Đừng Khóc (Biệt Khóc)

Chương 21: Đánh cược




Tiếng gầm rú của máy hút khói dầu.


Lâm quản gia mỉm cười cứng đờ, chậm rãi run lập cập:


"Tiểu...... Thiếu gia?"


Giọng điệu run rẩy khiến Lạc Trạm đang cầm lấy hộp cơm nhướng mi, lười biếng liếc nhìn ông.


Sau đó Lạc tiểu thiếu gia lạnh như băng mà cười: "Là tôi. Không bị quỷ nhập, ông không cần một bộ biểu tình như thấy quỷ như vậy."


Lâm quản gia cũng coi như hiểu biết thế sự, cho nên trường hợp trước mắt này chỉ khiến ông hoảng sợ vài giây ngắn ngủi.


Rất mau ông liền khôi phục nụ cười khéo léo của một quản gia, hướng Lạc Trạm hơi hơi khom người ――


"Tiểu thiếu gia nói gì vậy, thấy quỷ tôi cũng sẽ không kinh ngạc như vậy."


Lạc Trạm: "......"


"Ông ở đây chờ một lát."


Thật vất vả mới lừa được Đường Nhiễm trở về phòng, Lạc Trạm không trì hoãn nhiều thời gian, anh xoay người để hộp cơm bằng gỗ vào phòng bếp, thức ăn bên trong đổ vào đĩa cơm đã chuẩn bị sẵn trên bàn. Sau đó đem những đồ có trong danh sách cất vào trong hộp cơm.


Trước khi rời khỏi bàn, Lạc Trạm thuận tay tắt máy hút khói dầu đã phải hoạt động rất lâu đi.


Trong chốc lát, Lâm quản gia liền thấy Lạc Trạm xách theo hộp cơm đi ra, đưa tới. Lâm quản gia duỗi tay nhận lấy.


Lạc Trạm khẽ nheo mắt, uy hiếp: "Hôm nay chuyện này không được nói với ai, gia gia cũng không được."


Lâm quản gia sửng sốt, thành thật trả lời: "Trước khi tới tôi đã gặp đại thiếu gia, cho nên cậu ấy đã biết mục đích tôi tới đây."


Lạc Trạm lười nhác giương mắt, "Tôi là nói cái tạp dề này."


"......" Lâm quản gia lại lần nữa liếc mắt nhìn con Hello Kitty đang treo trên người tiểu thiếu gia mặt lạnh như băng, ông nhịn lại ý cười, gian nan gật đầu, "Tôi hiểu rồi."


Lại lần nữa bị cười nhạo, Lạc Trạm mặt không biểu tình mà nghĩ đến khả năng diệt khẩu.


Lâm quản gia nhạy bén nhận ra sát khí trên người tiểu thiếu gia, vội vàng nói: "Đại thiếu gia bảo tôi nói với cậu một câu."


Lạc Trạm hơi nhíu mi, "Nói cái gì?"


Lâm quản gia một chữ không đổi mà lặp lại một lần: "Chuyện trước kia còn chưa nói xong, nếu cậu còn có hứng thú, hôm nay trở về thì tới tìm cậu ấy nói chuyện."


"......"


Lâm quản gia quá mức chuyên nghiệp, cho nên bộ dáng văn nhã cười nhạt của Lạc Tu liền bắt chước giống bảy tám phần――


Lạc Trạm tức khắc ghét bỏ.


Anh còn chưa nói gì, hướng phòng ngủ phía sau vang lên động tĩnh mở cửa, thanh âm cô gái từ lối đi nhỏ truyền ra: "Lạc Trạm, có ai tới sao?"


"......"


Lâm quản gia ngẩn ra.


Ông cảm thấy thanh âm này nghe có vẻ quen tai, trong chốc lát lại nghĩ không ra đã nghe qua ở đâu.


