Đừng Khóc (Biệt Khóc)

Chương 34: Hồ ước nguyện




Đường Nhiễm lần này làm rất nhiều hạng mục kiểm tra, có những hạng mục phải mất nhiều thời gian để kiểm nghiệm báo cáo kiểm tra, lâu nhất phải chờ tới ngày hôm sau mới có.


Lạc Trạm và Đường Nhiễm đương nhiên không thể ở lại bệnh viện chờ kết quả kiểm nghiệm. Vì thế Lạc Trạm gọi tới văn phòng Gia Tuấn Khê, bảo sáng ngày mai tới bệnh viện lấy báo cáo kiểm tra rồi sẽ tới tìm hắn, sau đó Lạc Trạm đưa Đường Nhiễm rời khỏi bệnh viện. Một đường tới bãi đỗ xe thực an tĩnh.


Lúc sắp đến chỗ để xe, cô gái giữ cổ tay Lạc Trạm đi chầm chậm đột nhiên mở miệng, thanh âm rất nhẹ: "Lạc Trạm, anh không cao hứng sao?"


Lạc Trạm tầm mắt hạ xuống.


Cô hơi cúi đầu, "Từ lúc ở trên hành lang nói anh là anh trai về sau, anh dường như vẫn luôn không nói gì...... Thực xin lỗi, em không biết anh để ý cái này, về sau sẽ không."


Cô mềm giọng bộ dáng xin lỗi thoạt nhìn ôn tồn vô hại, còn mang theo cẩn thận bất an làm người đau lòng.


"Em quen nhận sai rồi sao?" Lạc Trạm giơ tay, xoa xoa đỉnh đầu cô, "Tôi không ngại. Em không cần xin lỗi vì thái độ của bất cứ kẻ nào."


Đường Nhiễm do dự, thành thật trả lời: "Không phải bất cứ kẻ nào."


"Hử?"


Cô ngẩng mặt, nghiêm túc mà nói: "Lạc Trạm...... Không giống."


Lạc Trạm hơi giật mình, cười hỏi: "Chỗ nào không giống?"


Đường Nhiễm hơi nghiêng đầu, lao lực mà rối rắm trong chốc lát, mới tìm chính xác một cái định nghĩa thích hợp: "Là bạn bè. Ngoại trừ a bà, là người tốt với em nhất."


"......"


Lạc Trạm hơi híp mắt.


Qua vài giây, anh cúi đầu, sung sướng lại có chút khó chịu mà khẽ hừ một tiếng: "Về sau nhất định phải khiến em xóa cái 'ngoại trừ ' kia đi."


Những lời này ép tới trầm thấp mơ hồ, Đường Nhiễm không nghe rõ, mờ mịt mà quay lại: "Hả?"


"Không có gì, lên xe đi."


Lạc Trạm mở khóa xe từ xa, mở cửa xe cho Đường Nhiễm, khom người đỡ cô ngồi vào ghế phụ.


Nửa ngồi xổm người thắt đai an toàn cho Đường Nhiễm xong, Lạc Trạm vòng qua xe, cũng ngồi vào trong xe.


Trước khi cắm chìa khóa, Lạc Trạm đột nhiên nghĩ đến cái gì. Anh dừng tay, quay đầu nhìn về phía bên cạnh: "Tuy rằng không ngại, nhưng có chút tò mò."


"?"Đường Nhiễm quay đầu lại.


Lạc Trạm hỏi: "Vừa rồi ở bệnh viện, khi bọn họ hỏi, vì sao em muốn nói như vậy?"


Đường Nhiễm chần chờ mà dừng lại.


Qua hơn mười giây, Lạc Trạm mới nghe thấy cô nhẹ giọng nói: "Em không muốn bọn họ kỳ kỳ quái quái mà nhìn anh."


Cảm xúc đáy mắt Lạc Trạm lóe lên. Giây lát sau, anh rũ mắt không tiếng động mà cong khóe miệng, một tay dựa vào tay lái, "Em biết bọn họ nhìn tôi thế nào sao?"


