Đàm Vân Sưởng nói câu "Mối tình đầu" vốn chỉ là nói giỡn, cô chỉ mới mười sáu tuổi, lại ngoan ngoãn vẫn luôn ở trong nhà, thấy thế nào cũng không giống như là sẽ có mối tình đầu.
Nhưng đến khi Đường Nhiễm bổ sung thêm, Đàm Vân Sưởng cũng xấu hổ. Hắn rụt đầu nói thầm: "Từ nhỏ quen biết, đây chẳng những là mối tình đầu, mà còn là thanh mai trúc mã a......"
Đàm Vân Sưởng thanh âm không lớn, nhưng Đường Nhiễm lỗ tai nhạy bén, bắt được từng chữ một. Cô suy nghĩ hai giây mới lắc đầu, "Không phải thanh mai trúc mã, chúng em quen biết đúng thật rất sớm, nhưng thời gian ở chung cũng không nhiều."
"Là mối tình đầu sao?" Thanh âm máy móc đột nhiên chen vào nói chuyện phiếm. Đường Nhiễm ngẩn ra, quay lại, cong cong khóe mắt, "Lạc Lạc còn có bộ phận mô-đun ngôn ngữ này sao?"
"Khụ khụ......" Đàm Vân Sưởng cười gượng thay Lạc Trạm bổ sung, "Khoản công năng đối thoại của người máy này xác thật rất lợi hại."
"Ừm." Đường Nhiễm gật gật đầu, nghiêm túc tự hỏi vấn đề về "người máy".
An tĩnh vài giây, ba người chính mắt thấy, khuôn mặt thanh tú của cô chậm rãi nhiễm một chút phiếm hồng.
Thanh âm nhẹ nhàng: "Em rất thích cậu ta."
"......" Đàm Vân Sưởng cùng Lâm Thiên Hoa không dám nhìn tới biểu tình của Lạc Trạm.
Cảm nhận được từ nơi nào đó truyền đến áp suất thấp, Đàm Vân Sưởng chỉ có thể căng da đầu nói: "Này, Đường Nhiễm muội muội, thời điểm em quen cậu ta chỉ là một đứa trẻ con, nào biết cái gì là thích hay không thích......"
Đường Nhiễm khẽ nhíu mày, có điểm không tán đồng mà banh khuôn mặt nhỏ từ bên cạnh bàn ngồi dậy, "Cậu ấy bất luận là cậu bé hay cô bé đều là người đẹp nhất mà em từng thấy. Em biết em thích cậu ấy."
"............"
Đàm Vân Sưởng trong lòng run sợ mà nhìn về phía đối diện ―― cái bản mặt tai họa này đã ngược biết bao trái tim thiếu nữ ở K, đang cong môi lạnh lùng.
Đó thực sự không thể gọi là một nụ cười.
Đàm Vân Sưởng lau mồ hôi thu hồi ánh mắt, thuyết phục cô gái đang không biết gì: "Đường Nhiễm muội muội, em còn nhỏ, không thể lấy nhan sắc làm tiêu chuẩn chọn bạn trai được."
"......" Cô bé hơi phồng mặt không nói chuyện.
Hiếm khi thấy Đường Nhiễm tính tình trẻ con, Đàm Vân Sưởng cũng đánh giá được phân lượng của cậu bé kia trong lòng cô. Biết mình nếu tiếp tục phủ nhận đối phương cũng chỉ làm Đường Nhiễm không thoải mái, hắn đành phải đổi sang cách đường cong cứu quốc*.
*Đường cong cứu quốc: là một thuật ngữ của Trung Quốc được sinh ra trong cuộc Kháng chiến chống Nhật, có nghĩa là không thể giải quyết bằng cách trực tiếp, chẳng hạn nếu không đủ khả năng để đánh trực diện quân Nhật xâm lược thì phải dùng phương pháp gián tiếp, hiệu quả có thể chậm hơn, tung quân và xa hơn.
Đàm Vân Sưởng uyển chuyển: "Hơn nữa nếu thật sự dựa theo khuôn mặt để chọn người thì có một người tuyệt đối không được chọn."
Đường Nhiễm không nhịn được tò mò, "Ai?"
Đàm Vân Sưởng: "Lạc Trạm a."
Đường Nhiễm ngẩn ra.
