Đường Nhiễm cúi đầu trầm mặc.
Trên cầu thang an tĩnh vài giây, Lạc Trạm mới nghe thấy cô thấp thấp mà nói: "Anh gạt em."
Lạc Trạm: "Không có lừa em, là sự thật."
"Anh chính là gạt em, sao có thể có loại này chứ," cô tức giận đến nói lắp, "Phương thuốc cổ truyền không khoa học?"
Lạc Trạm bị một bộ nghiêm túc thảo luận học thuật của cô nhịn không được muốn cười, nhưng anh vẫn là nỗ lực kéo lại: "Em nói khoa học là khoa học của y học, còn cái phương thuốc cổ truyền này cũng có khoa học, chỉ là không cùng một ngành học với cái em nói."
Đường Nhiễm do dự vài giây, vẫn là nhịn không được lòng hiếu học, ngẩng đầu hồ nghi hỏi: "Vậy anh nói chính là ngành học gì vậy?"
Lạc tiểu thiếu gia lười biếng mà cười rộ lên, bắt đầu nói hươu nói vượn: "Tâm lý học."
"Hả?"
"Tâm lý học đã nói, bị hôn môi có thể kích thích đại não sinh ra cảm xúc sung sướng, loại cảm xúc này sẽ trợ giúp hệ thống cảm quan bỏ qua đau đớn ở một trình độ nhất định."
"......"
Đường Nhiễm nghe được lâm vào trầm tư.
Tuy rằng cô rất nghi ngờ về độ tin cậy của cái phương thuốc cổ truyền này, nhưng nghe Lạc Trạm nói dường như lại rất có đạo lý.
Lạc Trạm nhìn bộ dáng trầm tư của cô, tâm tư trêu chọc cô lại càng lớn hơn: "Sao, không tin tôi nói?"
Lạc Trạm vừa nói một bên vừa bước xuống hai bậc, đến tay vịn cầu thang chỗ Đường Nhiễm thì dừng lại. Anh nghiêng người, chống tay vịn chặn khoảng trống phía sau Đường Nhiễm, để tránh cô dẫm phải khoảng không thì ngã mất.
Sau đó Lạc Trạm mới lười nhác mà cười rộ lên: "Câu nào không tin, tôi giải thích cho em nghe."
Đường Nhiễm trầm mặc hai giây, nhẹ giọng hỏi: "Hôn môi vì sao sẽ kích thích đại não sinh ra cảm xúc sung sướng?"
"......"
Không khí an tĩnh vài giây, theo sau vang lên tiếng cười ép tới khàn khàn sung sướng.
Đường Nhiễm mờ mịt: "Anh cười cái gì?"
"Bởi vì đây là một......" Lạc Trạm dừng lại, "Vấn đề học thuật đặc biệt hay."
Đường Nhiễm nhấp miệng không nói lời nào.
Cô cảm thấy Lạc Trạm mới không phải là khen vấn đề của cô, càng giống như cười nhạo cô hơn.
Lạc Trạm nhìn ra cô có chút bực khi bị mình chọc, chỉ phải ho một tiếng khắc chế trêu đùa không đứng đắn. Suy tư vài giây, anh nói: "Trong đại não có một số chất điều tiết thần kinh, sẽ ảnh hưởng tới cảm xúc. Hôn môi chỉ là ảnh hưởng tới việc tiết ra chất thần kinh này, những hành vi khác cũng có thể có hiệu quả tương đồng."
Đường Nhiễm: "Điều tiết thần kinh?"
Lạc Trạm kiên nhẫn mà giải thích: "Ừ. Ví dụ như một trong những chất điều tiết thần kinh được thúc đẩy bởi sự phấn khích, khi đại não đã chịu kích thích bên ngoài và sự tiết dịch của nó tăng lên, nó có thể làm tăng sức co bóp của cơ tim, và sau đó gia tăng lượng máu tim, tăng tốc độ lưu thông máu khắp cơ thể, kích thích các phản ứng tiếp theo ở tất cả các cấp của hệ thống, và cuối cùng......"
Lạc Trạm giơ tay, điểm nhẹ vào cái trán của cô, "Nó sẽ nói cho em, em hiện tại cả người đều có một loại tim đập nhanh hơn, hô hấp dồn dập thậm chí lòng bàn tay ẩm ướt, cả người nóng lên hưng phấn."