Đường Nhiễm an tĩnh hai giây, "Lần đầu tiên gặp mặt, ở trạm xe buýt đó, anh nói chúng ta thoạt nhìn giống cha con."


Lạc Trạm: "......"


Cái này thật đúng là tự vác đá đập vào chân mình.


Lạc Trạm vừa bực mình vừa buồn cười, "Cho nên trong ấn tượng của em, tôi chính là một lão nhân?"


Đường Nhiễm lắc lắc đầu, khóe mắt cong xuống, lộ ra chút nghịch ngợm khó thấy, cười: "Em biết anh không phải. Cửa hàng trưởng nói rằng anh lớn lên rất đẹp, nhiều nữ sinh ở K đại đều theo đuổi anh."


Lạc Trạm: "Nếu biết, vì sao còn nói như vậy?"


Đường Nhiễm ý cười nhạt xuống, nhíu mi. Do dự trong chốc lát, cô mới nhỏ giọng lại thành thật mà nói: "Em sợ các cô ấy hiểu lầm em là bạn gái anh."


"Bíp ――"


Thân ảnh Lạc Trạm cứng đờ, vô ý đè lên còi xe.


Sau tiếng vang chói tai, một tia cuống quít hiếm thấy hiện lên trong mắt Lạc tiểu thiếu gia. Anh dựa vào ghế, không được tự nhiên mà ho nhẹ: "Hiểu lầm cái kia, thì làm sao...... Các cô ấy cũng không quen biết chúng ta."


Đường Nhiễm lắc đầu, nghiêm túc mà đáp: "Cửa hàng trưởng nói rằng anh lớn hơn em bốn tuổi, hơn nữa anh nhất định rất cao, như vậy bọn họ sẽ xem anh là người dụ dỗ trẻ vị thành niên."


"......" Lạc Trạm bật cười, "Em còn biết dụ dỗ trẻ vị thành niên?"


Đường Nhiễm rất thành thật: "Bài học đầu tiên mà giáo viên dạy chữ nổi cho em là khóa học tư tưởng đạo đức liên quan đến ý thức bảo vệ an toàn của bản thân."


"Ồ, đã hiểu."


Lạc Trạm hơi ngửa ra sau, nhìn bầu trời xanh thẳm phía trên, lười biếng mà cười: "Bởi vì tôi lớn hơn em bốn tuổi, dẫn em ra hay giống bạn trai em chính là biến thái?"


Đường Nhiễm ngẩn ngơ.


Cái từ "Biến thái" này ở trong hiểu biết của cô là một nghĩa rất xấu, cô cơ hồ không tiếp xúc với internet, đương nhiên cũng không biết cái từ này thường bị người trẻ tuổi dùng để tự giễu hoặc là trêu chọc nhau.


Qua vài giây sau, cô có điểm hoảng loạn mà lắc lắc đầu: "Không phải, em không có ý này. Anh như thế nào sẽ là biến......"


"Tôi không phải biến thái sao."


"Đương nhiên không phải!"


"......" Lạc Trạm áp xuống thanh âm, giọng hơi khàn mà cười: "Vậy em đã phạm lỗi sai lớn rồi, uổng cho lão sư đã dạy em tư tưởng đạo đức nhiều như vậy."


Đường Nhiễm: "?"


"Tôi là biến thái a."


Người nọ một bộ tản mạn không đứng đắn ngữ điệu vui đùa nói. Anh vặn chìa khóa, khởi động xe, lái ra ngoài.


Dư âm vẫn còn mang ý cười lười nhác――


"Cho nên chờ khi đôi mắt tốt lên gặp lại tôi muốn chạy thì phải chạy thật nhanh, cô bé à."


Thân xe vượt qua sự ồn ào, mà trong xe an tĩnh một lúc lâu.


Cô cúi đầu như suy tư gì đó nhỏ giọng lẩm bẩm: "Mới không phải."


.


Từ bãi đỗ xe đi ra, đã là hai giờ chiều.


Vì chuẩn bị kiểm tra, bữa sáng Đường Nhiễm không ăn. Lạc Trạm chọn một nhà hàng được giới thiệu gần đó, lái xe tới.