Tuy rằng chính chủ ngồi đối diện, nhưng Đàm Vân Sưởng lúc này khen ngợi cũng không chút nào để ý: "Không phải anh thổi phồng lên đâu, em nhiều ít cũng đã lĩnh hội qua cái tính khí của vị thiếu gia ở phòng thí nghiệm bọn anh rồi mà――"
Đường Nhiễm nhíu mày, nhỏ giọng phủ định: "Lạc Lạc tính tình khá tốt."
Đàm Vân Sưởng theo bản năng muốn cười lạnh một tiếng, nhưng phản ứng lại cái xưng hô này có thể đại biểu cho ý nghĩa gì đó, sau đó lại nhớ đến một màn phát sinh trước mắt từ lúc mới đến tới bây giờ, hắn lại phải nghẹn khuất mà nuốt trở về.
"Vậy ngay trước mặt em......Theo như tính tình thiếu gia thường ngày của cậu ta, nếu không phải dựa vào cái mặt kia, dù có gia thế bối cảnh năng lực tốt, anh thấy sớm muộn cũng sẽ chị em trường K đồng lòng tròng bao tải vứt xuống sông rồi."
"......"
Đường Nhiễm lâm vào trầm tư.
Đàm Vân Sưởng còn nỗ lực thay Lạc Trạm kéo điểm xuống: "Hơn nữa cậu ta còn có chỗ biến thái nhất ―― người khác hoặc là khi còn nhỏ xấu trưởng thành mới đẹp, hoặc là khi còn nhỏ đẹp lớn lên lại xấu, nhưng vị tổ tông này của bọn anh lại không giống."
Nói đến chỗ này, Đàm Vân Sưởng nhập vai diễn rất sâu bi phẫn liếc Lạc Trạm một cái, mới tiếp tục nói: "Từ lúc cậu ta 14 tuổi vào ban năm trường K, khuôn mặt của cậu ấy đẹp như một con búp bê lai Tây Dương, khi đó bị tình mẫu tử tràn lan của các học tỷ đẩy lên vị trí giáo thảo*, liên tục 6 năm cho đến nay vẫn không rớt xuống ―― chỉ về điểm này, em không biết, biết bao nhiêu đồng bào nam ở trường học bọn anh đều muốn lẻn vào phòng thí nghiệm đầu độc cậu ta á."
*Giáo thảo: là từ ngữ học sinh Đài Loan chuyên dùng để chỉ nam sinh đẹp trai nhất trường, giống như nữ thì sẽ gọi "hoa khôi".
Đường Nhiễm bị ngữ khí của Đàm Vân Sưởng chọc cho nhoẻn miệng cười, lúm đồng tiền nhẹ nhàng dao động, "Cũng có anh sao?"
"...... Khụ," Đàm Vân Sưởng bị sặc một chút, "Không liên quan đến anh nha, anh còn kém rất xa. Nếu gấu trúc biến mất thì cũng không đến phiên anh làm quốc bảo a."
Đường Nhiễm nghĩ nghĩ, "Vậy ' Lạc Lạc ' đẹp không?"
"A?"
Cô nghiêng người, ngón tay ghé vào bên cạnh bàn chỉ chỉ về phía Lạc Trạm, "' Lạc Lạc ' này này. Em vừa mới sờ qua, lông mi rất dài, mũi rất cao, môi hơi mỏng, hẳn là cũng......"
"Khụ khụ khụ ――"
Đường Nhiễm còn chưa nói xong chữ "nhìn", Lâm Thiên Hoa ở một bên uống đồ uống đã sặc đến đỏ mặt ho khan.
Đường Nhiễm mờ mịt mà dừng lại: "Lại sặc rồi sao?"
"Không sao, không sao." Đàm Vân Sưởng một bên vỗ lưng Lâm Thiên Hoa, một bên hậm hực nói, "Các em, khụ, em sờ rất cẩn thận......"
Đường Nhiễm sửng sốt, ngượng ngùng hỏi: "Không thể sờ sao? Em có hỏi qua ' Lạc Lạc ', nó nói có thể, em liền sờ thử."
"......"
Đàm Vân Sưởng cùng Lâm Thiên Hoa đang đỏ mặt ho khan, tâm tình phức tạp mà nhìn về phía Lạc Trạm.
Bên cạnh bàn, Lạc Trạm lười biếng rũ mắt. Cảm giác được tầm mắt bên kia, anh mới vén mi mắt lên, nhưng không nhìn về phía hai người kia, mà là nhìn sang hướng Đường Nhiễm.
