Đừng Khóc (Biệt Khóc)

Chương 26: Sờ




Lạc Trạm thân ảnh cương cứng tại chỗ.


Bất luận là người Lạc gia hay là thành viên phòng thí nghiệm INT ―― phàm là quen biết Lạc Trạm, thậm chí chỉ hiểu một chút, đều biết Lạc Trạm tính tình thiếu gia, đối với người khác đều lười nhác lãnh đạm rất nhiều tật xấu, trong đó quan trọng nhất chính là ghét đụng chạm chân tay.


Đặc biệt là đến từ người khác phái.


Cho nên từ khi Lạc Trạm 14 tuổi bắt đầu vào ban năm trường K, mặc dù xung quanh Lạc tiểu thiếu gia tùy thời có thể triệu tập tại chỗ một đoàn nữ sinh hâm mộ, nhưng Lạc tiểu thiếu gia quanh người ba mét vẫn khó tồn tại người khác phái.


Thậm chí để tránh tình huống như thế này, sau khi đã trải qua nhiều va chạm "ngoài ý muốn" do người khác phái gây ra, Lạc Trạm dứt khoát không tới nơi nhiều học sinh như nhà ăn ở trường nữa.


Vì thế lúc Lạc Trạm còn nhỏ, không ít lần bị các học trưởng tiền bối ở INT nói giỡn, nói anh về sau sẽ có cái bản mặt tai họa, mà nếu bị cô gái chạm vào một chút liền có thể ném người ra xa 500 mét.


Nếu gặp được một màn trước mắt này, vài vị học trưởng khi đó đại khái sẽ cười không nổi.


Bởi vì mắt không thể thấy, động tác ôm cũng không nhanh, thậm chí là ở trong không khí trước mặt cẩn thận mà vươn tay sờ soạng trong chốc lát, xác định vị trí của anh, rồi mới túm cổ tay áo chậm rãi ôm.


Tay cô cọ qua sườn eo anh, vòng tới phía sau, hô hấp gần sát, độ ấm tương đương, cuối cùng không có khe hở ―― Lạc Trạm có rất nhiều thời giờ để trốn, thậm chí né tránh về sau anh cũng có thể tìm lý do đàng hoàng che lấp.


Nhưng anh không có.


Tựa như ngày mưa không lâu trước đây ở Lạc gia kia, nắm ngón tay kéo cô gái lên, nhìn cô nghiêng ngả lảo đảo mà nhào xuống, anh không né tránh về sau như những lần trước đó, mà là theo bản năng hướng về phía trước nửa bước đón lấy――


Cũng là hương thơm cùng mềm mại tương tự, nhẹ nhào vào vòng tay anh.


Anh còn chưa thấy hạt ngũ cốc mọc lên cây đại thụ che trời kia, nhưng phảng phất đã nhìn thấy những bông hoa rực rỡ xinh đẹp đung đưa trên khắp cành cây, mở ra một hương thơm mùa xuân thấm vào người.


Cương cứng một lúc lâu, Lạc Trạm mới chậm rãi hoàn hồn.


Anh cúi thấp đầu, cái đầu nhỏ gắt gao dán lên ngực, nước mắt chậm rãi làm ướt một mảng áo. Qua một lúc lâu, chờ đến khi cảm xúc bình định, cô mới thu hồi một bàn tay, dùng mu bàn tay lau khô nước mắt, ngẩng mặt lên.


"Ngươi thật cao."


"......"


Lạc Trạm khẽ nheo mắt.


Thời điểm anh là "Lạc Trạm", mà không được đánh giá như vậy.


Mặc dù trong lòng có chút chua xót không giải thích được, nhưng Lạc Trạm sau khi trầm mặc vài giây vẫn là dùng thanh âm máy móc trả lời: "186."


Đường Nhiễm ngẩn ngơ, "Đây là chiều cao của ngươi sao?"


"Đúng."


"Thật là lợi hại," Trên mặt cô lộ ra vẻ cực kỳ hâm mộ, cô cúi xuống mà nhíu mày, "Ta chỉ có 159."