Nhưng điều này làm không ông chậm trễ mà ngạc nhiên nhìn về phía Lạc Trạm ――


Lạc tiểu thiếu gia nổi danh ánh mắt cao đến biến thái, bởi vì cách nói đôi mắt mỹ nhân, cho nên bị không ít người cười trộm cái ham mê cổ quái này.


Lần này khác thường như vậy, hóa ra là bởi vì đột nhiên thông suốt rồi?


Lạc Trạm chưa có cơ hội trao đổi ánh mắt với Lâm quản gia, anh thu hồi ánh mắt ghét bỏ vừa rồi, lười biếng mà xoay người, thuận tay đóng cửa.


"Không quen, bán bảo hiểm."


"...... A."


Cuối cùng truyền ra một đoạn đối thoại, cánh cửa trước mặt Lâm quản gia cũng đóng lại.


Biết đây ý bảo ông lập tức biến mất, Lâm quản gia chỉ có thể thở dài, giả vờ cái gì cũng chưa thấy, cái gì cũng không nhớ rõ, xoay người tiến vào thang máy.


Lạc tiểu thiếu gia mười ngón tay không dính nước, nhưng đầu óc nhạy bén, trí nhớ càng xuất sắc.


Trước khi Lâm quản gia đến đã gửi cho anh công thức làm mấy món trong hộp, anh cơ bản xem qua một lần liền nhớ rõ tám chín phần mười.


Cho nên thời gian cơm trưa, Lạc Trạm thập phần tự nhiên mà giới thiệu cho Đường Nhiễm thành phần mỗi món ăn, cách chế biến và cách điều chỉnh lửa. Cô một bên nghe một bên nếm, rất ngon.


Nhìn môi cô từ nhợt nhạt dần dần đỏ tươi khi ăn, Lạc Trạm nghiêm túc cân nhắc chức năng nấu nướng của người máy gia đình.


Vì nhu cầu này, đội INT có thể tham gia mấy khóa nấu nướng linh tinh......


Lạc tiểu thiếu gia lâm vào trầm tư.


Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm.


Ăn xong cơm Lạc Trạm "làm", Đường Nhiễm cũng ngượng đuổi người ta ra ngoài. Thời điểm Lạc Trạm đưa ra ý kiến xem kịch truyền thanh thiếu nhi, tuy đồng hồ sinh học đã reo, nhưng Đường Nhiễm vẫn cố căng ra, gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý.


Mới đầu, Đường Nhiễm còn có thể nói chuyện cùng Lạc Trạm một chút. Chờ kịch truyền thanh nghe xong gần nửa tập, Lạc Trạm lơ đãng đảo mắt, liền phát hiện cô không biết từ khi nào đã ôm gối nghiêng người dựa vào bên sô pha, khuôn mặt bị tóc dài che hơn phân nửa, lông mi an tĩnh lồng vào mi dưới.


Tiếng thở phập phồng phả vào những lọn tóc, ngủ ngon cực kỳ.


Lạc Trạm giật mình, khoanh tay cầm lấy di động trên bàn tắt đi. Sau đó anh đi vào phòng ngủ của Đường Nhiễm, từ đuôi giường cầm cái chăn lông mềm mại lên.


Tới trước sô pha, Lạc Trạm cúi người, đắp chăn lên người cô.


Không biết là cái gì quấy nhiễu cô, cô trong giấc mộng quấn lấy chăn lông trên người, sau đó ôm gối bên cạnh nhẹ cọ cọ vào má.


"Lạc Lạc...... Con đường này không phải đi như vậy......"


Trong mộng cô nhẹ giọng lẩm bẩm.


Lạc Trạm cứng người giữa không trung.


Qua vài giây, anh chậm rãi vươn tay ra, sau đó ngừng ở cách đỉnh đầu đen nhánh kia khoảng nửa tấc.


Có ý nghĩ muốn xoa xoa cô gái nhỏ đang ôm "Lạc Lạc" trong mộng, nhưng Lạc Trạm rốt cuộc không nhẫn tâm đánh thức cô.


