Đừng Khóc Kẹo Ngọt

Chương 8




Công ty Cương thiết kế cảnh quan vẫn bận rộn giống như trước đây, vừa đầu xuân, Nguyên Hạo lìên tới Nhật bản công tác, cùng Hoàng đổng khó tính tự mình đối mặt nói chuyện.

Tuy rằng lần trước Tương Quân cuối cùng không đi tới cái hẹn xem mắt, nhưng không biết vì sao, Hoàng đổng cũng không để ý việc này. Nhưng mà nói đi nói lại, cho dù ông ấy bởi vì để ý mà không muốn đem dự án thiết kế giao cho “Cương”, Nguyên Hạo cũng không để ý, dù sao với anh mà nói, Tương Quân so với cái gì cũng quan trọng hơn!

Tuy rằng vất vả, Hòang đổng đưa ra nhiều ý kiến gây khó dễ, nhưng Nguyên Hạo vẫn kiên trì với dự án thiết kế cảnh quan khách sạn, công trình thiết kế còn chưa chấm dứt, “Cương” cùng danh khí của anh đã muốn khai hỏa, nguyên bản ở Hồng Kông, Đài Loan, thậm chí là đại lục, hiện nay lại thêm Nhật bản, dự án một cái thêm một cái, anh cùng Tương Quân bắt đầu gặp nhau thì ít mà xa cách thì nhiều ngày.

Bận rộn như vậy mãi cho đến nghỉ xuân Nguyên Hạo mới có thể thở phào, trở lại Đài Loan, trải qua một cái cuối tuần không có công việc hay người nào quấy rầy.

Thứ hai, Nguyên Hạo như cũ mười giờ sáng vào công ty, so với một người đi công tác mười ngày mà nói, anh thần thanh khí sảng một cách khác thường, đương nhiên là vì cuối tuần anh không chỉ được ngủ thỏai mái, hơn nữa tiểu biệt thắng tân hôn.

“Tương Tương.” tâm tình Nguyên Hạo tốt làm cho anh chẳng phân biệt được công và tư, vào công ty liền trực tiếp đứng trước chỗ ngồi của Tương Quân nhìn cô cười, mặc kệ những nhân viên khác bàn ra tán vào: “Cho em thứ này, ngày hôm qua anh quên đưa cho em.”

Công và tư chẳng phân biệt được là chuyện anh kiêng kị nhất, nhưng là anh nhịn không được, anh nói cho chính mình, cho bản thân ba phút, ba phút sau anh liền mang mặt nạ ông chủ mới được.

“Cái gì vậy?” Tương Quân nghĩ đến nguyên nhân làm anh quên, bỗng dưng đỏ mặt.

Sáng sớm cuối tuần, anh lấy nụ hôn làm cô tỉnh, thời gian kế tiếp, anh lại không cho cô rời khỏi giường của anh, đều do anh rất thô lỗ, hại cô hôm nay mặc áo cao cổ đi làm, áo cổ nha! Hôm nay mặt trời lên, nóng đòi mạng, hại cô vào công ty đã bị người khác dòm ngó, cô ăn mặc thật sự rất kỳ quái.

“Quà tặng.”

Nguyên Hạo đưa túi trong tay cho cô, Tương Quân nghi hoặc mở ra, từ giữa lấy ra hai bao kẹo thủ công hình dáng thực đáng yêu.

“Cho bạn nhỏ.” Anh cố ý chú giải thêm.

Tương Quân liếc mắt nhìn anh một cái, xấu hổ nói một tiếng: “Cảm ơn.”

Nguyên Hạo dạo này thường thường đi công tác không ở công ty, nhưng mỗi lần trở về, anh nhất định sẽ vì cô mang quà vè, trước đó là nước hoa, túi da, hoặc là vật phẩm trang sức quý báu, nhưng chưa từng thấy cô sử dụng qua, cho đến khi bị anh gặp được cô giấu ở ngăn kéo lớn một bình kẹo, từ đó về sau, anh liền nghĩ đến cô thích ăn kẹo, thường thường lấy chuyện này ra cười cô.

Không đếm được từ khi nào bắt đầu, Nguyên Hạo đi công tác trở về, đều vì cô mang theo kẹo thủ công nổi tiếng từ các quốc gia làm quà.

Kéo ra ngăn kéo lớn nhất, ôm ra bình kẹo giấu sâu bên trong, Tương Quân thực quý trọng kẹo Nguyên Hạo đưa cho cô, cô đem kẹo mới bỏ vào bình kẹo thủy tinh đã muốn bị nhồi đầy.

Bình kẹo nhiều đến nhét không nổi, cô phải tìm khe hở nhét từng viên một vào mới được.

Nguyên Hạo bật cười, cô thực sự nhét kẹo, dáng vẻ kia giống học sinh tiểu học chuyên chú làm thí nghiệm: “Mua nhiều kẹo nhiều như vậy cho em, vì sao em không ăn?”

Tương Quân đem viên kẹo cuối cùng nhét vào bình, sau đó khi đem nó bỏ vào ngăn kéo lớn, cô mỉm cười nói: “Hiện tại em rất vui vẻ, cho nên không cần.”

Cô cảm thấy siêu vui vẻ, siêu hạnh phúc, cô không nghĩ sẽ khóc, không hề cảm thấy khổ sở, cho nên kẹo vẫn là để ở trong bình là tốt rồi, cô cảm thấy chính mình hẳn là không cần kẹo.

