Đừng Khóc, Mình Không Phải Nữ Chính

Chương 17: Làm Ơn Đừng Khiến Tôi Lại Thích Cậu






Bạch Phong đột nhiên ôm chầm lấy tôi.

Tôi nhớ trước đây có lần cậu đã như vậy.

Hôm đó trông cậu rất mệt mỏi.

Cậu chỉ ôm tôi rất lâu nhưng không nói gì hết.

Tôi cũng không hỏi cậu.

Bởi tôi biết cậu đang rất cô đơn, muốn được yên lặng.


Hôm nay có lẽ cậu cũng rất mệt.

Tôi lấy tay khẽ vỗ nhẹ vào lưng cậu ấy.

Rồi tôi cứ đứng yên đó rất lâu, yên tĩnh để cậu ấy ôm.

Lúc lâu sau Bạch Phong mới đứng thẳng dậy.

Môi cậu ấy mấp máy, thanh âm rất nhỏ nhưng lại nặng trĩu:
- Tôi đưa An Nhiên đến gặp bố.

Bố tôi không hài lòng phong cách và lễ nghi của cô ấy.

An Nhiên nói bố tôi ác độc, tội nghiệp vì không thể sống tự do, lúc nào cũng khuôn phép rồi bỏ về.

Bố tôi lại đang tức giận chuyện Tinh gia hủy hôn.

Ông trực tiếp dùng gia quy với tôi.

Sau đó quyền thừa kế của tôi bị tước rồi.
Tôi cũng không ngạc nhiên lắm.

Có những chuyện có thể đoán trước.


Tôi không nhìn Bạch Phong, cậu ấy cũng vậy.

Chúng tôi đều nhìn xa xăm ra phía thành phố.

Tôi nói với cậu ấy bằng giọng đều đều, bình thản:
- Tôi nghĩ cậu biết mình nên làm gì.

Trước khi tự tay mình nắm giữ thực lực cường đại thì đừng làm chuyện ngu ngốc.

Sinh ra trong thế gia hiển nhiên không giống người bình thường.
Chúng tôi im lặng hồi lâu.

Cả hai đều đang có suy nghĩ, tính toán của riêng mình.

Lúc sau, Bạch Phong nói:
- Cảm ơn cậu đã giúp tôi xử lí những hành động thiếu sót trước kia.

Nếu không tôi thật sự sớm bị mấy lão già trong công ty bóp chết rồi.
Đột nhiên, Bạch Phong dừng lại ngập ngừng một chút rồi lại nói tiếp: "Còn về phần An Nhiên, tôi thay cô ấy xin lỗi cậu".
Tôi nhìn Bạch Phong.

Cậu ấy lại thay đổi rồi.

So với khi trước, lần đầu chúng tôi gặp nhau, cậu trầm ổn hơn, cũng mất đi vẻ u ám, hận đời.


Có vẻ Bạch Phong như bây giờ mới là tốt nhất.

Tôi mỉm cười với cậu ấy:
- Ổn thôi.
Bạch Phong đột nhiên đưa tay ra, mỉm cười dịu dàng:
- Chúng ta là bạn đúng không?
Tôi đập tay lại với cậu ấy, mỉm cười vui vẻ:
- Cho là vậy đi.
Sau tất cả tôi lại trở về nhà.

Bao trùm lấy căn nhà vẫn là sự lạnh lẽo quen thuộc.

Xử lý xong buổi tối nguội ngắt, tôi mệt mỏi trở về phòng.

Trái tim tôi lúc đó lại lệch nhịp rồi.

Xin cậu đó Bạch Phong, có thể hay không đừng khiến tôi lại rung động nữa.

Có lẽ tôi nên tránh xa cậu thật tốt, để hạt giống tình cảm này mãi mãi không lại nảy mầm..