Tay anh ở trên đỉnh đầu cô khắc chế liền nắm chặt lại, đè nặng mà thu trở về.


"...... Mơ đẹp."


Lạc Trạm nghe thấy thanh âm chính mình thấp giọng nói.


Đó là sự ôn nhu trầm thấp mà chính anh chưa bao giờ nghe qua.


.


Đường Nhiễm không biết vì sao lại rất an tâm, một giấc ngủ này đặc biệt ngon, cũng đặc biệt lâu.


Cho nên khi tỉnh lại, cô có chút choáng váng không biết giờ là năm nào. Ôm chăn lông trên người suy nghĩ một hồi lâu, Đường Nhiễm mới từ mớ hỗn độn chậm rãi sắp xếp lại những việc trước khi ngủ.


Không xác định được thời gian hiện tại, cũng không xác định trong nhà có người không, nếu có thì là ai.


Đường Nhiễm chậm rãi ngồi dậy, ở trong bóng tối cẩn thận gọi: "Lạc Lạc?"


"...... Ở đây."


An tĩnh, chỉ có di động bên cạnh vang lên thanh âm điều hướng lười nhác lãnh đạm còn đại gia kia.


Đường Nhiễm ở trong bóng tối ngơ ngẩn.


Giờ khắc này đáy lòng cô đột nhiên chua xót. Cô chạy thoát khỏi cô độc cùng khổ sở bao lâu nay rồi tại đây sau khi ngủ một giấc dài trong bóng tối, lại rất dễ dàng bị bắt được.


Cũng là giờ khắc này, cô phát hiện khi chính mình kêu cái xưng hô này thì trong lòng thật sự chờ mong một điều gì đó, còn hơn cả trợ thủ AI "Lạc Lạc".


"Lạc Lạc" chung quy chỉ là "Lạc Lạc".


Cô cũng sẽ có lòng tham.


Muốn càng nhiều hơn, một cái gì đó khác.


Cô ôm thảm lông, cánh tay chậm rãi siết chặt, chưa bao giờ có khổ sở mãnh liệt thế này, tựa như dây leo vô hình thắt chặt trái tim cô vậy.


Ngay trước khi chạm tới cực hạn, ở phía phòng ngủ có tiếng mở cửa. Vài giây sau, giọng của Dương Ích Lan theo tiếng bước chân vang lên:


"Tiểu Nhiễm, cháu vừa mới gọi bà sao? Lạc Tu thấy bà trở về liền đi về trước. Hai người hôm nay ở chung rất tốt hả?"


"A bà......"


Rõ ràng khi mở miệng vẫn bình thường, nhưng đến âm cuối, không biết làm sao mà không thể khống chế được khổ sở này. Đường Nhiễm ngồi ở trong bóng tối, nghe thấy thanh âm chính mình khóc nức nở.


Dương Ích Lan vừa ra đến phòng khách thì kinh hãi.


Bà vội vàng chạy đến trước sô pha, ôm lấy cô gái nhỏ yếu đang vùi trong chăn, vỗ vỗ vai cô an ủi, "Làm sao vậy Tiểu Nhiễm? Nói cho a bà biết, xảy ra chuyện gì?"


"...... Cháu không sao, a bà."


Đường Nhiễm nhẹ nhàng hít vào một hơi, kìm nén hơi thở có chút nghẹn ngào.


Cô ngẩng mặt, cười khẽ.


"Cháu vừa gặp ác mộng, bị dọa thôi."


Dương Ích Lan thở phào nhẹ nhõm, "Hóa ra là gặp ác mộng? Làm bà sợ muốn chết, bà còn tưởng rằng cháu bị làm sao."


Đường Nhiễm có chút trúc trắc mà đổi đề tài, "A bà, bà vừa mới ở trong phòng làm cái gì vậy?"