Nhà ăn nằm tách biệt, chiếm diện tích không nhỏ. Lạc Trạm lái xe tới hiên rồi ngừng lại. Cửa xe bên ghế phụ được người hầu tiếp khách mở ra, đối phương mới vừa nhìn đến cô gái ngồi nhắm mắt bên trong, liền thấy chàng trai trẻ đã từ ghế lái xuống dưới chạy tới bên cạnh hắn.


"Để tôi."


"Vâng, tiên sinh." Người hầu lui lại một bước, đem vị trí nhường cho Lạc Trạm.


Lạc Trạm cúi người, dắt cô gái trong xe ra.


Người hầu đứng bên cạnh xác nhận chính mình mới vừa rồi phát hiện ―― cô gái an tĩnh xinh đẹp bên ghế phụ lại là một người mù.


Hắn hơi kinh ngạc nhìn người đồng nghiệp ở xe đối diện, sau đó mới kiềm chế thu lại ánh mắt: "Tiên sinh, tiểu thư, mời đi theo tôi."


"......"


Nằm ở một thành phố hoàn toàn xa lạ, gian nhà ăn này lại là chú trọng tạo ra một môi trường riêng tư cho khách dùng bữa mà tầng tầng vòng vòng. Một đường đi vào nhà ăn, Lạc Trạm có thể phát hiện được, bàn tay cô gái đang nắm lấy cánh tay anh đang dần siết chặt, lộ rõ ​​vẻ lo lắng.


Tới một chỗ ngoặt, người hầu đi vào chỗ khuất tầm nhìn, Lạc Trạm hơi cúi người: "Sợ cái gì, tôi sẽ lừa bán em sao."


Đường Nhiễm ngượng ngùng mà cúi thấp đầu: "Cảm giác nơi này dường như rất lớn, thực an tĩnh, lại không có khách nhân, có chút âm trầm......"


Lạc Trạm ngẩn ra.


Nhà hàng trước mặt được trang trí sang trọng, rõ ràng là của một nhà thiết kế nổi tiếng. Người thường sau khi tiến vào đại khái đều sẽ bị những vật trang trí bên đường hấp dẫn đi lực chú ý; trong điều kiện ánh sáng tuyệt vời, càng cảm thấy như đang đi trong một viện bảo tàng.


Nhưng anh không nghĩ tới, trong thế giới của cô gái không thể nhìn thấy, chỉ có thể cảm nhận được trống trải, lạnh băng cùng an tĩnh, cùng với bởi vậy mang đến âm trầm.


Lạc Trạm rũ mắt.


Im lặng vài giây, anh mở miệng: "Chúng ta vừa mới quẹo vào một hành lang dài, một đoạn này hẳn là phong cách Baroque của thế kỷ 17. Hai bên có cửa sổ pha lê màu sắc rực rỡ, phóng đại phức tạp, lấy màu vàng làm chủ......"


Đường Nhiễm nghe xong khúc đầu, liền mờ mịt mà quay sang Lạc Trạm.


Lạc Trạm nói xong một đoạn mới ngoái đầu nhìn lại, "Về sau thời điểm em nhìn không thấy thì hãy coi tôi như đôi mắt của em, nói cho em hết thảy những gì tôi nhìn thấy, như vậy sẽ không sợ hãi."


Đường Nhiễm ngơ ngẩn mà ngửa mặt một lúc. Chờ cô lấy lại tinh thần, một tia đỏ ửng chưa kịp che dấu xẹt qua gương mặt trắng nõn của cô.


Đường Nhiễm chậm rãi gật đầu, "Được. Cảm ơn......"


Ở trước xưng hô, cô dừng lại.


Gọi là Lạc Trạm tựa hồ có vẻ hơi kì lạ, nhưng ca ca thì đối phương dường như cũng không quá thích......


Nghĩ nghĩ một lúc, Đường Nhiễm nhẹ giọng hỏi: "Em có thể tiếp tục gọi anh là Lạc Lạc không?"


Lạc Trạm bất đắc dĩ: "Tùy em."


