Đừng Khóc (Biệt Khóc)

Chương 47: Nguyên lai




Thiếu chút nữa bộc lộ giận dữ lại bị một câu bất thình lình lấp kín, thanh âm cùng biểu tình của Lạc lão gia tử cứng đờ tại chỗ.


Trên sân phơi tĩnh mịch vài giây.


Gió đêm chui qua khe hở cửa sổ trước người Lạc Trạm, tiếng rít khi thì bén nhọn khi thì rào rạt.


Lạc Trạm rũ mắt. Từ sống mũi đến xương gò má lại đến cằm, mặt nghiêng lãnh đạm đường cong sắc bén. Cũng là khuôn mặt không có biểu tình gì, nhưng so với ngày thường tản mạn chây lười hoàn toàn không giống nhau.


Con ngươi luôn lười nhác giờ phút này cũng ngăm đen thâm trầm, làm người nhìn không ra anh suy nghĩ cái gì.


Lạc Trạm chậm rãi khép lại cửa sổ.


Bên đốt ngón tay hơi cong, tiếng gió bị xé rách gào thét đến độ bén nhọn chói tai nhất, sau đó chút khe hở cuối cùng chớp mắt bị đóng lại, hoàn toàn biến mất. Lạc Trạm buông tay, xoay người.


Lạc lão gia tử đến lúc này mới miễn cưỡng lấy lại tinh thần.


Ông căng mặt, hỏi: "Ngươi, ngươi đang nói mê sảng cái gì vậy...... Ngươi cùng Đường Nhiễm sao có thể sớm quen biết được?"


Mặc dù nói hàm hồ, Lạc lão gia tử lại một giây cũng không dời ánh mắt. Ông gắt gao mà nhìn chằm chằm mắt Lạc Trạm, tựa hồ muốn từ bên trong moi ra được đáp án.


Lạc Trạm hơi nhăn mi, thanh âm lạnh lùng:
"Cháu cũng cảm thấy cháu đang nói mê sảng. Vừa nãy dọc đường đi cháu đều suy nghĩ, ở trong trí nhớ cháu nếu thật sự xuất hiện Đường Nhiễm, vậy vì sao cháu đối với cô ấy một chút ấn tượng cũng không có."


Nghe thấy những lời này, ánh mắt Lạc lão gia tử bỗng dưng buông lỏng.


Ngừng vài giây, Lạc lão gia tử ở trong gió thấp thấp mà ho nhẹ: "Ngươi là ở Đường gia thấy cái tiểu nha đầu kia? Là con bé nói gì đó hay là ――"


"Cháu nói còn chưa nói xong." Lạc Trạm đột nhiên đánh gãy lời ông, "Gia gia, người gấp cái gì."


Lạc lão gia tử cứng đờ, quay đầu lại, đối diện với đôi mắt lạnh như băng của tiểu tôn tử, ông chột dạ mà phản bác: "Ai nói ta nóng nảy?"


Lạc Trạm: "Vậy chờ cháu nói xong."


"Ngươi cũng nhớ rõ là chưa từng gặp qua con bé, vậy còn có cái gì để nói?"


"Trong trí nhớ cháu xác thật không có cô ấy," Lạc Trạm ngừng hai giây, khẽ nheo mắt, "Nhưng chỉ là ở trong phần ký ức mà cháu nhớ được."


"......"


Thân ảnh Lạc lão gia tử hơi ngưng trệ.


Lạc Trạm không tránh không lùi mà đi qua, ánh mắt không buông tha mỗi một tia biến hóa trên mặt gia gia: "Sau 12 tuổi, mỗi một chuyện cháu trải qua, cháu đều có thể dựa theo manh mối về thời gian cùng địa điểm để tự hồi tưởng lại. Trước năm 11 tuổi, tuy rằng buồn tẻ vô vị, nhưng cũng đồng dạng như thế ―― chỗ trống duy nhất là ở trong một năm đó."