"Thu dọn đồ đạc cho cháu a." Dương Ích Lan nói, "Ngày mai bọn họ không phải đón cháu về Đường gia sao? Bà phải kiểm tra một lần cuối cùng, không thể sót lại đồ vật quan trọng được."


"...... Vâng."


"Nhưng mà Tiểu Nhiễm vừa gặp ác mộng gì vậy, sao lại bị dọa suýt khóc vậy hả?"


Đường Nhiễm trầm mặc.


Một hai giây sau, cô cong cong khóe mắt, thản nhiên cười: "Sau khi tỉnh lại thì quên mất, dù sao, cũng rất đáng sợ."


"Cháu thật ra rất có thể là tự mình dọa mình."


"......"


Đường Nhiễm cong khóe mắt cười.


Giấu dưới lớp chăn, ngón tay cô chậm rãi nắm chặt. Móng tay cũng véo mạnh vào lòng bàn tay.


Bạn biết đó.


Khoảnh khắc tỉnh lại khỏi mộng đẹp, trở lại với hiện thực băng giá kia, cũng chẳng khác so với khi ở dưới vực thẳm đen tối nhất trong ác mộng.


.


Sau khi Lạc Trạm trở lại Lạc gia, HIA* chưa kịp cùng Lạc Tu hai bên hội đàm, liền bị Lạc lão gia tử gọi đến thư phòng.


*HIA đề cập đến đánh giá tác động sức khỏe. Tất cả các hành vi xã hội đều có ảnh hưởng đến sức khỏe. Cho dù đó là việc đưa ra các chính sách và quy định, các hoạt động, thay đổi môi trường, v.v., chúng sẽ có tác động đáng kể đến sức khỏe của con người. Search trên baidu nó ra thế , tui cũng không biết nó liên quan gì thôi thì cứ để nguyên văn lúc nào hiểu thì tui giải thích sau vậy.


Lạc Trạm bên này vào thư phòng, mới vừa ngồi vào sô pha, lão gia tử trên ghế chủ vị đã mở miệng: "Ta nghe nói anh ngươi hôm nay đưa Đường Nhiễm đến phòng thí nghiệm xem qua người máy kia, không thành vấn đề chứ?"


Lạc Trạm lười biếng xốc xốc mí mắt, "Không thành vấn đề."


Không thành vấn đề mới là lạ.


Lạc lão tiên sinh gật gật đầu: "Vậy là tốt rồi. Ngày mốt là sinh nhật Đường Nhiễm, tối mai đến Đường gia đi chào hỏi Đường thúc thúc cùng Hàng lão thái thái một chút, cũng đem theo người máy phỏng sinh kia đi――"


"Ai thích đi thì đi." Lạc Trạm cau mày đánh gãy lời lão gia tử, "Cháu có việc, không đi được."


Lạc lão tiên sinh bị ngữ khí của đứa cháu này chọc tức: "Ngươi có thể có chuyện gì?"


Lạc Trạm lãnh đạm cười nhạt: "Ăn chơi đàng điếm."


Lão gia tử gõ quải trượng: "Chỉ biết nói hươu nói vượn, cả ngày không thấy ngươi có chút đứng đắn kỉ luật nào!"


"...... Tin hay không tùy thích."


Lạc Trạm lười nói đến hôn ước và bất cứ việc gì liên quan đến Đường gia, anh không hứng thú  đứng lên đi ra ngoài: "Không có chuyện khác đúng không? Cháu lăn đây. Người nhàn rỗi không có việc gì thì đi tìm vị đại tôn tử đứng đắn kỉ luật mà tâm sự ―― tốt nhất là đem Đường cái gì Thiển kia cho anh ta."


Lạc lão tiên sinh không có nhiều biện pháp với thằng cháu này, lúc này tức giận đến lợi hại cũng chỉ có thể cứng giọng: "Vậy mang người máy về, ta để cho người khác ngày mốt đi đưa."


Lạc Trạm nện bước dừng lại: "Đưa đi đâu?"