"Có thể."
Anh lười nhác lãnh đạm mà cong khóe miệng. Trong không khí thanh âm máy móc nhưng thật ra lại bình tĩnh không gợn sóng.
"Bởi vì là chủ nhân, cho nên làm cái gì cũng đều có thể."
Đàm Vân Sưởng, Lâm Thiên Hoa: "............"
Hai người tâm tình phức tạp mà nhìn nhau, tri thức tương thông――
Người này đại khái là bị tình địch không biết đang tồn tại ở đâu tặng cho một đả kích lớn, hiện tại đã nhập sâu vào cái vai người máy không thoát ra được.
.
Chờ kết thúc buổi nói chuyện đêm đặc biệt này, "người máy" trở lại rương máy móc, bị Đàm Vân Sưởng cùng Lâm Thiên Hoa đẩy đi, Đường Nhiễm kiên trì nắm gậy dò đường đưa hai người ra đến ngoài Thiên trạch.
Tới cửa, di động Đàm Vân Sưởng rung lên.
Hắn lấy ra xem qua, biểu tình vi diệu mà liếc mắt sang phía rương máy móc.
Đường Nhiễm nghe thấy thanh âm, nghiêng người nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
Đàm Vân Sưởng hoàn hồn, cẩn thận mở miệng: "Đường muội muội, Lạc Trạm gửi tin nhắn tới, cậu ta quen biết một vị bác sĩ khoa mắt vô cùng kiệt xuất, muốn thay em cố vấn một chút vấn đề về đôi mắt. Nhưng mà cần biết một chút, đôi mắt của em là bẩm sinh mù hay là ngoài ý muốn?"
Đường Nhiễm theo bản năng siết chặt gậy dò đường, chỉ là rất nhanh lại buông ra.
Cô tươi cười hơi trúc trắc: "Không cần phiền toái. Cho dù có hỏi, thời gian trị liệu cùng nhân lực tài lực đều hao phí rất lớn, hơn nữa chưa chắc có hiệu quả."
Đàm Vân Sưởng nhăn mày muốn nói cái gì đó, lại áp trở về, hắn trưng ra bộ dáng vui đùa, nói: "Đây chính là nhiệm vụ Lạc tiểu thiếu gia giao cho anh đó ―― lấy không được đáp án, đêm nay anh cũng chỉ có thể từ Đường gia đi bộ về phòng thí nghiệm."
Đường Nhiễm trầm mặc hai giây, thấp giọng nói: "Là một vụ tai nạn xe ngoài ý muốn."
Không khí có chút ngưng trọng.
Đàm Vân Sưởng đang suy xét nên hòa hoãn như thế nào, cô gái trước mặt bọn họ ngẩng đầu, cười đến thanh thiển: "Nhưng mà cũng không phải hoàn toàn là chuyện xấu. Em đã cứu cậu bé em thích vì tai nạn đó, cũng nhờ đó mà em mới tìm được......gia đình em."
Đàm Vân Sưởng ngẩn ngơ, "Mắt em mù là bởi vì em thích cái cậu bé kia?"
Đường Nhiễm hơi nhíu mày lại, không tán đồng mà nói: "Không phải bởi vì cậu ấy. Đó chỉ là việc ngoài ý muốn, chỉ là vừa vặn xảy ra khi đó."
"............"
Đàm Vân Sưởng gian nan mà nhìn thoáng qua rương máy móc.
Hắn cảm giác cái cục sắt này sắp bị người bên trong tự động làm lạnh, đông lạnh thành tủ lạnh.
.
Xe của phòng thí nghiệm đã chuyển "người máy Lạc Lạc" đi rồi.
Rời khỏi đại viện Đường gia không xa, xe vận chuyển hàng hóa dừng lại ven đường. Đàm Vân Sưởng từ bước xuống, chạy tới thùng xe sau tháo bỏ đai của rương máy móc.
Rương máy móc được thiết kế đặc thù mở khóa từ bên trong, Lạc Trạm không biểu tình mà xoa cổ vai từ rương máy móc rương đi ra.
Thoáng nhìn đôi con ngươi đen như mực lười biếng kia, Đàm Vân Sưởng đột nhiên có điểm hối hận ―― hắn hẳn nên túm Lâm Thiên Hoa cùng nhau xuống mới đúng.
Bằng không, vạn nhất vị tổ tông này xúc động một cái thừa dịp nguyệt hắc phong cao* đem hắn diệt khẩu thì làm sao bây giờ?