Lạc Trạm đi đến trước mặt lão nhân, khi nói câu cuối thì chậm rãi dừng lại: "Ở trên đường cháu đột nhiên nghĩ đến, nếu cuộc đời của cháu phát sinh việc gì mà chính cháu cũng không biết, vậy nhất định chính là ở trong một năm đó―― bởi vì ký ức gần một năm kia, đều là gia gia người nói cho cháu."


Lạc lão gia tử nhíu mày: "Này có cái gì? Ngươi năm ấy cưỡi ngựa ngã xuống, ngã đập đầu lại hôn mê vài tháng, cho nên mới đánh mất một bộ phận ký ức ――"


"Mấy tháng kia cháu thật sự ở trạng thái hôn mê?" Lạc Trạm đột nhiên hỏi lại.


Tiếng Lạc lão gia tử ngập ngừng: "Bằng không?"


Lạc Trạm trầm mặc, anh nhìn Lạc lão gia tử, cảm xúc đáy mắt dần dần âm trầm xuống.


Lạc lão gia tử bị anh nhìn chằm chằm đến chột dạ, chỉ có thể nhíu mày không vui hỏi: "Ngươi đây là cái ánh mắt gì? Không tin lời nói của ta?"


Lạc Trạm: "Cháu nguyên bản chỉ là hoài nghi, rốt cuộc sau đó nhớ lại, cháu khi đó tốc độ khôi phục cùng trạng thái thân thể thật sự không giống như là nằm trên giường hôn mê mấy tháng."


Lạc lão gia tử gạt ánh mắt sang một bên: "Thân thể khôi phục tùy người mà khác nhau, này có cái gì."


"......"


Khóe miệng Lạc Trạm lại cong lên, ánh mắt lãnh đạm.


Lạc lão gia tử chột dạ, nhíu mi: "Ngươi cười cái gì?"


"Cháu chỉ là xác định." Lạc Trạm nói, "Đoạn thời gian kia người nhất định có điều giấu giếm ―― nếu không có, lấy tính tình của người cùng việc xảy ra đêm nay, người hiện tại sao có thể sẽ kiên nhẫn mà giải thích cho cháu như vậy?"


"......!"


Lạc lão gia tử sắc mặt biến đổi.


Nhưng thật ra khi ông chột dạ đã quên, chạng vạng ông còn nhắc nhở quản gia Lâm Dịch ――
Cái tiểu tôn tử của ông tính nết là kiệt ngạo khó thuần, nhưng tới lúc "chơi cờ", lại không ít lần dùng trò quỷ ám độ trần thương* để rút củi dưới đáy nồi.


*có nghĩa là ẩn dụ một chiến lược hoặc các hoạt động được thực hiện trong bí mật.


Không chú ý một cái, ông cũng đã bị tính kế.
Lạc lão gia tử biểu tình âm hối (u ám, mờ mịt), ánh mắt cũng biến hóa không ngừng.


Lạc Trạm nói: "Đã đánh cược thì phải chịu thua, một ván này là gia gia người thua, phải trả một cái giá, người có phải nên đem chuyện người giấu giếm năm đó nói cho cháu rồi hay không?"


Lạc lão gia tử nghe thấy lời này liền lấy lại tinh thần, hừ lạnh một tiếng: "Ai cùng ngươi đánh cược? Dù sao ta chưa nói qua muốn cùng ngươi đánh cược gì. Có bản lĩnh tự ngươi suy nghĩ, nếu nghĩ không ra vậy đừng tìm ta."


Nói xong, Lạc lão gia tử biểu tình khó coi mà vòng qua Lạc Trạm định rời đi.


Lạc Trạm xoay người, "Năm ấy rốt cuộc đã xảy ra cái gì, lại làm người giữ kín như bưng vậy?"


"――"


Lạc lão gia tử dừng lại.