Đường Nhiễm đối với lĩnh vực xa lạ chưa tiếp xúc qua trong lòng vĩnh viễn có một loại hiếu học. Bình thường rất ít người cùng cô nói chuyện phiếm, càng sẽ không giống Lạc Trạm kiên nhẫn mà giải thích cho cô những cái vấn đề mà cô tò mò.
Cho nên từ lúc Lạc Trạm mở miệng, cô đem cảm giác không thoải mái trước đó hoàn toàn quên mất, một lòng nghe anh nói chuyện.
Nghe xong, Đường Nhiễm tò mò hỏi: "Anh cũng sẽ có loại trạng thái này sao?"
Lạc Trạm ngoài ý muốn nhìn phía cô: "Vì sao lại hỏi tôi?"
"Bởi vì, anh dường như rất hiểu biết cái đó."
"Tôi sẽ không."
"A?" Đường Nhiễm mờ mịt, "Vì sao?"
"......"
Lạc Trạm nghĩ nghĩ, lười biếng mà rũ mắt xuống, cười: "Đại khái là di truyền của Lạc gia? Tôi cùng Lạc Tu đều không có giai đoạn cảm xúc này. Loại sắc tố kích thích này muốn bị kích thích điều tiết đòi hỏi nhu cầu phản ứng của bản thân đối với bên ngoài đạt tới ngạch giá trị nhất định―― em có thể lý giải vì, hoàn cảnh chúng tôi sinh trưởng khiến cho chúng tôi muốn đạt tới ngạch giá trị cuối cùng so những người khác cao hơn rất nhiều, rất khó đạt được cũng đủ kích thích ―― kích thích bên ngoài sẽ làm tuyệt đại đa số người có phản ứng mặt đỏ tim đập còn đối với chúng tôi mà nói cũng không đủ, cho nên chúng tôi rất khó sinh ra cảm xúc hưng phấn."
Đường Nhiễm nghĩ nghĩ, gật đầu xong lại lắc đầu, nghiêm túc sửa đúng: "Mọi người đều nói tính cách Lạc Tu rất ôn hòa, cùng anh không......" Cô nói tới đây dừng lại.
Nhưng mà đã chậm.
Lạc Trạm khẽ nheo mắt lại, đỡ tay vịn cầu thang chậm rãi khom người, ngữ khí nguy hiểm hỏi: "Cùng tôi làm sao vậy, cô bé?"
Đường Nhiễm cúi đầu, bày ra vẻ nghiêm túc tuyệt không mở miệng.
Lạc Trạm vừa bực mình vừa buồn cười mà giơ tay, xoa loạn mái tóc của cô: "Tôi đối với em còn chưa ôn hòa? Sự ôn hòa của tôi đều dành cho chỉ một mình em, tiểu bạch nhãn lang."
"......"
Đường Nhiễm vẫn nhấp miệng không nói chuyện, nhưng gương mặt dưới mái tóc dài đã chậm rãi hiện lên một chút hồng.
Cô đếm nhịp tim đập loạn của mình, cảm thụ được lòng bàn tay hơi hơi có cảm giác ấm áp, có chút mới lạ lại khiêu thoát ――
Đây là những gì Lạc Trạm nói về phản ứng của đại não với kích thích bên ngoài sao?
Loại cảm giác này, quả nhiên có vẻ không tồi.
Lạc Trạm rũ tay rút lại: "Bất quá em nhưng đừng bị Lạc Tu lừa, anh ta so với tôi càng khó sinh ra cảm xúc đối với kích thích bên ngoài ―― anh ta cũng chỉ thoạt nhìn ôn ôn hòa hòa, còn nếu tính sự lạnh nhạt trong lòng, đại khái là phải đạt đến cấp độ tảng băng tinh luôn."
Đường Nhiễm ngẩn ngơ, ngẩng mặt: "Tại sao lại như vậy?"
Cảm xúc đáy mắt Lạc Trạm lạnh xuống.
Giây lát sau, anh cười nhạt: "Giáo dục tinh anh chó má của Lạc gia. Con cái từ lúc mới sinh cho tới 12 tháng sau phải rời xa cha mẹ thân sinh, không được tiếp xúc gần gũi cho đến năm 7 tuổi. Như vậy có thể hoàn toàn loại bỏ tâm lý ỷ lại của đứa trẻ, hơn nữa lợi dụng cái giai đoạn này, thông qua huấn luyện chuyên nghiệp trí thông minh của đứa trẻ còn ở trong kỳ dao động được phát triển đến mức tối đa."