"......" Đường Nhiễm khóe mắt cong cong, "Cảm ơn Lạc Lạc."


Trong khi nói chuyện, người hầu dẫn hai người đến bàn ăn.


Lạc Trạm đỡ cô ngồi xuống, sau khi đặt món người hầu liền khom người rời đi.


Tầm mắt Lạc Trạm đảo qua, lại lần nữa mở miệng: "Không gian chúng ta đang ở là phong cách Địa Trung Hải trước thế kỉ 11, màu sắc chủ yếu là màu trắng nhẹ nhàng, không gian rộng mở. Cửa sổ có hình móng ngựa, tất cả các đồ trang trí đều được sơn và làm cũ, rất có cảm giác phục cổ*......"


*Phục cổ: khôi phục lại cái cũ, cái đã lỗi thời.


Nói xong quang cảnh mà tầm mắt nhìn được, Lạc Trạm thu hồi ánh mắt, nhìn về phía bàn gỗ tròn đối diện. Đôi tay cô đan lại, an tĩnh mà ngửa đầu nghe anh nói, hiển nhiên nghe rất chăm chú.


Đến đây lại an tĩnh vài giây, cô mới khẽ nhúc nhích, có điểm chưa đã thèm mà cười khẽ lên: "Lạc Lạc thật là lợi hại."


Lạc Trạm rũ mắt: "Chờ sau khi đôi mắt em chữa khỏi, mấy thứ này em đều có thể tự mình xem."


Nhắc tới đôi mắt, Đường Nhiễm trầm mặc. Cô cúi đầu, do dự vẫn là không mở miệng.


Lạc Trạm hỏi: "Sau khi chữa khỏi đôi mắt, em muốn nhìn thấy cái gì nhất, tôi giúp em sắp xếp."


Đường Nhiễm thấp giọng: "Hy vọng chữa khỏi mắt em không lớn, Lạc Lạc...... Hơn nữa thời gian cùng chi phí, Đường gia nhất định sẽ không đồng ý."


"Muốn bọn họ đồng ý làm cái gì?" Giọng Lạc Trạm lạnh lùng.


Trong vài giây này, Lạc tiểu thiếu gia ở trước mặt cô đã che dấu cực tốt tính nết kiệt ngạo khó thuần, lại bị anh đè xuống.


Lạc Trạm khẽ ho một tiếng, "Trước đó ở bệnh viện tôi còn là bạn của em. Hiện tại vừa rời khỏi không bao lâu, tôi liền thành bạn của Đường gia?"


"Không phải......"


"Vậy không cần phân rõ giới hạn với tôi," Lạc Trạm nhíu mày, "Giúp em chữa khỏi đôi mắt là nguyện vọng của tôi từ quan điểm của một người bạn, em nhất định phải bài xích cự tuyệt, sẽ không tổn thương bạn bè sao?"


"......"


Lạc tiểu thiếu gia nghĩa chính từ nghiêm*, cô nghe được có chút xấu hổ.


*Nghĩa chính từ nghiêm: đạo nghĩa chính đáng, lời lẽ đanh thép.


Lạc Trạm cũng không tỏ thái độ áp bách khó chịu khiến cô khó xử, trầm mặc vài giây liền chủ động quay lại đề tài: "Hơn nữa chỉ là hỏi nguyện vọng của em, hiện tại em muốn gặp nhất là......"


Lời còn chưa dứt, Lạc Trạm đột nhiên nghĩ đến cái gì đó.


Ánh mắt anh dừng lại, ngay sau đó bất thiện khẽ nheo mắt: "Chẳng lẽ, em muốn gặp chính là tiểu trúc mã khi còn nhỏ?"


Đường Nhiễm ngẩn ngơ, ngước mắt: "Sao anh biết?"


Lạc Trạm: "......"


Lạc Trạm tức giận đến thiếu chút nữa phong độ biến mất, hít sâu một hơi mới miễn cưỡng áp xuống cảm xúc. Lại mở miệng, thanh âm ép tới khàn khàn, còn mang chút nghiến răng nghiến lợi: "Em đúng là không có lương tâm."


