Đừng Khóc (Biệt Khóc)

Chương 73: Chú?




"Ha ha ha Tiền thiếu, cậu đây là tối hôm qua say còn chưa có tỉnh đi? Này Lạc tiểu thiếu gia là người nào, cậu cũng dám nói khoác như vậy a?"


"Cậu mới say! Tôi nói đều là lời nói thật, lừa cậu là con chó!"


Tiền Thân Hào xoa huyệt thái dương, khoác lấy bả vai hồ bằng cẩu hữu bên cạnh, từ khu ghế lô của trang viên tư nhân đi ra.


Người bên cạnh hắn tiếp lời: "Tiền thiếu, đừng trách huynh đệ không cho cậu mặt mũi, cậu đừng biên diễn thái quá như vậy, kia huynh đệ đều làm bộ tin, nhưng cậu ngẫm lại cậu vừa nói cái gì ―― Lạc tiểu thiếu gia nói với cậu là một cô bé không biết đánh từ đâu ra chính là chủ nhân hắn, thật vớ vẩn."


"Hắn chính miệng nói, ngay ở trước mặt tôi!"


"Ha ha ha thôi đi, cho dù có tùy tay xách ra một người tới, có ai không biết vị tiểu thiếu gia kia khó hầu hạ như thế nào? Đừng nói hắn với ai ái muội, ngay cả cô gái xinh đẹp đến mấy, vị tiểu thiếu gia kia con mắt có liếc qua cái nào không? Chẳng lẽ tới chỗ cậu một hồi, khiến cho hắn gặp được tiểu tiên nữ hả?"


"...... Không tin thì cút!"


Tiền Thân Hào say rượu còn mê mang, thở phì phì mà đem người đẩy ra, định dùng sức đi về phía trước.


"Ai đừng nóng giận a Tiền thiếu," người nọ cười đi lên, đỡ lấy Tiền Thân Hào, "Vậy cậu nói, vị tiểu tiên nữ kia trông như thế nào, có thể làm Lạc tiểu thiếu gia mê đến thần hồn điên đảo?"


Tiền Thân Hào chép chép miệng: "Bộ dáng, tôi thật đúng là không nhìn thấy. Bất quá......"


"Bất quá cái gì?"


"Giọng cô ấy ngay lúc đó tôi nghe thấy được, chỉ một động tĩnh nhỏ, thật là quá dễ nghe. Đáng tiếc chỉ nói hai từ, đã bị Lạc Trạm như giấu bảo bối mà ."


"Nga? Hai từ nào?"


"Haiz, đừng nói nữa, hai từ kia làm tôi thiếu chút nữa gặp ác mộng, đến bây giờ không biết có phải mình nghe lầm hay không――"


"Lạc Lạc!"


Cách một tầng bụi cây bụi hoa, trên đường lát đá bên cạnh đột nhiên truyền đến một giọng cười của cô gái, tựa hồ là trả lời vấn đề của người nào đó.


"Nó kêu Lạc Lạc, là người máy AI thông minh nhất cháu từng thấy."


"......!"


Bên này, Tiền Thân Hào đột nhiên run run, thình lình quay đầu lại: "Ngọa tào nói cái gì tới cái đấy, đây là gặp quỷ sao?"


Người bên cạnh mờ mịt: "Tiền thiếu, làm sao vậy?"


"Suỵt, cậu hẵn đừng nói chuyện."


"Nga."


Người này chỉ có thể ngậm miệng, sau đó hắn liền thấy Tiền Thân Hào rón ra rón rén mà đi đến mặt cỏ bên cạnh, nhòm qua khe hở bụi cây, nhìn xung quanh đường lát đá bên kia.


"Lạc Lạc?" Lam Cảnh Khiêm nghe được hơi giật mình, chỉ cảm thấy tên này phát âm có điểm vô cùng quen tai.


"Ân, là cháu đặt tên cho nó." Cô bé trước mặt cười đến dạt dào, "Dễ nghe không?"


Nhìn gương mặt xinh đẹp tươi cười, Lam Cảnh Khiêm cũng lười phân thần suy nghĩ những cảm giác đó, ông rũ mắt, ôn nhu mà cười: "Ừ, dễ nghe."


Ông đỡ cô, dọc theo đường lát đá chậm rãi đi về phía trước: "Cháu có thể lại cùng ta nói một ít chuyện của cháu cùng người máy của cháu. Hoặc là, người mà cháu thích kia cũng được."


"Được a......"


Chờ thanh âm đi xa, Tiền Thân Hào một bộ hoài nghi nhân sinh chậm rãi đứng dậy.


Hắn nhìn về phía người bạn không biết từ khi nào đã đứng cạnh mình: "Cậu xem cái người đàn ông vừa nãy, có phải hay không lớn lên có điểm quen mắt?"