"......" Khuôn mặt nhỏ uể oải thiếu chút nữa làm Lạc Trạm không nhịn được cười. Anh kìm nén cơn ngứa trong cổ họng, đảo mắt dời lực chú ý của mình, "Không sao, về sau cô sẽ tiếp tục cao lên."


Đường Nhiễm càng uể oải: "A bà nói con gái sau 16 tuổi dù phát dục, chiều cao cũng phát triển có hạn. Bà còn nói ta khung xương nhỏ, chờ sau khi thành niên nhiều nhất cũng chỉ có thể cao hơn bây giờ vài centimet."


Lạc Trạm khóe miệng cong lên, "Không sao. Vóc dáng nhỏ...... rất đáng yêu."


Đường Nhiễm ngẩn ra, ngẩng mặt cười: "Cảm ơn Lạc Lạc an ủi ta."


"......"


Lạc Trạm nghe thấy xưng hô theo bản năng ngoái đầu nhìn lại, bị nụ cười làm chói mắt, trái tim đong đưa.


Thời điểm anh thất thần, lực chú ý của cô lại chuyển sang chỗ khác.


Vài giây sau, Lạc Trạm cảm giác cổ tay mình bị người sờ tới, sau đó trước người vang lên tiếng kinh hỉ nhỏ nhẹ: "Cửa hàng trưởng nói thật nè, sau khi khởi động, độ ấm cùng xúc cảm sờ lên quả nhiên giống y người thật."


Bị ngón tay tinh tế của cô vuốt ve từ xương cổ tay đi xuống, Lạc Trạm theo bản năng muốn tránh, nhưng may mà lý trí khắc chế bản năng ―― anh chỉ là duỗi người trong khoảnh khắc cuối cùng, cũng chưa hề nhúc nhích.


Tứ chi cứng đờ bị cô lờ mờ phát hiện, cô khẽ thở dài, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Có phải bởi vì làn da nhân tạo nằm dưới khung xương máy móc, cho nên giống người thật có chút cương cứng."


Lạc Trạm: "............" Lạc Trạm nhịn xuống dục vọng giải thích.


Đáng tiếc lòng hiếu kỳ của cô vẫn không có chừng mực.


Cô ngẩng mặt, nhẹ giọng hỏi: "Cửa hàng trưởng nói qua, kỹ thuật mới nhất có thể lợi dụng chip cùng môtơ phối hợp để mô phỏng nhịp tim, hô hấp và mạch đập. Lạc Lạc, ngươi cũng có sao?"


Thanh âm máy móc im lặng vài giây, "Có."


Đường Nhiễm kỳ quái hỏi: "Sao vừa nãy ta không nghe được?"


Lạc Trạm: "......"


Khả năng bởi vì anh đã bị tức chết rồi đi.


Lạc Trạm rũ mắt, nhìn biểu tình do dự của cô vài giây, anh chậm rãi nâng cái tay hơi cứng đờ lên, đỡ sau gáy cô.


"...... Tới gần, có thể nghe được."


Đường Nhiễm bị độ ấm sau gáy chạm vào đến ngẩn ra.


Giây lát sau, cô cong khóe mắt cười rộ lên, cẩn thận mà cúi người về phía trước theo động tác của "người máy", lại lần nữa dán lên ngực "Người máy".


An tĩnh vài giây, cô trầm thấp mà kinh hô: "Thật sự có."


Cô cao hứng đến nỗi gương mặt đều đỏ bừng, khi thẳng người, chiếc mũi nhỏ quẹt qua nút áo sơ mi trên người Lạc Trạm, sau đó dừng lại.


"Làm sao vậy," Lạc Trạm hạ mắt, nghĩ nghĩ lại bổ sung, "Chủ nhân?"


Cái đầu nhỏ ngừng ở trước người anh, cánh mũi hơi hơi mấp máy ngửi ngửi, sau đó cô cay đắng cau mày ngửa đầu: "Lạc Lạc, trên người của ngươi có một cỗ hương vị kim loại."


"......"


Từ biểu tình của cô nhìn ra một chút ghét bỏ, Lạc Trạm vừa bực mình vừa buồn cười.


―― nếu không phải biết cái mũi của cô nhạy như một chú chó con, thì anh tự nhiên cũng không cần lăn lộn như vậy trước khi tới đây.