“Nha đầu kỳ quái.” Nguyên Hạo nhìn cô luyến tiếc không muốn ăn, cũng không hỏi nhiều, lại càng không nghi ngờ: “Đi làm, đã tới giờ rồi.” Thời gian ba phút, anh hẳn là lên lầu trở về văn phòng, nhưng là chân anh lại giống như bị đóng đinh không cử động.

“Được.”

“Anh như vậy là đủ rồi… em tự nói với mình như vậy.” Cô ngây ngốc đáp lời làm cho Nguyên Hạo bật cười, đưa tay ngang qua mặt bàn, nhịn không được muốn chạm đến mặt của cô…

“Giám đốc, sáng sớm không cần chói mắt như vậy, mắt của tôi đau quá…” Cô nhân viên chịu không nổi bọn họ sáng sớm liếc mắt đưa tình, phát ra rít gào bất mãn.

Biểu tình Nguyên Hạo biến đổi, lập tức thu tay lại, dịu dàng không tự chủ được đối với Tương Quân nháy mắt biến mất, chuyển sang gương mặt như tượng, cũng không nói gì cả, liền đảo một ánh mắt đi qua, lập tức làm cho những người khác câm miệng.

Giám đốc vẫn hung ác như trước trở về văn phòng, những người dưới lầu thở phào nhẹ nhõm.

Tình cảm lưu luyến nơi văn phòng thật sự rất tệ, hơn nữa đối tượng lại là ông chủ, ông chủ thì không thể trêu cợt, Tương Quân dịu dáng cá tính hiền hòa, liền biến thành đối tượng bị chế nhạo.

“Tiểu Tương Tương, có cô thật tốt.” Nữ cường nhân bộ nghiệp vụ Sophia lớn hơn Tương Quân hai tuổi đi tới trước mặt cô, vẻ mặt đứng đắn cảm động nắm tay cô, cô ấy cùng Tương Quân cảm tình tốt, nhưng là đặc biệt thích phá cô: “Hiện tại ánh mắt giám đốc mỗi khi vào công ty chỉ biết nhìn chằm chằm vị trí của cô, sẽ không nhìn chúng ta nha, thật sự là vất vả cô cover chúng tôi, thật sự là quá tốt đi.”

“Tôi tuyệt không cảm thấy tốt! Cô nói như vậy là ý tứ gì? Tuy rằng tôi nghe không hiểu, nhưng là tôi biết trong lời nói cô có chuyện, mời nói rõ ràng!” Tương Quân phản ứng rất lớn, làm cho nhóm đồng sự cười vang, mà chính cô nghẹt thở đến đỏ mặt.

Công tác thuận lợi, đường tình thuận lợi, quan hệ với người khác không thành vấn đề, ngày qua vui vẻ như vậy, cô thật không ngờ chính mình rất nhanh liền lấp đầy kẹo trong ngăn tủ.

Ở mùa xuân sắp qua đi phía trước, thời tiết làm cho người ta mốc meo cuối cùng cũng trong, đảo qua vẻ lo lắng nhiều ngày.

Trong lành khó có được, măt trời phát ra sức nóng, chiếu xuống cây cỏ xanh nhạt trước cửa công ty thành một mảng sinh ý dạt dào.

“Gâu! Gâu!” Chó săn màu vàng bị đồng sự kiếm về nuôi trong công ty ở trước cửa sủa hai tiếng, xoay quanh vòng, quẫy cái đuôi, thật xao động.

“Meo meo” Không mời từ trước đến nay, Tiểu hắc miêu đem “Cương” trở thành nhà của chính mình dùng cái tay mập mạp cầm lấy ván cửa, kêu to phóng ra ngoài.

Tương Quân mới từ phòng hồ sơ đi ra phát hiện một mèo một chó này đang náo lọan, lập tức giúp chúng mở cửa, khi đi đến cạnh cửa, Tiểu hắc miêu còn làm nũng cọ vào chân cô.

“Nhưng là mặt cỏ còn ẩm ướt nha…Quên đi, dơ sẽ đưa đi tắm rửa, các ngươi buồn đã lâu, thật đáng thương.” Tương Quân phóng một mèo một chó đi ra ngoài, chúng nó tựa như con ngựa thoát cương, lập tức hướng ra bên ngoài.

Chó săn màu vàng còn mang theo mặt còn ẩm ướt chạy trên cỏ, lăn lộn, rất nhanh liền toàn thân bẩn hề hề, Tiểu hắc miêu tao nhã chầm chậm đến lương đình mái xòe, nhảy đến mặt bàn sạch sẽ nằm úp sấp, nhàn nhã phe phẩy cái đuôi.

Tương Quân trở lại vị trí làm việc, chuẩn bị đem mặt bàn sáng sớm đầy tư liệu chuẩn bị sửa sang lại, còn có sơ đồ thiết kế hợp tác, muốn nhanh chóng mời người công ty trả lại hàng, cũng có rất nhiều việc vặt muốn xử lý, cô còn đáp ứng kế tóan cùng cô ấy chạy đến vài nơi chào hỏi khách hàng.

“Tương Quân, phiền toái cô giúp mọi người pha cà phê.” Đồng nghiệp mới đi ra từ phòng họp mang theo vẻ mặt nghiêm trọng, nhưng lời nói coi như là hòa hõan khách khí.

Phòng khách trên lầu có khách quý tới chơi.