Bạn hắn cũng vừa khiếp sợ xong: "Xác thật quen mắt ―― gần đây đều thấy trên trang báo kinh tế tài chính, có thể không biết sao?"


Tiền Thân Hào: "Cho nên đó thật là Lam Cảnh Khiêm, tôi không nhìn lầm đi?"


"Hẳn là không có đi? Cách lùm cây này, tôi cũng không dám nói a. Bất quá nếu thật là hắn, vậy hai ta đã biết được một tin động trời a. Này biết bao nhiêu paparazzi đuổi theo, đều chỉ thấy được vị Lam tổng này mới vừa về nước giữ mình trong sạch đến mức như hòa thượng, nghe nói lúc ở nước ngoài cũng thanh tâm quả dục không dính nữ sắc, kết quả thế mà lại cùng một cô gái trẻ tuổi như vậy tới chơi...... Ai ai, Tiền thiếu cậu làm gì đi a?"


"Không được, tôi phải gọi điện thoại trước."


"A? Gọi điện thoại? Gọi cho ai?"


"Cái vị Lạc tiểu thiếu gia kia chứ ai."


"?Cậu gọi điện thoại cho hắn làm gì?"


"Tôi hỏi một chút, hắn có phải bị đội nón xanh rồi không......"


"??"


.


Lạc Trạm một buổi sáng đều ngâm mình ở phòng thí nghiệm làm thuật toán, di động đã sớm để chế độ im lặng ném ở trong góc.


Chờ tới gần giữa trưa, anh bên này mới nhìn đến vài cuộc gọi nhỡ của Tiền Thân Hào.


Lạc Trạm buồn ngủ lợi hại, nằm ngửa ở sô pha, gọi lại.


Bên kia rất nhanh đã nhấc máy: "Lạc thiếu?"


"Buổi sáng tìm tôi?" Lạc Trạm thanh âm lười nhác, hạp mắt hỏi.


Tiền Thân Hào: "A, là, hôm qua uống chút rượu, sáng nay đầu óc không thanh tỉnh, khả năng sinh ra ảo giác...... Hiện tại không có việc gì, hẳn là, hẳn là không có việc gì."


Lạc Trạm mí mắt giật giật, ngữ khí lãnh đạm: "Cậu là tìm tôi úp úp mở mở?"


"Không, tôi nào dám a, tôi là thật sự cảm thấy mình buổi sáng đầu óc không thanh tỉnh, khẳng định là nghe lầm nhìn lầm rồi."


"Lầm cái gì?"


"Chính là......" Tiền Thân Hào khẽ cắn môi, "Lần trước cậu không phải mang theo vị tiểu thư tới chỗ tôi sao, tôi sáng nay nghe thấy giọng của một người, có điểm giống với vị đi cùng cậu kia."


An tĩnh trong chốc lát.


Lạc Trạm cười nhạt: "Chỉ là giọng nói giống?"


Tiền Thân Hào do dự vài giây: "Còn có một điểm nữa."


Lạc Trạm cười gằn: "Nói a."


Tiền Thân Hào ấp úng mà mở miệng: "Mấu chốt là bên cạnh cô gái kai có một người đàn ông, trông đặc biệt giống...... giống......"


"Giống cái gì?"


"Giống Lam Cảnh Khiêm, người sáng lập AUTO, trước đó không lâu mới vừa về nước."


"――"


Trên sô pha, người đang buồn bã ỉu xìu mà hạp mắt dựa ở sô pha chậm rãi mở mắt ra.


Lạc Trạm hơi nhíu mi: "Cậu xác định?"


Tiền Thân Hào chột dạ mà tiếp: "Không chắc lắm, chỉ là sườn mặt giống."


Lạc Trạm: "......"


Lạc Trạm tức giận đến cười mắng: "Cút đi. Lần sau còn có cuộc điện thoại không đầu không đuôi như này, tôi kéo cậu vào sổ đen."


"Rồi rồi rồi, tôi lần sau nhất định không dám."


"......"


Sau khi ngắt điện thoại, Lạc Trạm một lần nữa ngả người ra sô pha.


Chỉ là mấy chục giây sau, anh bỗng dưng mở mắt ra. Lấy di động mới bị ném sang một bên, Lạc Trạm ấn gọi Lam Cảnh Khiêm.


Chờ nhạc chuông vang lên hai ba mươi giây, đối diện mới nhấc máy, nghe ra cảm xúc không tồi: "Đang giữa trưa, tiểu thiếu gia nghĩ như thế nào gọi điện thoại cho tôi vậy?"


Lạc Trạm trầm mặc hai giây, thần sắc lười nhác đi: "Chính là đột nhiên nghĩ tới, trước đó ngài đi gấp như vậy, sự tình xử lý xong rồi?"


"...... Xem là vậy đi."