Qua vài giây, ông thấp thấp mà buông tiếng thở dài: "Không cần suy nghĩ, Lạc Trạm. Ngươi tin tưởng ta, nhớ tới những sự tình đó đối với ngươi sẽ không có bất luận ích lợi gì."


Lạc Trạm nhíu mày: "Cháu không cần ích lợi, cháu chỉ cần chân tướng."


Thanh âm Lạc lão gia tử trầm xuống: "Cho dù chân tướng sẽ tổn thương ngươi?"


"Mặc dù vậy, cháu cũng muốn biết."


"Nếu nó sẽ thương tổn ngươi, vậy ngươi cảm thấy ta sẽ cho ngươi biết sao?!" Lạc lão gia tử rốt cuộc vẫn không nhịn được phát hỏa, ông xoay người lại trừng mắt Lạc Trạm, "Ngươi là tôn tử của ta, cũng là người thừa kế Lạc gia ta xem trọng nhất ―― ngươi là quan trọng nhất, trừ ngươi ra những người cùng sự việc bên ngoài đều ở dưới ngươi, ngươi hiểu hay không?"


"......"


Ánh mắt Lạc Trạm từng chút chìm xuống.
Sau một lúc lâu, anh nhấc mi mắt, con ngươi lạnh lẽo như nước: "Những người cùng sự việc đó, cũng bao gồm Đường Nhiễm?"


Lão gia tử lạnh giọng: "Tất cả những gì ta nói, liền bao gồm cả ta cùng người Lạc gia, càng không cần phải nói người ngoài."


"Cho dù ' người ngoài ' này là ân nhân cứu mạng cháu ――" Lạc Trạm nắm chặt quyền, thanh âm trầm ách xuống, "Cho dù đôi mắt cô ấy là bởi vì cháu mới mù?"


"!"


Lạc lão gia tử chấn động.


Cứng ngắc mấy giây, ông mới kinh ngạc mà lấy lại tinh thần: "Ngươi, ngươi làm sao biết con bé mù là vì cứu ngươi?"


"Đoán." Lạc Trạm lạnh như băng mà trả lời. "Hơn nữa hiện tại đã nghiệm chứng."


Lạc lão gia tử: "......"


Lạc Trạm thẳng người, hướng lối ra sân phơi, thanh âm lãnh đạm: "Người không nói cho cháu cũng không sao, chuyện này cháu sẽ tự mình đi tra. Trước kia không biết là bởi vì cháu không có phương hướng cũng hoàn toàn không tò mò ―― hiện tại không giống. Cháu nhất định sẽ biết chân tướng."


"Ngươi đứng lại." Lạc lão gia tử cau mày kêu Lạc Trạm dừng lại, ông nhìn qua, "Ngươi muốn chân tướng là vì Đường Nhiễm?"


Lạc Trạm không nói.


Lạc lão gia tử cô gắng ôn hạ ngữ khí, ý muốn khuyên giải: "Ta và ngươi đã nói qua, trên đời này rất nhiều chuyện không phải đen tức là trắng. Tựa như có chút chân tướng, vạch trần nó sẽ thương tổn người khác ―― ngươi làm sao biết Đường Nhiễm sẽ không vì cái chân tướng này mà tổn thương?"


Lạc Trạm nghe xong chỉ coi như vô nghĩa, khóe miệng anh cong lên, lười nhác lạnh băng mà liếc hướng lão nhân: "Người cho rằng cháu ngốc sao? Cô ấy còn có thể tệ hơn so với hoàn cảnh hiện tại sao?"


Lạc lão gia tử thiếu chút nữa bị biểu tình ánh mắt của tiểu tôn tử làm cho phân tâm, suy xét sự đuối lý cùng lợi và hại lúc này, ông cắn răng nhẫn nhịn: "Vậy ngươi biết Đường Nhiễm trước khi trở về Đường gia, là lớn lên ở nơi nào không?"


"......"


Ánh mắt Lạc Trạm hơi ngưng trệ.