“Chào, anh có khỏe không?” Bởi vì đồng nghiệp nhăn nhó, vẻ mặt hiện lên không thoải mái, Tương Quân quan tâm hỏi: “Muốn tôi lấy thuốc đau dạ dày cho anh không?”

“Thuốc đau dạ dày? Thật tốt quá, cảm ơn. Tôi thật muốn bóp chết A Quang! Đem tư liệu tính sai, anh ta ngu ngốc, xứng đáng bị chê trách! Nếu dự án có chuyện xấu gì, mọi người chúng ta nhất định vây đánh anh ta!”

Đồng nghiệp nghiến răng nghiến lợi nói một lèo, nuốt vào thuốc đau dạ dày Tương Quân tốt bụng đưa cho, sau khi tìm được mấy văn kiện cần, lại vội trở lại phòng họp.

Tương Quân lập tức đến chỗ pha cà phê, lúc chờ đợi nhìn về phía đồng hồ, kim đồng hồ chỉ vào ba giờ chiều, bọn họ đã muốn ở phòng họp hơn hai giờ.

Hẳn là… Không có chuyện gì đi?

Bưng cà phê nấu xong, cô nhẹ nhàng đi lên, gõ hai cái vào cửa phòng họp, liền thẳng tiến đẩy cửa mà vào.

“Ha ha ha ha ha ha…”

Tiếng cười thoải mái vang vọng, so với khẩn trương áp bách trong dự đóan của cô hòan toàn tương phản.

Giương mắt nhìn lên, là tiếng cười to của Nguyên hạo, Tương Quân càng nghi hoặc, cho tới bây giờ cô không gặp qua Nguyên Hạo lúc đang làm việc cười to, có thể làm cho anh cười, có vẻ như là có người làm việc gì đúng.

Thật tốt quá, chứng tỏ dự án này anh rất tự tin, Tương Quân cũng nhẹ nhàng thở ra.

Khi Hòang đổng phái cháu trai trưởng đến Đài Loan gặp Nguyên Hạo, toàn công ty cao thấp như sắp gặp phải địch, nghĩ đến dự án lại có chuyện xấu, lo lắng hao tổn tâm trí lúc trước như biến thành hư ảo.

Tương Quân bước đi nhẹ nhàng, Nguyên Hạo dò xét liếc mắt nhìn cô một cái, không phải cô ảo giác, trong nháy mắt ánh mắt kia của anh đặt trên người cô, trên mặt anh tươi cười càng sâu sắc.

Thật là, nói là công và tư rõ ràng, ông chủ lại thường công và tư chẳng phân biệt được!

“Hoàng tiên sinh, có cần tôi rót cho ngài ly nước không?” Sau khi Tương Quân vì khách hàng rót cà phê xong, săn sóc hỏi, dè thấp giọng nói, không ảnh hưởng đến tiến hành hội nghị.

Người cô vừa hỏi đúng là nhân vật chính của hội nghị này, cháu trai lớn đầy tự hào của Hoàng đổng, Hòang tiên sinh là một người đàn ông trẻ tuổi bề ngoài nhã nhặn, tuổi cũng ngang ngửa với cô.

Hòang tiên sinh cũng không giống những khách hàng mà trước đây cô tiếp đãi ngay cả quay đầu lại cũng không có, hoặc là tùy tiện gật đầu cho qua loa cho xong việc, ngược lại nhìn thẳng vào mặt cô, trên mặt lộ ra mỉm cười thân thiết.

Anh ta và Hoàng đổng giống nhau như đúc. Trong lòng Tương Quân yên lặng hạ chú giải, cái lão nhân gia kia thích nhìn vào mắt mà nói chuyện, cho dù là uống một ly trà, nói một câu cảm ơn.

“Được, làm ơn giúp tôi rót một ly nước.” Hoàng tiên sinh mang theo ý cười nói: “Cảm ơn.”

“Không có gì.” Bởi vì đối phương có lễ, cô cũng khách khí đáp lại.

Tiếo theo Tương Quân quay đầu, tiếp tục vì đồng nghiệp khác rót cà phê.

Cô không chú ý Hoàng tiên sinh nhìn thẳng vào ánh mắt nhìn chằm chằm vừa rồi của cô, mà khi cô xoay người vẫn còn nhìn cô bằng hai mắt, sau đó bật cười.

Mà Nguyên hạo vẫn chú ý hướng đi của Tương Quân thấy được, rađa của đàn ông nói cho anh biết- có quỷ!

“Tôi lần đầu gặp người hợp tác làm ăn bị làm khó dễ còn có thể cất tiếng cười to, khó trách ông tôi lại thích anh, Nguyên tiên sinh.” Hòang tiên sinh cười nói.

“Trên cơ bản, tôi không thích có người nghi ngờ tác phẩm của tôi, tuy nhiên Hòang đổng phái người tới thuyết phục, làm cho ta tâm phục khẩu phục.”  Nguyên Hạo nhướng mày nói, không có khả năng, nhất định là anh suy nghĩ nhiều, quá yêu nên ghen, Nguyên Linh thường thường lấy điểm này công kích anh, trong lòng Nguyên hạo bất an nảy lên phiền chán, tiếp tục tiến hành hội nghị.

“Cho nên ý tứ đây là khích lệ chúng tôi?” Một người phụ nữ nói tiếng Trung không được tõ ràng, giọng điệu Đài bắc mở miệng.

“Rất tự tin, không sai, tôi thưởng thức người phụ nữ thế này.” Nguyên Hạo vừa khen vừa cười, hơn nữa khen đối phương trước mặt mọi người.

