Đừng Khóc (Biệt Khóc)

Chương 25: Ôm




Đường Nhiễm giật mình ngơ ngác.


Nếu không phải giọng nói mười phần từ tính và máy móc rõ ràng đó, cô có lẽ còn mất càng nhiều thời gian mới có thể phản ứng lại đây rốt cuộc là thanh âm gì.


Nhớ tới rương người máy phỏng sinh bị mình tạm thời quên đi , Đường Nhiễm cuống quít mà kinh hỉ: "Ngươi đã tỉnh sao? Ta cho rằng lần đầu tiên khởi động sẽ mất nhiều thời gian......"


Cô giơ tay sờ soạng tìm gậy dò đường. Ước chừng là bởi vì còn chưa quen với hoàn cảnh ở Thiên trạch, cô cuống quít lại có chút trúc trắc cùng sốt ruột.


Không khí an tĩnh vài giây.


Thanh âm máy móc mở miệng: "Cần tôi qua đó không, chủ nhân?"


Đường Nhiễm ngoài ý muốn dừng lại, "Ngươi có thể tự lại đây sao?"


Thanh âm máy móc trả lời: "Phán đoán và tránh chướng ngại vật là một trong những chức năng cơ bản của chúng tôi."


Đường Nhiễm hỏi: "Vậy ngươi ' thấy ' được ta ở chỗ nào sao?"


Thanh âm máy móc tiếp tục trả lời: "Theo dõi và định vị nguồn nhiệt cùng âm thanh là một trong những chức năng cơ bản của chúng tôi."


"Thật là lợi hại." Giọng cô rốt cuộc nhỏ dần, mang theo một chút tán thưởng cùng ý cười, "Vậy ngươi lại đây đi ―― ta sẽ không cử động, như vậy sẽ không quấy nhiễu phán đoán của ngươi."


Đứng ở trước rương máy móc, Lạc Trạm nhìn cô gái ngồi lẻ loi bên bàn vuông cách đó không xa, anh hơi rũ mắt, "Vâng...... Chủ nhân."


Đường Nhiễm nghe tiếng bước chân mang theo chút tạp âm kỳ quái đến gần, nhưng cô nghĩ nghĩ cũng liền thoải mái: Nó là người máy phỏng sinh, so với người thường đi đường không giống nhau mới là lạ.


So với người bình thường thì tốc độ có chút chậm chạp hơn, tiếng bước chân kia đi tới bên cạnh Đường Nhiễm.


Đường Nhiễm phát hiện mình thế mà còn khẩn trương đến mức hơi vô thố. Cô nhịn không được cong cong khóe mắt, nhẹ giọng mà cười: "Chào ngươi, lần đầu tiên gặp mặt. Về sau xin chỉ giáo nhiều hơn."


Lạc Trạm rũ mắt, tầm mắt chậm rãi đảo qua mặt cô, "Chào cô, chủ nhân."


Đường Nhiễm đợi một hồi lâu cũng không thấy câu thứ hai. Vui sướng trên mặt suy sụp một chút, cô thấp giọng lẩm bẩm: "Sao nghe có vẻ còn ngu hơn cả ' Lạc Lạc ' vậy chứ......"


"."


Lạc Trạm khẽ nheo mắt.


Vài giây sau, Đường Nhiễm nghe thấy thanh âm máy móc lạnh băng băng trên đỉnh đầu mở miệng: "Chủ nhân là đang nói tôi khờ sao?"


Đường Nhiễm bị bắt tại chỗ, mặt đỏ lên, ngượng ngùng mà ngẩng đầu: "Thanh âm nhỏ như vậy mà ngươi có thể nghe được sao?"


Thanh âm máy móc tựa hồ còn đang tiếp nối tiến trình của đoạn trước: "Con chip của chúng tôi có hệ thống xử lý ngôn ngữ tiên tiến nhất với hàng trăm nghìn mô-đun ngôn ngữ, đủ để sánh vai cùng với loại trí năng thông minh nhất――"


Tai nghe thanh âm máy móc kia kể lại tiền sử gia tộc của nó , Đường Nhiễm chỉ có thể "nhận sai": "Được rồi được rồi, là ta sai, các ngươi không ngốc, một chút cũng không. Ta đang nói đến cái trí tuệ nhân tạo khác tên là ' Lạc Lạc ', ừm, ta là nói nó tương đối ngốc."