Đường Nhiễm nghe được ngốc tại chỗ: "Nhưng đây không giống là nuôi dưỡng trẻ con."
Lạc Trạm rũ mắt, nhẹ trào phúng: "Đúng vậy, giống dưỡng cổ thì có."
"......"
Đường Nhiễm không biết ý nghĩa của dưỡng cổ, nhưng trực giác của cô đó không phải là cái từ ngữ tốt đẹp gì.
Lạc Trạm không biết nghĩ đến cái gì, ánh mắt tối sầm đột nhiên ngưng trọng.
Vài giây sau, anh hơi rũ mắt, thấp giọng nói: "Nguyên bản tôi đại khái sẽ trở thành người có tính cách giống như Lạc Tu, nhưng tôi so với anh ta vẫn là may mắn hơn."
Đường Nhiễm tò mò hỏi: "Vì sao?"
"Bởi vì......" Lạc Trạm nâng mắt lên, chậm rãi lướt qua mỗi một tấc ngũ quan của cô, dừng ở trên đôi mắt khép hờ của cô.
Cặp mắt kia đã từng rất xinh đẹp.
Trong lòng Lạc Trạm co giật ẩn ẩn đau, làm anh cầm lòng không đậu mà nhăn mi lại.
Nhưng anh vẫn tự ngược nhìn vào đôi mắt cô, không chịu dời mắt.
"Bởi vì năm 11 ấy tôi đã xảy ra một ít việc."
Đường Nhiễm bừng tỉnh: "Có phải là chuyện anh đi học cưỡi ngựa rồi bị ngã xuống, trọng thương hôn mê rất lâu kia không?"
"......"
Đường Nhiễm cau mày: "Nếu em là Lạc gia gia, em nhất định cũng chỉ hy vọng anh hảo hảo tồn tại là tốt rồi, cái gì cũng sẽ không quản anh."
"......" Lạc Trạm hơi nắm chặt quyền.
Đường Nhiễm lại không phát hiện, cô nghĩ nghĩ, rồi cong cong khóe mắt cười rộ lên: "Bất quá như vậy anh cũng coi như là nhờ họa được phúc đi Lạc Lạc? Vậy về sau Lạc gia gia nhất định đặc biệt dung túng anh, cho nên anh mới có thể có tính cách như lời đồn kia. Mà như vậy cũng thực tốt ――"
"Không tốt."
Lời Đường Nhiễm đột nhiên bị Lạc Trạm đánh gãy.
Đường Nhiễm ngơ ngẩn, ý cười biến mất, cô bất an mà ngẩng đầu ―― thật sự là cái ngữ khí đánh gãy lời cô kia quá hung hăng, dường như cố kìm nén sự cáu kỉnh lạnh lùng không muốn nói ra.
Đường Nhiễm là lần đầu tiên ở trên người Lạc Trạm cảm nhận được cảm xúc có điểm đáng sợ như vậy.
Sau đó cô nghe thấy người nọ cắn răng lặp lại một câu: "Một chút cũng không tốt."
Đường Nhiễm bị dọa: "Lạc Lạc......"
Lạc Trạm giương mắt, trong ánh mắt giãy giụa thống khổ. Sau một lúc lâu anh mới khàn khàn mà nói: "Đường Nhiễm, nhờ họa được phúc như vậy, tôi chết cũng không muốn."
"......"
Đường Nhiễm trầm mặc, vài giây sau cô chậm rãi cúi đầu: "Thực xin lỗi, em không nên nói như vậy. Từ trên ngựa ngã xuống dưới nhất định rất đau đi? Nếu là em, em cũng sẽ rất sợ hãi."
Lạc Trạm áp cảm xúc xuống đến mức tận cùng, khóe mắt đào hoa cũng nổi hồng.
Nếu tính cái loại đau này...... vậy làm một cô bé bị mù ngoài ý muốn, phải đau biết bao nhiêu? Anh hận chính mình đến bây giờ còn nhớ không nổi. Cái đoạn thống khổ trong trí nhớ cũng chỉ có một mình cô bé thoạt nhìn yếu ớt trước mắt này gánh chịu, thậm chí anh còn không có nổi tư cách để giải thích thân phận cho cô.