Dự đoán sớm hay muộn cũng phải trả lời vấn đề này, chửi thầm không trì hoãn Lạc Trạm dùng thanh âm máy móc bình tĩnh trả lời: "Vấn đề kỹ thuật, kế tiếp đem cải tiến."


"Ừ."


Đường Nhiễm nghiêm túc gật đầu, tin là thật.


Trong phòng an tĩnh vài giây, giọng nói điềm nhiên lại phát ra: "Lạc Lạc, ta có thể sờ sờ vị trí khác trên người ngươi không?"


Lạc Trạm: "......?"


Lạc Trạm nheo mắt.


Vài giây sau, thanh âm máy móc mang theo một tia nguy hiểm không dễ phát hiện: "Tôi là người máy phục vụ tại nhà, có công năng chính là giao tiếp, trước mắt chưa khai phá công năng khác, thưa chủ nhân."


Đường Nhiễm nghe được mờ mịt, theo bản năng gật đầu, "Ta biết a."


"...... Chủ nhân muốn biết vị trí nào nào?"


Đường Nhiễm không cần nghĩ ngợi: "Ngũ quan!"


Thanh âm máy móc: "......"


Thanh âm máy móc: "Có thể, thưa chủ nhân."


Đường Nhiễm vui vẻ mà cười rộ lên: "Vậy ngươi phải thấp người một chút ta mới có thể với đến được...... Nhưng mà Lạc Lạc, tại sao vừa rồi ngươi lại giới thiệu công năng của mình, ta nói từ nào kích hoạt mô-đun giới thiệu công năng sao?"


Thanh âm máy móc trầm mặc vài giây, "Hệ thống ngôn ngữ phán đoán lệch lạc, ngẫu nhiên sẽ phát sinh sai lầm."


Đường Nhiễm bừng tỉnh gật đầu.


Nửa phút sau.


"Người máy Lạc Lạc" đoan đoan chính chính mà ngồi bên cạnh bàn, chấp nhận sự "kiểm duyệt" của cô.


Lạc tiểu thiếu gia lười biếng lại không đứng đắn đời này dáng ngồi cũng chưa bao giờ đoan chính như vậy. Càng đừng nói, còn có bàn tay nhỏ ở dưới mắt anh còn đang "tùy ý làm bậy".


"Lông mi thật dài a." Cô kinh ngạc hô nhỏ, "Sờ lên thật mềm mại, hình như còn có chút nhếch lên a."


Chờ tay cô rời đi, Lạc Trạm mở mắt ra.


Cô gái mù trước mặt còn có một đôi lông mi nhỏ như rẻ quạt dưới mí mắt, phác họa ra đôi mắt đẹp như cánh hoa đào, nhưng cô lại không hề biết.


"Mũi cũng rất cao." Ngón tay theo sống mũi trượt xuống, "Môi hơi mỏng." Cô tò mò mà lầm bầm lầu bầu, "Nơi này cũng có thể khống chế độ ấm sao?"


Tay cô chuyển đến cằm. Lạc Trạm bất đắc dĩ rũ mắt, "Đúng vậy, thưa chủ nhân."


Cảm nhận được dây thanh quản dường như rung rung, tay Đường Nhiễm định rời đi bỗng tạm dừng . Đầu ngón tay theo đường cong của cằm chậm rãi lướt qua cần cổ thon dài của thiếu niên, sau đó ngừng ở một cục nhô lên. Khởi thượng.


"Đây là cái gì?" Cô kinh ngạc hỏi.


Đường Nhiễm không bắt bẻ, thân ảnh "người máy" bỗng dưng cứng đờ.


Vài giây sau, Đường Nhiễm cảm giác cái cục nhô lên ở đầu ngón tay dán vào làn da kiều nộn trong lòng bàn tay, lăn nhẹ.


Lạc Trạm tránh khỏi tầm mắt trên khuôn mặt xinh đẹp của cô gái, áp xuống ánh mắt chật vật và nguy hiểm.


"Đó là yết hầu."


Thanh âm máy móc mang theo một tia cứng họng.


"...... thưa chủ nhân."