Lạc Trạm: "......"


Đường Nhiễm cũng không biết mình đã đắc tội "người máy" trước mặt hai lần chỉ trong vòng một phút. Mang theo hứng thú với người máy phỏng sinh mới này, cô suy nghĩ một hồi lâu mới cẩn thận hỏi: "Vậy ngươi có tên không?"


Thanh âm máy móc trầm mặc mấy giây: "Không có."


Đường Nhiễm hỏi: "Vậy ta xưng hô với ngươi kiểu gì?"


"Có muốn mở hệ thống đặt tên không?"


Đường Nhiễm kinh hỉ mà ngẩng mặt, "Ta có thể đặt tên cho ngươi sao?"


"Có thể."


"Vậy thì, ta phải nghĩ đã."


"......"


Cô gái nhíu mày, biểu tình cũng nghiêm túc hẳn lên, như thể đang nghĩ chuyện đại sự trong cuộc đời.


Suy tư một hồi lâu, cô nằm bò lên trên bàn, sau đó mới nghiêng đầu, thật cẩn thận hỏi: "Ngươi cảm thấy, 'Đại Bảo' thế nào?"


Thanh âm máy móc: "............" Thanh âm máy móc: "Kiểm tra đo lường đã vi phạm từ ngữ cấm, không được ghi vào hệ thống đặt tên."


Đường Nhiễm mờ mịt mà ngẩng đầu: "Cái tên Đại Bảo này vi phạm từ ngữ cấm sao?"


"Vâng. Mời chủ nhân đặt tên một lần nữa."


"Vậy, 'Nhị Bảo' được không?"


Lần này thanh âm máy móc không hề chần chờ: "Kiểm tra đo lường đã vi phạm từ ngữ cấm, không được ghi vào hệ thống đặt tên."


Đường Nhiễm: "......"


Cô cảm thấy hệ thống đặt tên này có vẻ hơi khó đối với cô.


Vào lúc Đường Nhiễm chuẩn bị tiếp tục trầm tư suy nghĩ, cô nghe thấy thanh âm nói trên đỉnh đầu: "Ba cơ hội đặt tên chỉ còn lại một lần cuối cùng, xin chủ nhân cẩn thận."


Đường Nhiễm ngẩn ngơ, "Cái này còn hạn chế số lần?"


Trong bóng tối trước mặt cô, khóe miệng người nào đó ngoéo một cái, nhưng giọng nói truyền qua vẫn bình tĩnh và lạnh lùng: "Sau ba lần vi phạm từ cấm, mặc định sẽ được đặt tên theo số."


"A......" Cô bất an lại tiếc nuối mà khẽ thở dài, "Vậy chờ ta ngẫm lại đã."


"......"


Lạc Trạm rũ mắt đứng.


Trước kia anh nhất định không thể tưởng được, sẽ có một ngày cõi lòng mình đầy kiên nhẫn tưởng chừng như vô tận, chơi một trò chơi nhàm chán như vậy với một cô gái.


Không kể đặt tên, cái tên đại bảo nhị bảo. Nếu bị Đàm Vân Sưởng hoặc là người khác trong INT biết, đại khái sẽ cười đến sái quai hàm.


Dự đoán đến một màn này, Lạc Trạm khẽ nheo mắt.


Hai giây sau anh ở trong lòng quyết định: Chờ Đường Nhiễm nói ra cái tên thứ ba, anh cũng muốn lấy danh nghĩa vi phạm từ ngữ cấm để phủ quyết, sau đó lấy một chuỗi con số để đặt tên.


Như vậy ít nhất sau trợ lí giọng nói AI "Lạc Lạc", trong phòng thí nghiệm sẽ không xuất hiện một trò cười lịch sử đen tối thứ hai.


Mà lúc này, Đường Nhiễm không biết rằng "người máy" trước mặt đã phán tử hình cho năng lực đặt tên của cô. Cô sầu đến giữa mày đều chụm ra một đóa hoa nhỏ, rốt cuộc nghĩ ra cái gì, cô chần chờ mà ngẩng mặt.


"Vậy, ta có thể gọi ngươi là ' Lạc Lạc ' không?"


Thanh âm cô nhẹ nhàng cẩn thận, mang theo một chút bất an cùng lo lắng.