Sự mãnh liệt không áp được trong cảm xúc của anh lúc này theo bản năng mà rút lại sự bén nhọn, như là sợ hư tổn đến hư ảnh cô bé trong trí nhớ.


Lạc Trạm trầm mặc vài giây, không cam lòng mà nói: "Cô nhi viện."


Đường lão gia tử cười lạnh: "Vậy ngươi biết con bé sao lại đến đó không?"


"Còn có thể tại sao......"


Lạc Trạm đột nhiên im bặt.


Đột nhiên nghĩ đến khả năng nào đó làm đồng tử anh bỗng dưng co rút lại. Vài giây sau hoàn hồn, hô hấp Lạc Trạm hơi gấp, không thể tin mà nhìn về phía Lạc lão gia tử.


Lạc lão gia tử phức tạp: "Ngươi nghĩ thế nào. Đường gia từ ban đầu đã biết con bé tồn tại ―― ngay từ lúc bắt đầu, con bé chính là bị người thân ở Đường gia an bài thành một cô nhi đến tên cũng không có, đưa vào cô nhi viện."


"......!"


Tinh thần Lạc Trạm bị chấn động đến hơi lung lay.


Một mảnh ký ức nào đó ở nơi sâu nhất trong tâm trí tôi đã bị cạy ra, thanh âm cùng hình ảnh truyền đến từ một nơi rất xa.


Căn phòng lạnh như băng, rào chắn kim loại, cửa sổ nhỏ hẹp không có nhiều ánh sáng chiếu vào. Còn có hai đứa trẻ cách một mặt tường, lưng tựa lưng.


Bọn họ giống như đã quen biết rất lâu. Lúc người lớn không ở đó, sẽ có hai tay từ rào chắn cẩn thận mà vươn tới, chậm rãi sờ soạng nắm chặt.


Đó là độ ấm duy nhất trong cái lạnh như băng đó.


【 Cậu tên là gì? 】


【 Tớ? Tớ không có tên. 】


【 Không có tên? Vậy bọn họ làm sao tìm được cậu. 】


【 Cô giáo gọi tớ là số 390, bởi vì tớ là đứa trẻ thứ 390 sau khi cô nhi viện được xây dựng...... Tớ cũng muốn có tên, bọn họ chỉ chơi cùng những bạn có tên thôi. 】


【......】


【 Vậy còn cậu, cậu tên là gì. 】


【 Tớ cũng không có. 】


【 A? 】


【 Nếu cậu không có, tớ đây liền ở cùng cậu. Bọn họ không chơi cùng cậu, thì có tớ chơi cùng cậu. 】


【 Ừm! 】


【...... Về sau, nếu có về sau, chờ chúng ta ra ngoài, tớ sẽ cho cậu một cái tên. 】


【 Được. Tớ cũng sẽ chỉ dùng tên cậu cho tớ, vĩnh viễn cũng không thay đổi! 】


【 Một lời đã định, cậu không thể quên. 】


【 Ừm, tớ sẽ không quên! 】


【......】


Cô ấy xác thật không có quên.


Là anh đã quên.


Nguyên lai anh chính là cậu bé mà cô muốn gặp lại một lần kia.


Tiêu điểm mắt Lạc Trạm trở lại.


Sau khi tỉnh thần, thống khổ, áy náy, tự trách, hối hận...... Vô số cảm xúc bắt đầu ở đáy lòng anh đan chéo nhau, như là con sâu vô hình gặm cắn ngực anh, đau đến khó nhịn.


Anh được cô dùng đôi mắt làm cái giá cứu ra, lại có thể quên cô ấy.


Anh trở về làm Lạc tiểu thiếu gia, được sống bừa bãi tự tại. Anh đem cô một người quên ở một góc trong cái thế giới đen như mực kia, khiến cô ấy cô độc bất lực mà sinh sống như vậy nhiều năm.


Lạc Trạm cắn chặt răng.


Ước chừng là dùng sức quá mạnh, sườn má xương gò má thiếu niên đều run rẩy.