Đường Nhiễm không nghe rõ Lạc Trạm nói, còn nghi hoặc: "Em không nhớ là em đã từng nhắc tới chuyện này, sao anh biết em có...... Tiểu trúc mã?"


Lạc Trạm dừng lại, ngước mắt: "Em vừa mới hỏi sao tôi biết, là hỏi sao tôi biết hắn tồn tại?"


Đường Nhiễm: "Đúng vậy."


Biển dấm chua nhanh chóng lên men trong đáy lòng bình tĩnh lại một chút, Lạc tiểu thiếu gia khó chịu liếc mắt, "Tôi nghe Đàm Vân Sưởng nhắc tới."


Đường Nhiễm im lặng hai giây, nhỏ giọng: "Sao cửa hàng trưởng cái gì cũng nói cho anh vậy."


"Đều là nguyện vọng sinh nhật của em, tôi còn không thể biết?"


"......"


Đường Nhiễm không phân biệt được sự ghen tị trong lời này, chỉ nghe được ra Lạc Trạm tựa hồ rất không cao hứng.


Cô do dự, mới nhẹ giọng nói: "Anh vừa mới hỏi em sau khi chữa khỏi đôi mắt muốn nhìn thấy cái gì nhất?"


"Ừ." Lạc Trạm dựa vào chiếc ghế, mí mắt gục xuống, lười biếng mà đáp.


Anh rũ mắt, không biểu tình ――


Lường trước đáp án sẽ là cái mối tình đầu nhỏ không biết từ đâu chui ra......


Lại nghe cô cười khẽ: "Tuy rằng cũng rất muốn nhìn thấy cậu ấy, nhưng hiện tại, em càng muốn nhìn xem bộ dáng của Lạc Lạc."


Lạc Trạm ngẩn ra.


Hai ba giây sau, anh chậm rãi giương mắt: "Thật sự?"


Đường Nhiễm: "Ừ."


Lạc Trạm: "Không muốn nhìn mối tình đầu nhỏ của em?"


Cô do dự, thật cẩn thận hỏi: "Có thể nhìn cả hai không?"


Lạc Trạm: "......"


Lạc Trạm lạnh như băng không lưu tình, "Không thể. Chỉ có thể một cái."


"...... A." Cô gật gật đầu, "Vậy vẫn là Lạc Lạc đi."


Lạc Trạm không nói gì.


Anh quay mặt đi, chỉ là khóe miệng không tự giác mà nhếch lên, không áp xuống được.


Các món ăn đã đặt được bưng lên từng cái một.


Sau khi người hầu lại lần nữa rời đi, Đường Nhiễm cầm chiếc đũa lạnh băng băng không biết làm bằng gì, do dự trong chốc lát mới mở miệng: "Lạc Lạc, anh không cần lo lắng."


"?"Lạc Trạm ngước mắt.


Ngữ khí cô nghiêm túc: "Cho dù về sau có gặp lại cậu ấy, người bạn tốt nhất của em vẫn là anh."


"......" Lạc Trạm bật cười, "Không phải hắn?"


Đường Nhiễm hơi rũ mắt xuống, lông mi run rẩy, "Bọn em đã nhiều năm không gặp, cậu ấy đã sớm quên...... Cho nên sẽ không còn là bạn bè." Cô dừng lại, thanh âm trầm xuống, "Chỉ là em cũng chưa từng có bạn bè khác, a bà nói em lớn lên một mình, cho nên ở trong mộng em mới  mơ thấy cậu ấy. Thời gian lâu rồi, em liền nhịn không được muốn biết, hiện tại cậu ấy có ổn không."


Ánh nắng từ cửa sổ hình móng ngựa ôm lấy nửa người cô, một nửa ở trong bóng tối. Khuôn mặt thanh tú an tĩnh, điềm nhiên, còn có một tia ảm đạm.


Giống như một trân bảo xinh đẹp nhất bị bao phủ bởi một tầng bụi mỏng.


Làm người nhìn nhịn không được muốn duỗi tay lau