Tương Quân vừa lúc rót cà phê ột người phụ nữ mặc quần áo màu xám, nhịn không được đưa hai mắt nhìn người phụ nữ này… cô ta là người phụ nữ được Nguyên Hạo thưởng thức.

Cô ta có một đầu tóc ngắn xinh đẹp, xem ra khôn khéo giỏi giang nhưng không mất đi mềm mại nữ tính đáng yêu, khuôn mặt tinh xảo, trên mặt trang điểm đậm, ánh mắt xinh đẹp cùng làn môi khiêu gợi, cô ngồi ở góc tay trái Nguyên Hạo, trước mặt mở ra bản sao thiết kế, ghi rất nhiều Anh, Nhật chú thích, khi Tương Quân đi đến bên người cô ta, cô ta đang dùng đôi tay khéo léo vẽ cây tùng trông rất sống động vừa mắt.

“Tôi cực kì vui khi cam kết cùng cô.” Nguyên Hạo vô cùng thưởng thức cô ta, thậm chí trước mặt mọi người lấy lòng.

“Cậu muốn hại chị bị ông ngoại đánh gãy chân sao?” Người phụ nữ hừ một tiếng, ngồi ở đối diện Hoàng tiên sinh giương mắt: “Chị nói này em họ, tương lai còn dài, cậu xem xem, có người nịnh bợ đấy, cậu hẳn là tranh thủ giúp ta tăng lương mới đúng.”

Cô ta gọi là Trương Tư Lâm, là chị họ của Hoàng tiên sinh, cũng là thư ký của anh ấy.

Nguyên Hạo thưởng thức phụ nữ như vậy, cũng luôn cùng phụ nữ như vậy hẹn hò- thông minh, xinh đẹp, tài văn chương ngang dọc, cùng thế lực của anh ngang nhau.

Nguyên Hạo chưa bao giờ lấy lòng ai, thưởng thức cô đến mức phá vỡ nguyên tắc của chinh mình, trước mặt người nhà lấy lòng cô ta, tuy rằng miệng hay nói giỡn, nhưng Tương Quân biết Nguyên hạo là thực sự.

Cô chưa từng vì vấn đề công việc mà được Nguyên Hạo khích lệ qua, cô bị mắng là cơm bữa, nếu không phải bọn họ hẹn hò, Nguyên Hạo hẳn là…đã sớm đuổi việc cô.

Tự ti giấu ở sâu trong nội tâm nổi lên, lòng Tương Quân trầm xuống thật mạnh.

“Vậy sẽ biến thành em bị ông đánh gãy chân…Nhưng mà, nếu Hiệp tiểu thư mở miệng, nói không chừng ông sẽ bỏ qua.” Hòang tiên sinh đánh Thái Cực Quyền, đem đề tài chuyển tới trên người Tương Quân vô tội.

“Hả? A!” Tương Quân đang đầy tâm sự đột nhiên bị điểm danh, khi đổ cà phê một lúc thất thần, hơi nóng cà phê tràn ra, nóng đỏ cánh tay cô.

“Tại sao không cẩn thận như vậy?” Nguyên Hạo đau lòng rống to, lập tức lấy đi bình cà phê.

“Có sao hay không?” Một tiếng nói quan tâm khác theo đối diện vang lên, không phải người khác, đúng là Hoàng tiên sinh.

Tương Quân lắc lắc tay, mỉm cười không có việc gì. “Không sao cả, không nóng.”

“Chờ một chút nhanh bôi thuốc.” Nguyên hạo lấy khăn tay ra, lau cà phê dính trên tay cô, mu bàn tay trắng nõn bị nóng đỏ còn nói không có việc gì, anh mới không tin lời ma quỷ cô nói.

Nếu không phải có khách hàng, anh nhất định lập tức đem cô kéo xuống lầu bôi thuốc!

“Tốt rồi.” Tương Quân mềm mại nói, lại cầm bình cà phê lên, tiếp tục phục vụ mọi người.

Cô không phát hiện khách hàng bên cạnh- xinh đẹp tự tin Trương Tư Lâm, đang mở to hai mắt nhìn cô.

“Ông nội của tôi mắt cao như núi, không ưng ý người được sắp xếp xem mắt, lão nhân gia vô cùng ưng  cô.”

Tương Quân kinh ngạc nhìn Hoàng tiên sinh đối diện, anh ta cười đến ôn hòa, nhưng nói xong lại làm cho cô không hiểu rõ ý trong lời nói.

“Cái gì? Cô ấy chính là người ông ngoại sắp xếp cho cậu xem mắt? So với ảnh chụp khác nhiều lắm đó!” Trương Tư Lâm khoa trương hô to: “Cậu còn đuổi tới Đài Loan! Không biết là bị ông ngoại tuốt lại quần áo hết sao?”

Hóa ra chính là cô gái nhỏ này, khó tránh có điểm nhìn quen mắt, đều do ông ngoại cô cho cô ta mặc kimônô siêu đắt tiền, làm cho cô ta trong ảnh toát lên khí chất xuất trần, cũng làm cho em họ cô đối với cô ta nhất kiến chung tình, không những vậy còn đuổi theo đến Đài Loan.

