Đừng Khóc! Đừng Ngốc Nữa Nhé!

Chương 30




Cậu cảm thấy trái tim mình rung nhẹ. Có gì đó đang nảy mầm trong tim cậu. Cậu nhìn đôi mắt ngây ngô, khờ khạo kia bỗng nhiên trong lòng nảy sinh một khát khao muốn bảo vệ, muốn yêu thương, muốn trở thành một chỗ dựa vững chãi cho cô gái ngốc nghếch này nương tựa. Cậu vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, thật ân cần nói:

- Tôi tên Vũ Di Khôi,là bạn trai của cậu. Còn cậu...

Cậu nhìn ngắm khuôn mặt đỏ ửng xinh xắn của cô, mỉm cười:

- Tên của cậu là Tường Vi...

****

***********

****************

7 năm sau

Ở một căn biệt thự gần vùng ngoại ô. Trong một căn phòng gỗ, hương thơm của nắng sớm thoang thoảng len lỏi vào, đánh thức cô gái trẻ ấy vẫn đang dúc mình ngủ say sưa bên vòng tay rộng lớn,ngọt ngào của một người con trai nào đó... Nhìn khung cảnh rất dễ thương. Cô ngọ nguậy như một con mèo nhỏ, nheo nheo đôi mắt nhìn sang người nằm đối diện, cậu ngủ rất say...ngây thơ như một đứa trẻ. Cô mỉm cười ngắm nghía, sau đó thật chậm rãi chạm nhẹ vào hàng mi cậu, thích thú đùa nghịch như một thói quen hằng ngày. Cô thì thầm bên tai cậu:

- Khôi ơi! Dậy đi sáng rồi kìa, hôm nay cậu hứa cho mình đi chơi đấy!

Khôi he hé mắt, xoa xoa đầu cô, cười dịu dàng:

- Vậy cậu muốn đi đâu nào Tường Vi?

Tường Vi lôi từ trong ngăn kéo hai vé liveshow của thần tượng, cười nhăn răng:

- Đi xem các oppa cùng mình nghe Khôi?!