Đừng Khóc! Đừng Ngốc Nữa Nhé!

Chương 32




Di Vũ mở mắt tỉnh lại sau giấc mơ dài. Hàng mi cậu đã ướt đẫm nước mắt. Khi từ vụ hỏa hoạn trở về, cậu mới sững sờ nhận ra mình đã bỏ lỡ một người. Mộc Linh cuối cùng vẫn vì quá day dứt mà nói thật tất cả. Mộc Trà cũng biến mất từ vụ tai nạn, người ta bảo khả năng sống sót là không thể. Cảnh sát còn tìm được mẫu máu của cô ở hiện trường.Quãng thời gian ấy, Vũ như lâm vào bế tắc, cậu hoảng loạn tâm lý và bị mắc bệnh trầm cảm nặng. Cậu sống một cách vô thức trong tuyệt vọng, đau khổ. Nằm mơ thấy cô, tưởng tượng thấy cô, để vuột mất cô, để lỡ mất lời hứa xa xôi đó... Cứ lặp lại liên tiếp như thế...Cho đến một ngày... Từ một góc nhỏ trong căn phòng cô, cậu tìm thấy một bức thư. Hàng chữ quen thuộc, xếp gọn đầy xúc tích trên một trang giấy. Bức thư ngày ấy suýt nữa đã gửi đến tay cậu từ cô:

"Ngày nắng Tháng Chờ Năm Nhớ

Gửi ai đó thật thân quen với tớ

Vũ à! Kể cậu nghe về người con trai tớ thích nhé!

Cậu ấy tên giống cậu, đẹp trai như cậu í, yêu tớ ngang bằng cậu và tớ thích cậu ấy cũng nhiều như cậu vậy, Vũ à?

Đó là một cậu bé tốt bụng chờ tớ trước cửa nhà vệ sinh

Đó là một chàng trai ở bên tớ lúc tớ cần nhất

Đó là một anh chàng ấm áp cùng tớ vi vu khắp các nẻo đường vào mùa hè nóng bức

Đó là người con trai đáng yêu áp má,kề vai cùng tớ ngủ say sưa trên chiếc giường nhỏ

Đó là một cậu nhóc hay cằn nhằn mỗi khi tớ xem phim hàn quốc

Đó là nụ cười, là ánh mắt theo tớ lớn lên, đồng hành từng ngày từng giờ từng phút, lặng thầm chờ một ngày cô bé như tớ trưởng thành...

Hì hì, bật mí đến đây là cậu biết rồi phải không? Tớ không giỏi Văn đâu...Cũng nhiều lúc hay khờ khạo ngu ngơ lắm... Nhưng tớ chắc chắn rằng bản thân mình đủ thông minh đủ can đảm,đủ dũng cảm, đủ tự tin để thổ lộ với cậu là... Tớ thích cậu... Thích nhiều mắc mệt luôn nè, Vậy nên Vũ ơi, mặc dù hơi muộn một síu à, nhưng mong cậu có thể chấp nhận tình cảm của tớ nhé! Nha... Nha... NhaNhaNha!!!!

Người viết:-Cô bé ngốc nghếch của cậu đang chờ câu trả lời của cậu đấy,,,, yêu cậu nhiều -Mộc Trà"