Làm cho cô không thể lí giải là, rất ít đàn ông khi cùng cô nói chuyện còn có thể dời đi lực chú ý, cô gái này vừa xuất hiện, ánh mắt Nguyên Hạo không chỉ rời đi, biểu tình trong nháy mắt trở nên nhu hòa, mà chỉ cần đối mặt với cô, anh ta liền lệp tức quay về gương mặt tục tằng dũng mãnh của đàn ông.

Cô gái bình thường như vậy, vì sao có thể làm cho ánh mắt vĩ đại cao như núi của em họ cô nhất kiến chung tình?

Còn Nguyên Hạo thực ngang ngược kia, ai nấy đều thấy được, hai người bọn họ có cái gì đi!

“Khác rất nhiều đó! Tôi cũng cảm thấy như vậy.” Tương Quân ngây thơ cười, dùng tươi cười hóa giải trường hợp xấu hổ này.

“Tôi chỉ biết kimônô thực quý! Hoàng đổng còn gạt tôi thực dễ dàng, cám ơn cô hôm nay nói cho tôi biết, lần tới gặp Hoàng đổng tôi nhất định sẽ nói lời cảm ơn với ngài ấy, ngày đó tôi lần đầu tiên cảm thấy chính mình rất được.”

Tuy rằng trên mặt cười nói như vậy, nhưng là lời nói của đối phương vẫn là đâm bị thương cô, cho tới nay áp lực tự ti không thể ức chế nảy lên trong lòng.

Cô vẫn không dám đối mặt vấn đề, nay rốt cuộc không thể trốn tránh, như thế thực bình thường, chính mình không có sở trường gì, không xứng với Nguyên Hạo…

Nhìn xem hiện tại cô đang làm cái gì? Cô đang rót cà phê cho người khác, đưa nước trà, không giống người phụ nữ này tinh thông nhiều thứ tiếng, có thành tích nổi trội xuất sắc cùng gia thế làm chỗ dựa, tràn đầy tự tin có thể cùng Nguyên Hạo ngang hàng.

Cô cái gì cũng không có, là nhân viên ít quan trọng nhất ở “Cương”!

“A…” Trương Tư Lâm thở nhẹ một tiếng, cô đã hiểu, chính là cái loại phản ứng ôn nhu đáng yêu này, làm cho ông ngoại khó tính của cô, em họ, còn có Nguyên Hạo hung ác như dã thú thích cô ta, cô ta vừa mới phản ứng, không chí là giọng đàn ông thích, ngay cả cô đều rất thích, nhưng là làm sao bây giờ? Đầu óc cô đã lọan đến không thể nói chuyện!

“Hoàng đổng là lão nhân cơ trí, ngài ấy thấy ưu điểm của Hiệp tiểu thư, nên đối với cô ấy càng chiếu cố.” Nguyên Hạo cười nói, ẩn nhẫn bất mãn mãnh liệt. “Giống như yêu thương cháu gái.”

Khi anh vừa mới nghe xong Trương Tư Lâm không khách khí phê bình, tức giận đến thiếu chút nữa sẽ hô to- cô mà biết cái gì!

Nhưng quên đi, người khác không hiểu không sao cả, anh biết là tốt rồi, cùng Tương Quân một chỗ anh thực bình tĩnh, không cần nghi kị, cô thực đơn thuần hơn nữa ánh mắt ngây thơ, yêu cô chính là toàn tâm toàn ý.

Cô là bến cảng nghỉ ngơi của anh, cô có thể gợi lên cảm xúc xao động trong anh, cô chỉ cần làm chính cô, người khác không hiểu là tốt nhất, sẽ không có người đến cùng anh hưởng.

“Chị họ.” Hòang tiên sinh hô một tiếng, tiếp theo lấy tiếng Nhật nghiêm khắc nói một tràn dài thật dài.

Trương Tư Lâm nghe vậy ngây ngốc một hồi, tiếp theo quay mặt đối với Tương Quân, thẳng thắn nói: “Thật có lỗi, tôi vừa rồi nói chuyện không dùng đầu óc, lời nói làm cho cô không vui, tôi thận trọng giải thích với cô.”

‘Không sao đâu…” Cô ta ngay cả cá tính cũng thật thẳng thắng như vậy, làm cho Tương Quân thực hâm mộ.

“Không cần bởi vì vậy mà chán ghét tôi về sau chúng ta…” có thể làm bạn tốt, cô cũng có khả năng biến thành em dâu, ông ngoại nơi đó còn muốn cô giúp tôi nói tốt vài câu a!

“Chị họ, chị nói nhiều quá.” Hoàng tiên sinh ngăn cản chị họ muốn nói tiếp, anh thản nhiên liếc mắt nhìn cô một cái, trương Tư Lâm lập tức câm miệng.

Kia thoáng nhìn là mang theo ý tức cảnh cáo rõ ràng, làm cho Nguyên hạo thấy được vì sao Hoàng đổng lại cho cháu trai lớn mới hai mươi lăm tuổi nhận quyền to, phụ trách dự án trọng yếu như vậy, cũng hiểu được vì sao Hoàng đổng cho cháu gái gần ba mươi có bằng quản lí đảm nhiệm làm trợ thủ.

Thoạt nhìn người ôn hòa trẻ tuổi, kỳ thật đầu đã là hổ dữ lâu năm, mục đích của anh ta là cái gì? Nguyên Hạo không dấu vết quan sát anh ta, theo ánh mắt anh ta ngẫu nhiên không chuyên chú, phát hiện ánh mắt đó đang hướng về…Tương Quân?

Hơn nữa vừa rồi trương Tư Lâm nói về buổi xem mắt, làm cho anh thật khóai trá nhớ lại.