Lạc Trạm trầm mặc làm Đường Nhiễm bất an hồi lâu.
Sau một phen rối rắm, cô rốt cuộc lấy hết dũng khí mở miệng, không thuần thục mà an ủi: "Những chuyện đó đều đã qua, Lạc Lạc. Anh hiện tại rất tốt, về sau sẽ càng ngày càng tốt......"
Lạc Trạm nhìn khuôn mặt điềm nhiên của cô, an tĩnh một hồi, anh thấp giọng: "Ừ. Về sau sẽ tốt lên."
"......"
Đường Nhiễm lộ ra biểu tình chần chờ.
Cô nghe ra được, trạng thái cảm xúc của Lạc Trạm dường như còn rất suy sụp, dựa theo cách anh nói, có thể làm chất điều tiết thần kinh ở đại não anh bị kích thích tiết ra, sau đó sinh ra cảm xúc hưng phấn......
Đường Nhiễm do dự thật lâu, nhẹ giọng hỏi: "Nếu em hôn mu bàn tay anh một chút, anh liền sẽ tiết ra nhiều chất kích thích thần kinh kia sau đó điều động cảm xúc sao?"
Lạc Trạm bị lời nói của cô làm giảm đi áp lực.
Ác ma Lạc trong lòng anh đã sớm bị thiên sứ Lạc tràn đầy tự trách áy náy dẫm bẹp dưới lòng bàn chân, anh có chút bất đắc dĩ mà nói: "Đó là đùa em thôi."
"A," Cô thất vọng mà than, "Em thật sự cho rằng hôn một chút liền có thể kích thích đại não."
"Trên lý luận xác thật có thể." Lạc Trạm nói, "Hôn môi là một loại kích thích tình ...... một loại kích thích nào đó. Loại kích thích này có tác dụng rất lớn đối với chất điều tiết thần kinh ở đại não, ảnh hưởng cũng lớn, thường thường chỉ có thể đạt được ảnh hưởng khi được đưa vào thị giác."
Ví như thành viên đội INT nào đó đặc biệt yêu thích tiểu điện ảnh (cái này tui giải thích rồi nhá) nào đó......
Lạc Trạm khẽ nheo mắt lại, dưới đáy lòng đem một số thành viên vào trong danh sách "Sau này ngăn cách tiếp xúc với Đường Nhiễm".
Đường Nhiễm không biết người nào đó đã tự cho cô vòng hoa bảo hộ, lúc này tò mò ngửa đầu: "Vậy vì sao anh vừa mới nói không thể?"
Lạc Trạm hơi rũ mắt: "Không phải đã nói rồi sao, tôi cùng Lạc Tu bởi đã bị ảnh hưởng bởi cái hoàn cảnh trưởng thành này, phạm vi giá trị bị kích thích do phản ứng bên ngoài nói chung là hơi ―― tựa như cái loại kích thích thị giác tôi vừa nói, chúng tôi cơ bản sẽ không có bất cứ phản ứng nào."
Đường Nhiễm ngơ ngẩn: "Như vậy sao?"
"Ừ," Lạc Trạm gật đầu, "Cho nên hôn mu bàn tay đối với người thường cũng chỉ thuộc về ngưỡng kích thích thấp nhất, đối với chúng tôi sẽ không có bất luận hiệu ――"
"Vậy sao."
Mu bàn tay Lạc Trạm bị hai tay cô cầm nâng lên thực nhẹ thực nhẹ mà thấm ướt.
Lạc Trạm cứng đờ.
Vài giây sau.
Đường Nhiễm cảm thụ được mạch đập dưới ngón tay còn chưa rời đi, khó hiểu mà ngửa đầu:
"Lạc Lạc, tim anh đập nhanh hơn rất nhiều."
Lạc Trạm: "......"
p/s: aaaaaaaa tui quắn quéo hết cả người rùi nè!!!!!! Nhiễm Nhiễm dễ thương hết mức á <3
Mấy cái anh nhà nói về y học tui cũng không biết dịch có sát nghĩa không nữa, ai có học về cái này thì chỉ lỗi sai hộ tui nha ( ' ∀ ')ノ~ ♡