*Nguyệt hắc phong cao: trăng đen gió lớn.
Lại lần nữa nhớ tới lượng tin tức phong phú tối nay trải qua, Đàm Vân Sưởng nhịn cười: "Vất vả vất vả rồi......Gọi chủ nhân lại còn hát chúc mừng sinh nhật, Trạm ca hôm nay mệt muốn chết rồi phải không?"
Lạc Trạm khẽ nheo mắt, "Anh thật sự cảm thấy sau khi chụp được video, ở trước mặt tôi là có thể muốn làm gì thì làm sao?"
"Khẳng định không thể." Đàm Vân Sưởng cười gian, "Nhưng anh cảm thấy trong phạm vi nhất định vẫn có thể dùng được."
"......"
Lạc Trạm lãnh đạm cười lạnh, không phản ứng lại Đàm Vân Sưởng. Anh xoa cổ vai cứng ngắc của mình đi đến cuối xe, nhảy xuống.
Ghế phụ của xe là ghế đôi, chỉ có thể sóng vai ngồi. Lạc Trạm tính tình thiếu gia còn chưa có ngồi qua loại xe này, nhưng cũng cau mày lên xe ―― rốt cuộc vẫn không thoải mái, nhưng cũng tốt hơn là ở trong cái rương máy móc kia. Xe đi một đoạn, Lâm Thiên Hoa nhìn nhìn Lạc Trạm đang dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, nhịn không được hỏi: "Trạm ca, ở trong cái rương máy móc kia không nghẹn đến mức hoảng sao?"
Trầm mặc vài giây, Lạc Trạm không trợn mắt, uể oải đáp: "Không chết được."
Lâm Thiên Hoa một nghẹn, bất đắc dĩ nói: "Hôm nay đến sớm, cậu ở bên trong cũng lâu. Trên đường tới đây tôi với Đàm học trưởng còn rất lo lắng, nếu không ngày mai lắp thêm đèn trong rương đi?"
Lạc Trạm vẫn khép mắt, ngữ khí tản mạn: "Không cần."
Đàm Vân Sưởng cũng khuyên: "Đừng ương bướng nữa a tổ tông, dù có lỗ thông khí nhưng không đủ ánh sáng chiếu vào, tối như vậy, cậu chả buồn đến hỏng rồi hả."
"......"
Lạc Trạm trầm mặc.
Đợi một hồi lâu, thời điểm Đàm Vân Sưởng cùng Lâm Thiên Hoa đều cho rằng anh đã quá mệt mỏi cho nên ngủ rồi, đột nhiên nghe thấy thanh âm trầm thấp vang lên.
"Là rất tối, cái gì cũng không nhìn thấy."
Đàm Vân Sưởng khó hiểu quay đầu lại, "Cho nên mới nói phải lắp đèn chiếu sáng cho cậu......"
Quay đầu lại một giây, hắn thấy rõ bộ dáng Lạc Trạm, tiếng nói cũng sững sờ ở trong miệng.
Người nọ hiếm khi không có biểu tình tản mạn.
Một đôi con ngươi đen nhánh ép cảm xúc xuống, giống như một làn sương mù dày đặc không tan. Khuôn mặt vẫn thường treo ý cười như không cười hoặc là biểu tình không kiên nhẫn lười nhác, lúc này cảm xúc gì cũng không thấy.
Lực chú ý của anh ta hoàn toàn không ở trong xe, tiêu điểm con ngươi cũng trống rỗng, chỉ thấp thấp than:
"Không biết mấy năm sau khi mù kia, cô ấy một mình chịu đựng như thế nào."
Đàm Vân Sưởng nghẹn lời một lúc lâu, thật cẩn thận mà nói nhỏ: "Tổ tông, cậu đừng nói với anh đây là đau lòng nha."
"...... Tôi đau lòng làm gì?" Lạc Trạm đột nhiên hoàn hồn, lạnh lùng: "Cô ấy lại không phải vì tôi."
Đàm Vân Sưởng nhịn cười: "Vậy cậu có muốn giúp Đường muội muội tìm cậu bé kia không?"
"......"
Ánh mắt Lạc Trạm lạnh hơn.
Sau một lúc lâu, ánh mắt anh lạnh lẽo, lãnh đạm mở miệng: "Tìm được thì làm gì ―― đem hắn giết chết sao?"