“Đêm nay tôi làm chủ, mời hai vị đi ăn.”

“Thật ngại làm cho Nguyên tiên sinh tốn kém, xin hỏi Hiệp tiểu thư đi thay được không?” Hòang tiên sinh mỉm cười, chỉ thẳng tên người anh muốn tiếp khách.

Anh làm như nơi này là quán rượu a! Trả lại tiểu thư đó cho tôi, anh đi tìm chết đi!

“Hiệp tiểu thư thật không tiện.” Nguyên Hạo chịu đựng một bụng đầy lửa từ chối, ý tứ bảo vệ thực rõ ràng.

“Không cần lâu đâu, một giờ thôi.” Hoàng tiên sinh thực kiên trì: “Hiệp tiểu thư, cô thấy sao?” Anh ta thậm chí tiểu nhân trực tiếp hỏi Tương Quân.

Cô nên trả lời như thế nào? Hiện tại như là lúc ở Nhật bản, Hoàng đồng muốn cô xem mắt, cô cự tuyệt không phải, đáp ứng cũng không xong, tiến thoái lưỡng nan.

“Tôi…”

Cô còn lo lắng? Nguyên Hạo đều muốn phun hỏa với tiểu ngu ngốc này, lại cùng tình huống khi đó ở Nhật bản giống nhau, anh đã nói qua, anh không cần nhân viên của mình dùng phương thức như vậy đạt thành mục đích, anh khinh thường chuyện như vậy, hơn nữa, cô là bạn gái của anh thì phải? Cô vốn nên cự tuyệt, anh cho cô đặc quyền, cho phép cô bốc đồng nói không cần, mà anh sẽ lấy thận phận ông chủ kiêm bạn trai giải quyết chuyện này, anh rất thỏa mãn!

Nhưng mà anh đối với cô rất hiểu biết, cô ngu ngốc tuyệt đối sẽ miễn cưỡng chính mình đáp ứng chuyện mình không muốn làm.

“Đây là vinh hạnh của tôi.”

Ngay lúc Nguyên Hạo định mở miệng thay cô từ chối, Tương Quân chính mình đáp ứng rồi.

“Tôi thực mong chờ.” Hàong tiên sinh hai mắt đều snág: “Tôi có rất nhiều lời muốn nói với cô, Hiệp tiểu thư.”

“Ách…” Cô nên nói cái gì đây?” Tôi cũng vậy.” Vừa nói ra khỏi miệng, Tương Quân chợt thất thần. Chậm đã, cô nói gì đó?

“Tôi đây mong đêm nay mọi người sẽ tán gẫu thật vui vẻ.” Nguyên Hạo giọng nói lạnh, ánh mắt cũng lạnh, nhưng khóe miệng vẫn là giơ lên.

Khách hàng không biết, nhưng mọi người ở “Cương” biết rõ, thời điểm Nguyên Hạo giận tới cực điểm, chính là đưa ra sắc mặt này, sẽ quỷ rống quỷ kêu không cần lo lắng, anh la lối thì sẽ không sao, nhưng một khi anh lộ ra vẻ mặt này, liền đại biểu có người sắp gặp họa.

Tương Quân nhìn chung quanh phòng họp nhóm đồng nghiệp tham dự hội nghị, theo thần sắc đồng tình của bọn họ hiểu được, cái người gặp họa kia là cô…

Một chút buổi tối kia thực sự là một giậy như một năm.

Nguyên Hạo tức giận, Tương Quân rất rõ ràng, anh giận cô đến đòi mạng, bởi vì cô đáp ứng đến cuộc hẹn ăn tối này, tham dự buội tiệc tối cũng chỉ bốn người bọn họ, người phụ nữ vẫn làm cho cô thực tự ti kia vẫn cùng Nguyên Hạo nói chuyện phiếm, một dáng vẻ thực vui vẻ.

“Đây là cái gì?” Trương Tư Lâm ngồi ở bên người Nguyên Hạo, nghiêng người qua bắt lấy vòng trên cổ anh, thân mình kề thaật gần, một tay nắm vòng cổ thủy tinh kia.

Hình ảnh kia làm đau ánh mắt Tương Quân, không được, không thể, Nguyên Hạo rất để ý vòng cổ kia, tin tưởng mảnh thủy tinh mang đến từ trường tốt, anh không thích cho người chạm vào!

Chỉ có cô là ngoại lệ, chỉ cô có thể chạm vào vòng cổ của anh, chỉ có cô có thể.

“Hử? Lam thủy tinh của Tây Ban Nha?” Trương Tư Lâm nghi hoặc không xác định.

“Cô rất biết hàng.” Nguyên Hạo kinh ngạc không ai có thể nhận ra được loại thủy tinh khó gặp như vậy, huống chi đối tượng còn là một người phụ nữ.

“Chưa thấy qua lớn như vậy, lam thủy tinh Tây Ban Nha thường chỉ có hai mặt, không có một khối, hơn nữa rất ít khi nào to hơn năm cm, cái của anh tỉ lệ không sai, bên trong màu vàng hẳng là hoàng kim đi? Rất đáng tiếc, anh không nên mài, nên giữ lại quặng thô!” Trương Tư Lâm kề thật sự gần, quan sát tỉ lệ cùng độ cứng: “…làm chi nhìn tôi như vậy? Phụ nữ không thể có hứng thú với khóang thạch sao?”