Lam Cảnh Khiêm ngoái đầu nhìn lại, nhìn thoáng qua cô bé đang ngồi ở bàn ăn đằng kia.
Ánh mắt ông nhu hòa đi.


"Xem ra, không cần tôi hỗ trợ?" Lạc Trạm hỏi.
Lam Cảnh Khiêm vừa muốn gật đầu, lại nghĩ đến cái gì, ông khẽ nheo mắt lại: "Cũng chưa chắc. Qua mấy ngày khả năng có cái hỗn tiểu tử muốn thu thập, nói không chừng cần cậu hỗ trợ một tay."


Lạc Trạm lười biếng mà cười rộ lên: "Tính tình ngài như vậy cũng có thể đắc tội, xem ra người này xác thật hỗn đến lợi hại." "......"


Hai người lại hàn huyên vài câu. Trước khi ngắt điện thoại, Lạc Trạm làm như vô tình hỏi: "Ngài gần đây không gặp được đối tượng ái muội gì sao?"


Lam Cảnh Khiêm có chút tự giễu mà cười rộ lên: "Phải làm ba ba người ta, còn ái muội cái gì."


"?"


"Tuần sau đi, cuối tuần tìm thời gian, cùng cậu cẩn thận nói."


Lạc Trạm thu hồi cảm xúc bất ngờ, gật đầu: "Được."


"Vậy cuối tuần gặp."


"Ân."


Lam Cảnh Khiêm bên này trở lại bàn ăn, ngồi xuống đối diện cô.


Ông cười hỏi: "Ăn ngon không?"


Đồ khai vị ăn đến khóe miệng có điểm cam đỏ màu tôm, cô gật đầu: "Chú đi nghe điện thoại sao?"


"Ừ," Lam Cảnh Khiêm thuận miệng nói, "Là một vị bằng hữu của chú, một người rất ưu tú. Về sau có cơ hội, chú giới thiệu cho cháu làm quen."


Đường Nhiễm: "Vâng."


Lam Cảnh Khiêm cười: "Quyết đoán như vậy, không sợ là người xấu sao?"


Cô cười đến khóe mắt cong cong: "Nếu là bằng hữu của chú, vậy nhất định cũng là một người rất ôn nhu."


Lam Cảnh Khiêm nghĩ nghĩ, bật cười: "Hắn tuyệt đối cùng hai chữ ôn nhu trời sinh không có móc nối ―― ít nhất ta vô pháp tưởng tượng."


Đường Nhiễm sửng sốt, do dự mà nhỏ giọng: "Cái chú kia rất hung dữ sao?"


Lam Cảnh Khiêm cố ý trêu cô: "Hối hận vì đã đáp ứng muốn làm quen sao?"


"Không......"


Lam Cảnh Khiêm trấn an: "Yên tâm đi, có chú ở đây. Chờ về sau gặp mặt, ta bảo hắn nói chuyện với cháu không được hung dữ."


Khóe mắt cô một lần nữa cong xuống: "Vâng."


Tới gần chạng vạng, Lam Cảnh Khiêm mới đưa Đường Nhiễm về Thiên trạch.


Cô thoạt nhìn chưa đã thèm. Bất quá vẫn rất lễ phép mà biểu đạt chính mình vui vẻ cùng cảm tạ Lam Cảnh Khiêm.


Lam Cảnh Khiêm tâm tình phức tạp, nhưng lại phải cố áp xuống cảm xúc, chỉ có thể ôn tồn mà cười: "Hôm nay cao hứng sao, vậy về sau chú thường xuyên mang cháu ra ngoài, được không?"


Đường Nhiễm không hề nghĩ ngợi liền đáp ứng, chỉ là trước lúc gật đầu lại dừng lại.


Ngừng vài giây, cô chần chờ lại nghiêm túc mà mở miệng: "Chủ Trạch bên kia sẽ không vui, như vậy đối với chú không tốt."


"Sẽ không." Lam Cảnh Khiêm nhẫn nhịn, vẫn là không nhịn được giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu cô, thanh âm thực nhẹ, hốc mắt cũng hơi ươn ướt: "Về sau sẽ không."


"A?" Cô mờ mịt ngẩng đầu, "Câu cuối cùng chú nói cái gì, cháu không nghe rõ."


"...... Không có gì."


Lam Cảnh Khiêm khắc chế mà thu tay lại, đứng thẳng người: "Ngày mai Tiểu Nhiễm của chúng ta có kế hoạch gì nào?"


Nhắc tới cái này, mặt cô hơi nóng lên.


Nghẹn vài giây, cô đỏ mặt nhỏ giọng nói: "Chú, ngày mai cháu sẽ hẹn người kia đi chơi."


Lam Cảnh Khiêm khựng lại: "......?"


Nụ cười tắt ngúm.