Khóe mắt anh đỏ bừng, trừng to muốn nứt ra, tưởng chừng như giây tiếp theo liền rơi lệ.


Lạc lão gia tử chung quy không đành lòng: "Ta biết ngươi tự trách, ta sẽ dùng hết khả năng bồi thường con bé, Lạc Trạm. Nhưng đứa nhỏ này...... Thân phận con bé rốt cuộc vẫn là đặc thù, năm đó có thể đón nó từ cô nhi viện về Đường gia, ta đã tận hết khả năng. Ngươi không phải không hiểu tại sao trong nhiều thế gia mà ta lại chọn Đường gia? ―― đây là nguyên nhân ta nhượng bộ. Đường gia đối với chuyện này im miệng không đề cập tới, mà làm trao đổi, ta cũng sẽ làm bộ không biết thân thế Đường Nhiễm, không hề can thiệp bất cứ chuyện gì của Đường gia cùng Đường Nhiễm."


Lạc Trạm khóe mắt đỏ bừng mà ngẩng đầu, thanh âm lộ ra chút cảm xúc bị kìm nén đến mức khàn khàn cực độ: "Người không nên để cô ấy trở về Đường gia!"


Lạc lão gia tử dừng lại: "Vậy ngươi muốn bảo ta làm thế nào? Vì một đứa bé không quen biết, mạnh mẽ nhúng tay vào việc tư của Đường gia, thậm chí làm Lạc gia cùng Đường gia hai bên hoàn toàn đối địch?"


Lạc Trạm: "Người ít nhất có thể lựa chọn đón cô ấy rời đi."


"Đường gia sẽ đồng ý đem quả bom hẹn giờ như vậy giao cho một người biết nội tình như ta sao?" Lạc lão gia tử tức giận đến râu đều run, "Huống chi ―― Đường gia lúc trước vì cái gì mà không tình nguyện đón Đường Nhiễm về, trong khoảng thời gian này ngươi đã phải nhìn ra. Đón một đứa bé thân phận không rõ về nhận tổ quy tông, đối với một thế gia mà nói là vết nhơ làm sao xóa bỏ? Loại chuyện này giải thích thế nào cũng vô dụng, ta càng không thể vì một đứa trẻ, khiến Lạc gia bị người chỉ trỏ, hổ thẹn với tổ tiên!"


"......"


Theo lời Lạc lão gia tử, ánh mắt Lạc Trạm từng chút từng chút lạnh xuống.


An tĩnh một lúc lâu, anh mở miệng: "Người nói cũng không sai."


Lạc lão gia tử sửng sốt, ngoài ý muốn khiếp sợ mà trấn an: "Ngươi có thể hiểu ý tứ của ta thì――"


Lạc Trạm: "Nhưng cháu vẫn không thể tha thứ."


"......"


"Chuyện này cháu sẽ dùng phương thức của cháu bồi thường cô ấy, không cần người."


Lạc Trạm xoay người, bước ra khỏi sân phơi.
Lạc lão gia tử chán nản: "Ngươi đi làm gì!"
Lạc Trạm: "Theo thời gian, cô ấy nên tới rồi. Có người bảo cô ấy tới vấn an ông."


Lạc lão gia tử sửng sốt, "Ngươi làm sao biết?"


"......"


Bước chân Lạc Trạm dừng lại.


Theo sự lạnh lẽo nơi đáy mắt, anh nghiêng người xoay trở lại. Trên khuôn mặt thanh tú, con ngươi đen nhánh thoảng qua ý cười như mười phần trả thù.


Lạc Trạm: "Bởi vì người tặng cô ấy một kiện lễ vật không tồi."


Lạc lão gia tử giật mình: "Ngươi là nói cái người máy kia?"


"Không."


Lạc Trạm nhếch miệng, lãnh đạm trào phúng.


Anh chỉ vào chính mình ――


"Là cháu."