“Không, chính là cảm thấy cô vẫn làm cho tôi thực bất ngờ.” Anh đáng lẽ nhanh rút thủy tinh về, nhưng là bởi vì đối phương biết hàng, anh vốn cũng không ngăn cản, quyết định cho cô xem thêm một phút đồng hồ.

Anh kết không ít bạn là người nhiệt tình thích cất chứa khoáng thạch, thấy lam thủy tinh của anh ai cũng kinh ngạc vì thiên nhân, Nguyên hạo đã thành thói quen, chính là đây là lần đầu tiên gặp được phụ nữ biết hàng, cảm giác này rất mới mẻ.

“Tuy rằng mài qua, nhưng kỹ thuật tốt lắm, cắt thực sự hoàn mỹ… A, thương lượng một chút, đưa tôi đi!”

“Không có cửa đâu.” Nguyên Hạo cười cho cô bốn chữ.

Ánh mắt Nguyên Hạo khích lệ, tán thưởng, thưởng thức cùng với ngoại lệ của anh, đủ loại đều làm cho Tương Quân khổ sở…

“Hiệp Tương Quân…Cô thật sự không nhớ rõ tôi sao?” Hoàng tiên sinh nhìn thẳng mặt Tương Quân, bất đắc dĩ nói.

Tương Quân thu lại cảm xúc khổ sở, xấu hổ cười với khách hàng: “Thực sự có lỗi, tôi đối với Hoàng tiên sinh không có ấn tượng.”

“Tôi gọi là Hoàng Thế Khải, cô có hay không một chút ấn tượng?”

“Hoàng Thế Khải?” Tương Quân cảm thấy tên này rất quen thuộc.

“Xem ra thật sự không nhớ rõ…Tôi chính là bạn cùng tổ học tự nhiên thời tiểu học với cô, người hại cô cùng Nguyên Linh cãi nhau, không nhớ rõ sao? Chúng ta cùng nhau nuôi tằm cưng, cô vẫn nói đó là sâu lông, cho nên tôi liền cố ý lấy tằm cưng dọa cô.”

Trí nhớ xa xôi mơ hồ hiện về, vẻ mặt Tương Quân từ nghi hoặc chuyển sang kinh ngạc.

“Hoàng Thế Khải! Tôi nhớ ra rồi, bạn thật là Hoàng Thế Khải? Trời ạ! Bạn khác thiệt nhiều nha?” Tương Quân hoảng sợ, ấn tượng của cô đối với Hoàng Thế Khải là cái thổ bá vương thích khi dễ người, tuy rằng trong lớp khác các nữ sinh đều nói anh ta đẹp trai, nhưng cô chán ghét anh ta, bởi vì anh ta không chỉ một lần hại cô cùng bạn tốt cãi nhau: “Mình không nhận ra được làn bạn.”

“Mình cũng hiểu được mình trở nên trưởng thành chính chắn, bạn không biết là sao?” Hoàng Thế Khải thấy cô thả lỏng cảm xúc, thậm chí còn lộ ra tươi cười, anh ý cười càng sâu.

Tốt lắm, cô còn nhớ rõ anh.

“Mình luôn chờ bạn nhận ra, nhưng thực làm cho người ta thương tâm, bạn quên mình.” Anh giả bộ như thật nói.

“Nguyên Linh rất đắc ý khoe với mình, ngay lúc bạn ấy nhận ra bạn, bạn liền nhận ra bạn ấy…” Thấy mặt cô lộ ra kinh ngạc, anh cười giải thích: “Thực kinh ngạc mình và Nguyên Linh còn liên lạc sao? Bạn ấy không nói cho bạn sao? Thật sự là hơi quá đáng, vị hôn phu của bạn ấy là bạn tốt của mình. Tương Quân, bạn cũng tực quá đáng, thế nhưng không nhớ rõ mình, chúng ta trước đây cảm tình còn tốt lắm.”

Sao mà cảm tình tốt lắm? Anh ta chính là một nam sinh thối thích khi dễ cô.

Hiệp Tương Quân không mang thù, chuyện tình quá khứ đều cho qua, đối với bạn học cũ cô không có nhận ra, cô cảm thấy thực áy náy.

“Cái kia, mình…Thực xin lỗi nha.” Cô chỉ nhớ rõ Nguyên Linh, bởi vì bạn ấy là bạn tốt nhất thôi, đương nhiên còn có Nguyên Hạo, đối tượng khi cô còn nhỏ có thời kì vụng trộm thầm mến.

Thổi phù một tiến, Hoàng Thế Khải cười thành tiếng: “Tương Quân, bạn vẫn đáng yêu như trước.”

Mặc danh kì diệu được khích lệ, Tương Quân thẹn thùng đỏ mặt.

Cô khóai trá nói chuyện phiếm cùng người đàn ông khác, ở trong mắt Nguyên Hạo, dấm chua lại bốc lên.

Hơn nữa thân là đàn ông có trực giác, cùng với hành vi Hoàng Thế Khải mang người khác đến giữ anh lại, hết thảy đều thực rõ ràng.

“Thật có lỗi a, chuyện xem mắt làm cho bạn xấu hổ, lúc ấy mình chỉ muốn cự tuyệt sắp xếp của ông, cá tính của mình bạn rất rõ ràng, trước đây mình chính là một người cố chấp, Nguyên Linh bảo mình không được tới gần bạn, mình lền nhất định phải đoạt lấy, làm chuyện gì đều với bạn cùng một chỗ, thầy giáo bảo mình không được khi dễ bạn, mình cũng nhất định phải khi dễ bạn đến khóc mới thôi.”

“Cho nên chỉ vì phản đối mà phản đối? Mình nghĩ đến bạn thức chán ghét mình.” Tương Quân không nghĩ đến bạn học cũ lại đề cập đến ý nghĩa của chuyện cũ.

Một bên Nguyên Hạo nghe, một bên có lệ vẫn ồn ào không ngừng, Trương Tư Lâm không cho người khác có không gian thở dốc, anh không biết nên giận Tương Quân chậm hiểu, vẫn là vui vẻ cô quá chậm hiểu, đến nỗi không nghe ra ám chỉ trong lời nói Hoàng Thế Khải.

“Chán ghét bạn sẽ không trộm hôn bạn.” Hoàng Thế Khải cười nói: “Đối tượng nụ hôn đầu của bạn hẳn là mình đi?”

Nghe thấy những lời này, lửa giận của Nguyên Hạo công tâm, chén rượu khéo léo trong tay phút chốc bị một lực lớn nắm phá.

“Nguyên Hạo, Nguyên Hạo! Anh không sao chứ?” Trương Tư Lâm bị dọa đến kêu lên thất thanh, nhìn thấy em họ triển khai thế tấn công, lại nhìn hướng Nguyên Hạo bị em họ của cô nhờ cô bám trụ, ai có mắt đều nhìn ra được, Nguyên Hạo ghen ghét dữ dội a!

Nghe thấy Trương Tư Lâm kinh hô, Tương Quân lo lắng nhìn phía Nguyên Hạo nhưng còn không kịp mở miệng, lại bị Hoàng Thế Khải lời nói không dứt đè lên.

Nguyên Hạo vứt mảnh nhỏ thủy tinh trong tay, hòan hảo vận khí anh tốt, tay nhưng lại không có bị thương, nhớ tới trên mặt anh tối tăm, trước đó vài ngày là ngày bàn công việc, Hoàng đổng từng yêu cầu anh mang Tương Quân đến Nhật Bản, nhưng anh cự tuyệt, cũng đối với lão nhân gia nghiêm chính nói rõ, nội trong một năm, anh sẽ đem Tương Quân gả vào cửa, dùng hôn nhân trói chặt cô.

Chẳng lẽ Hoàng đổng không nói cho cháu trai ông, Tương Quân là người phụ nữ của anh sao?

“Chuyện tình trước đây cứ cho qua đi, bạn không cần cảm thấy xấu hổ.” Không cho Tương Quân cơ hội dời đi ánh mắt nhìn Nguyên Hạo, anh quấn quít lấy Tương Quân nói chuyện, lời anh nói cùng chuyện anh làm hoàn toàn tương phản, muốn cô xấu hổ mới cố ý nhắc tới: “Có vẻ làm mình hối hận là, mình sau đó mới thấy ảnh chụp người xem mắt, cảm thấy người đó thực nhìn quen mắt, tò mò hỏi tên và tuổi, mới phát hiện hóa ra là mối tình đầu của mình, đáng tiếc, mình bỏ lỡ.”

Hóa ra ngày đó xem mắt anh ta cũng không đi dự, khó trách Hoàng đổng chưa cùng bọn họ so đo. Tương Quân vừa nghĩ, một bên quay đầu lo lắng nhìn Nguyên Hạo chăm chú, thẳng đến khi xác định anh không có việc gì, mới yên lòng.

Hoàng Thế Khải cười nhẹ, hơi hơi quay đầu cầm lấy ly rượu trên bàn uống một ngụm, xuyên thấu qua ly nhìn một hướng khác, hướng Nguyên Hạo khiêu khích liếc mắt một cái.

Liếc mắt một cái kia làm cho Nguyên Hạo hiểu được, người này mục đích đến Đài Loan không chỉ là vì dự án hợp tác mà thôi, còn có ý đồ khác.

Tiểu quỷ đáng chết, ngươi tưởng được à!

Ngực bụng có lửa thiêu đốt, anh áp lức bốc lên lòng đố kị.

“Tương Quân, theo giúp mình uống hai ly đi.” Hòang Thế Khải cầm lấy chén rượu, hướng Tương Quân kính rượu.

Nguyên Hạo lập tức vươn tay dài, đem rượu trong tay cô cướp về: “Hoàng tiên sinh muốn uống rượu, tôi nên phụng bồi.”

Nguyên Hạo dùng phương thức của đàn ông, đáp lại thư khiêu chiến Hoàng Thế Khải quăng đến.

Anh nhớ lại một ly liền say, anh mới sẽ không cho cô uống rượu, nhưng là theo người đàn ông khác uống, nếu gặp được giống anh người đàn ông có ý xấu đem cô ăn thì làm sao bây giờ?

Anh quyết định dùng rượu dìm chết tiểu vương bát đản này! Dòm ngó phụ nữ của anh, anh sẽ làm cho Hoàng Thế Khải biết, cái gì gọi là chỉ còn đường chết!

Mang theo tâm tình phân cao thấp với nhau, Nguyên Hạo rót vào ly Hoàng Thế Khải rượu trong suốt không màu, nhưng độ cồn cao tới năm mươi tám độ.

Khiến cho tiểu vương bát đản hàng năm đi đến nước Anh cùng Nhật bản này một chút kiến thức, sản phẩm cao lương  nổi tiếng lợi hại ở Đài Loan!