Đừng Khóc! Đừng Ngốc Nữa Nhé!

Chương 7: (Tiếp)




Quả nhiên, cả hai vừa đặt lưng xuống giường, cô đã ôm ghì lấy cậu, trông vô cùng thỏa mái

- Di Vũ lâu rồi mới ôm cậu, vẫn êm ái như hồi trước nhỉ!

Cậu quay sang cô vừa vặn thu ngắn khoảnh cách 2 người

- Mộc Trà này?

- hử?

Cậu thở dài:

- bây giờ chúng ta lớn rồi! Có rất nhiều thứ đã khác trước

Cô im lặng gục đầu sâu xuống vai cậu, lằng lặng nghe cậu nói:

- cậu lớn rồi Mộc Trà! Cả tôi cũng thế, đừng ngốc nghếch quá như thế? Tôi còn nhiều thứ muốn cho cậu biết

- ...

- thực ra tôi..

~khò khò~

Có tiếng gáy nhẹ, cậu giật mình nhìn sang, ko bt từ bao giờ cô đã ngủ ngon lành. Cậu nhìn cô ngủ mà trong lòng khổ sở,hình như còn có sự tổn thương nhẹ nhàng.Lần tỏ tình thứ 111 coi như thất bại...Đành để lần sau vậy.Chúng ta có nhiều nhất là thời gian mà.Từ từ...từ từ thôi...