Lão gia tử tức giận trả lời: "Còn có thể là chỗ nào, đương nhiên là Đường gia!"


"Đường Nhiễm hiện tại còn chưa dọn vào Đường gia mà?"


"Ngày mai bắt đầu dọn về ――" lão gia tử dừng lại, nghi hoặc ngẩng đầu, "Ngươi làm sao biết Đường Nhiễm không ở Đường gia?"


Lạc Trạm hơi ngừng, ném nồi: "Anh cháu nói."


Lão gia tử không nghĩ ngợi: "Vậy ngươi biết là được, từ ngày mai nó chính thức dọn về Đường gia."


"Thiên trạch mà thôi."


"Ngươi nói cái gì?" Lão gia tử không nghe rõ.


"...... Không có gì."


Lạc Trạm đút túi quần, chậm rãi siết chặt đồng tiền xu lạnh lẽo bên trong.


Anh hơi nghiêng người, cười đến lười nhác lãnh đạm: "Ngày mốt đi Đường gia đúng không? Cháu đi là được."


Lão gia tử sửng sốt: "Sao đột nhiên đổi ý?"


"Bởi vì người máy phỏng sinh này, không thể để người khác đưa." Lạc Trạm đẩy lưỡi lên hàm trên, ách thanh cười, "Cần phải cháu tự mình đi."


Lão gia tử hiểu lầm, cau mày bất mãn mà nói: "Trong mắt ngươi cũng chỉ có AI đúng không? Những cái máy móc lạnh băng băng như thế có gì tốt?"


"......"


Lạc Trạm lười giải thích. Khóe miệng khẽ nhếch, xoay người rời đi.


Lạc Trạm không về phòng của mình, mà lập tức đến phòng Lạc Tu.


Sau khi gõ cửa, nam nhân đi ra tựa hồ là mới tắm xong, thay một bộ đồ ngủ bằng lụa màu xám nhạt, mái tóc đen rũ xuống nửa ướt nửa khô.


Ngày thường không đeo mắt kính trông vô cùng văn nhã bại hoại, lúc này con ngươi thanh lãnh đen nhánh không bị che lấp, vẻ ôn hòa thường ngày trở nên sắc bén rõ ràng.


Nếu những người ngoài Lạc gia nhìn thấy dáng vẻ này của anh ta, có lẽ sẽ không ai dám khua môi múa mép về vị Lạc đại thiếu gia nghe đồn "rất mềm yếu" này.


Lạc Trạm đã sớm nhìn thấu người này, lúc này không ngoài ý muốn, mí mắt cũng chưa nâng: "Biện pháp anh nói ngày đó, tôi đồng ý."


Lạc Tu bóp mắt kính trong tay, thong thả ung dung mà lau, "Cái nào?"


Lạc Trạm lãnh đạm liếc hắn, "Đừng giả ngu."


"......"


Lạc Tu hạ mắt, cong môi.


Nụ cười lạnh lẽo, chỉ là hắn giơ tay một lần nữa đeo mắt kính lên ―― chờ khi tia nước lạnh lẽo trên thấu kính xẹt qua, lại chăm chú nhìn lên, sắc bén trong nụ cười đã biến mất từ ​​lâu như một ảo ảnh.


Nam nhân ý cười ôn hòa như lúc ban đầu: "Dù sao cũng là việc yêu cầu anh phối hợp, sau khi nghiêm túc ngẫm lại, anh đã đổi ý."


Nghe thấy lời này, Lạc Trạm không ngoài ý muốn.


Anh lười biếng mà dựa lên vách tường đối diện phòng ngủ Lạc Tu, "Nói điều kiện đi ―― nói trước, nếu lấy chuyện này áp chế, trực tiếp bảo tôi kế thừa vị trí gia trưởng, điều kiện không bình đẳng này không cần đề ra. Đề ra cũng chỉ lãng phí thời gian."


Lạc