cả kinh, cố gắng thoát khỏi Thải Điệp, nhưng liền bị cô cuốn lấy, Hạ Lăng đã chạy được một đoạn, mắt thấy sắp lẫn vào trong đám người, mà Quý Tu Uyên cùng Chu Gia Giang lúc này vừa vặn đi tới.

Tiết Húc gấp gáp hô to: "Gia Giang, ngăn cô ta lại!"

Chu Gia Giang không phản ứng kịp, chỉ thấy một thân ảnh rất giống Hạ Lăng đang chạy tới, cậu phản xạ có điều kiện dang tay râ ngăn cô lại, cô đem hết toàn lực đụng ngã cậu ta, thành công lẩn vào trong đám người.

"Cậu thật vô dụng." Quý Tu Uyên sách một tiếng, đưa mắt quét một lượt, xung quanh đều là người, muốn bắt cô lại còn khó hơn lên trời.

https://truyen3s.com/author/NekoU207
Tiết Húc đã chạy lại đây.

Chu Gia Giang vò đầu giải thích: "Thực xin lỗi , A Húc, tớ đã nhẹ tay với cô ta, người đó thật sự chính là người đã đả thương cậu trước đây sao?"

Trước cậu còn nửa tin nửa ngờ, nhưng lần này tận mắt chứng kiến cậu không thể không tin, quả thực trên đời này có người giống người đến vậy, cô ta cùng Lăng muội muội quả thực giống nhau như đúc, khó trách Tiết Húc lúc trước nhận lầm người.

Tiết Húc không thèm để ý tới cậu ta, cúi đầu nhìn xuống, kinh ngạc nhìn dưới mặt đất, giống như người mất hồn.

"A Húc?"

Quý Tu Uyên cùng Chu Gia Giang liếc nhau, đi đến bên cạnh hắn, kỳ quái cúi đầu nhìn xuống: "Cậu đang nhìn gì vậy..."

Đợi bọn hắn thấy rõ, tất cả đều nhất thời câm nín.

Một chiếc dây buộc tóc màu xanh ngọc lẳng lặng nằm trên mặt đất, viền ren dính đầy bụi, không còn đẹp đẽ như trước nữa, nhưng xét đến hình dáng và hoạ tiết, bọn họ lại thấy vô cùng quen thuộc.

Đây là dây buộc tóc Hạ Lăng thích nhất.

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau