Hôm nay theo thói quen, tôi lết khỏi giường chuẩn bị đi học.
Chuẩn bị xong xuôi, vừa mở cửa ra tôi thấy anh đang đứng trước cửa có vẻ chuẩn bị đập cửa gọi tôi dậy như hồi trước.
Thật hoài niệm, đã lâu rồi không thấy cảnh này.
- Anh, thấy em giỏi không?
Tôi nói bằng giọng đầy tự hào.
Dù một năm qua có nhiều thay đổi, nhưng đứng trước anh, tôi vẫn chỉ là đứa em gái của năm nào thôi.
Tôi vẫn cảm thấy thành tựu khi dậy sớm như một đứa con nít.
Anh xoa đầu tôi, dịu dàng nói:
- Rồi rồi.
Nhanh đi học nào.
Chúng tôi lại cùng đi học như hồi trước.
Ngồi trong xe, anh đưa tôi một cái đĩa đựng bánh sanwich cùng một ly sữa
- Ăn lẹ đi.
Anh em vất vả chuẩn bị cho đó.
Ai đời để bệnh nhân mới tỉnh dậy làm việc bao giờ chứ.
Tôi nhận lấy cái đĩa cùng ly sữa.
Đã lâu lắm rồi tôi mới ăn sáng đúng giờ như vậy.
Thường đều là bỏ bữa hoặc giờ ra chơi mới mò xuống canteen trường kiếm gì đó bỏ bụng.
Tôi vừa ăn vừa nói:
- Anh mới tỉnh lại thì nghỉ ngơi đi.
Làm bữa sáng cho em làm gì.
Em tự lo được mà.
Anh tôi cau mày, nói hơi tức giận:
- Anh nghỉ ngơi 3 ngày rồi ấy.
Với em có tự lo quái gì đâu.
Toàn nhịn luôn cho khỏe.
Hừm, tính ra cũng đã 3 ngày từ ngày anh tỉnh lại.
Bạch Phong vẫn không đến lớp, An Nhiên suốt ngày trưng ra vẻ mặt ưu thương khiến Hữu Cảnh suốt ngày lo lắng, hỏi thăm.
Nhưng nhận lại đều là sự từ chối.
Người ta chỉ coi ông là anh trai mưa thôi đó.
Cố chấp cái gì chứ? Ngày nào cũng bày đủ trò cho An Nhiên vui.
Tôi chướng con mắt, còn ồn ào đến mức không ngủ được.
Nhưng không hiểu sao, sau 3 ngày không thấy mặt thì nam chính của chúng ta lại đi học trở lại rồi.
Một bộ dạng mệt mỏi như xác khô, quầng thâm dưới hai mắt hiện lên rõ rệt.
Hẳn là mấy ngày nay cậu ta dành thời gian lấy lại quyền thừa kế đây.
Mặc dù tôi đồng ý với An Nhiên giúp Bạch Phong.
Nhưng chuyện của Bạch gia, tôi không can thiệp vào được.
Như vậy là vi phạm quy tắc.
Toàn bộ đều phải dựa vào Bạch Phong tự mình xử lý.
Cậu ấy đi lướt qua An Nhiên như người lạ rồi mệt mỏi về chỗ ngồi.
Tôi hỏi cho có lệ:
- Bạch gia sao rồi?
Bạch Phong nhìn tôi cười nửa miệng:
- Như cũ.
Xem ra tôi bị ghét thật rồi.
Nhưng Bạch Phong nói vậy chứng tỏ cậu ấy chưa lấy lại được quyền thừa kế.
Nhưng cậu ấy là nam chính đó, là con cưng của trời.
Không khéo cậu ta tự đi con đường riêng, tạo hẳn một công ty rồi biến nó thành công ty trong top đầu thành phố, còn lớn hơn Hứa Bạch của Bạch gia cũng nên.
Suy cho cùng, Bạch Phong thật sự tài giỏi, cậu ấy cũng có dã tâm không nhỏ.
Vậy nên chuyện này cũng không phải không có khả năng.
Có lẽ tôi nên cho người để ý chuyện này.
Bởi không biết sau này nó có gây ra sóng gió gì không.
Phòng bệnh vẫn hơn chữa bệnh mà.
Vào học, Bạch Phong gục trên bàn ngủ luôn.
Thấy vậy tôi cũng lười biếng ngủ theo.
Giờ ra chơi, tôi bị một cái cóc đầu làm cho tỉnh.
- Em đi học để ngủ à? Vậy mà còn tưởng em trưởng thành.
Tôi lười biếng nhìn anh, vò vò đầu
- Ây, tối qua em thức khuya mà.
Bình thường đâu có thế.
Đột nhiên Bạch Phong ngẩng đầu dậy, nói giọng mỉa mai:
- Còn nói dối.
Không phải ngày nào cậu cũng ngủ vậy sao?
Tôi chấm hỏi luôn.
Rốt cuộc Bạch Phong muốn gì đây? Anh tôi đột nhiên ôm lấy tôi, quan sát Bạch Phong rồi cười:
- Em ấy muốn ngủ thì ngủ.
Liên quan gì đến cậu.
Hết cậu ta rồi giờ đến anh làm loạn à.
Bạch Phong nhìn anh tôi lạnh lùng hỏi:
- Anh là gì của Tinh Tử? Nếu là bạn trai thì chia buồn.
Người cậu ấy thích là tôi.
Hơn nữa anh chắc chắn thích kiểu con gái tính toán này?
Chậc chậc, rốt cuộc là chuyện gì vậy chứ? Ai cho tôi lương thiện đi.
Tôi đang định giải thích với anh thì anh đột nhiên ngồi hẳn xuống dưới nhà rồi thì thầm vào tai tôi, vẻ "anh mày ứ tin lời thằng kia nói" hiện rõ trên mặt.
- Em thích cái thằng này thiệt hả? Tiêu chuẩn của em thấp thế hồi nào vậy? Còn em đóng vai phản diện hồi nào vậy? Cũng không rủ anh chơi với.
Tôi cười thành tiếng.
Rất lâu rồi không cười như vậy.
- Xạo đó.
Em đóng vai phản diện mà vai phản diện đó phải có cái mac thích cậu ta mới đạt.
Chứ em chẳng thích cậu ta đâu.
Anh tôi nghe xong gật gù cười
- Phải thế chứ.
Yêu em nhất.
Anh tôi lại pha trò rồi.
Vừa hay tiếng trống trường vang lên, anh nhanh chóng về lớp.
Bạch Phong đột nhiên nhìn tôi, cau mày hỏi:
- Anh ta là ai?
Tôi im lặng, lười muốn trả lời.
Nhưng cậu ấy lại hỏi tiếp:
- Những lời khi nãy cậu nói là thật?
Tôi thật không hiểu Bạch Phong muốn gì.
Tỏ vẻ hơi khó chịu, tôi trả lời:
- Đúng vậy, là thật.
Không biết có phải do tôi tưởng tượng hay không.
Nhưng tôi thấy gương mặt Bạch Phong thoáng vẻ thất vọng.
Nhưng chắc chắn không có đâu.
Khung cảnh lớp học thật bình yên.
Nhưng sự bình yên này lại bỗng chốc khiến tôi cảm thấy có chút bất an, không biết sắp tới sẽ có chuyện gì..