―― Khi chỉ còn một cơ hội đặt tên, cô vẫn làm theo trái tim mình và chọn cái tên mà cô muốn nhất.


Câu phủ định ở đầu miệng dừng lại.


Lạc Trạm rũ mắt, nhìn cô gái trước mặt đem bất an viết lên trên khuôn mặt.


Trầm mặc một hai giây, anh không tiếng động mà than: "Kiểm tra đo lường không vi phạm từ ngữ cấm, chấp nhận ghi vào hệ thống đặt tên."


Giật mình, Đường Nhiễm cầm lòng không đậu mà cười rộ lên. Đôi mắt cô sắp cong thành hình trăng non: "Vậy từ hôm nay trở đi được gọi ngươi là ' Lạc Lạc ' sao?"


"Đúng vậy."


Đường Nhiễm vui vẻ cười: "Ta thích cái tên ' Lạc Lạc ' này."


"...... Vì sao?"


Đường Nhiễm không phát hiện trong thanh âm máy móc kia có một chút dao động, cô vẫn còn đắm chìm trong vui vẻ.


"Bởi vì ' Lạc Lạc ' là quà sinh nhật đầu tiên mà ta nhận được a. Trước kia ở cô nhi viện, a di viện trưởng nói mỗi người chúng ta đều lấy ngày đầu tiên đến đó làm ngày sinh nhật. Dì còn nói sau khi chúng ta có gia đình mới, liền sẽ được nhận rất nhiều quà sinh nhật......"


Giọng cô nhỏ xuống.


"Tuy rằng ta chỉ nhận được một món quà, là cửa hàng trưởng INT tặng cho ta, nhưng ' Lạc Lạc ' vẫn luôn ở cùng ta rất lâu."


Lạc Trạm trầm mặc.


Anh nghe thấy cảm xúc nào đó đang bùng cháy trong tim, phát ra ba tiếng vang, như là hạt ngũ cốc bị bóc ra.


Sau đó nó rớt xuống, lọt vào trong một góc sâu nhất trong đáy lòng. Nó bắt đầu cắm rễ, nẩy mầm, vươn ra phiến lá, lớn lên một chút......


Lạc Trạm không biết, chờ tới một ngày trong tương lai hạt giống kia nở hoa, sẽ mọc lên một cái  đại thụ cao lớn che trời như thế nào.


Thanh âm lại lần nữa vang lên kéo ý thức anh về.


"Hiện tại ngươi là quà sinh nhật thứ hai ta nhận được, ngươi cũng gọi là ' Lạc Lạc ', về sau ta sẽ càng thích cái tên này."


"......"


Đường Nhiễm nhẹ giọng gọi: "Lạc Lạc."


Thanh âm máy móc sau khi trầm mặc lên tiếng: "Tôi ở đây."


Cô cong cong khóe mắt, nằm sấp xuống một chút.


Thật lâu sau, cô gối lên khuỷu tay, trong bóng tối nhẹ giọng hỏi: "Lạc Lạc, ngươi sẽ luôn ở cùng ta, sẽ không rời đi, đúng không?"


Lạc Trạm khắc chế xúc động muốn giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu cô, anh rũ mắt nhìn cô gái co thành một cục, thấp giọng nói: "Đương nhiên. Cô là chủ nhân của tôi, tôi sẽ vĩnh viễn thuộc về cô."


Nước mắt nơi khóe mắt Đường Nhiễm bị nén lại, theo gương mặt cô trượt xuống, rơi trên bàn, trở thành một giọt ướt. "Là ngươi nói, không được đổi ý."


Thanh âm máy móc trầm thấp: "Tất cả mệnh lệnh của cô, tôi sẽ tuân thủ vô điều kiện, thưa chủ nhân."


"Ừm," Đường Nhiễm nhẹ hít một hơi, ngăn chặn giọng nói còn mang chút nghẹn ngào. Cô ngồi thẳng người, cười khẽ, "Vậy ngươi không được nhúc nhích."


"?"


Thanh âm máy móc không trả lời, nhưng nghe lời đứng ở tại chỗ.


"Ta muốn......"


Cô chậm rãi đứng dậy.


Cô ở trong bóng tối vươn tay, sờ đến người máy trước mặt, sau đó nhẹ nhàng đi lên.


Cô nghẹn ngào cười, sườn mặt dán tới lồng ngực kia――


"...... Ta muốn ôm ngươi."