Đừng Hòng Trốn Thoát

Chương 51




Trong bóng tối, căn phòng nơi không có thứ ánh đèn từ đèn điện mà chỉ có thứ ánh sáng từ ánh trăng đang le lói rọi qua tấm cửa kính. Những món đồ được vứt bừa bãi tùy tiện nằm lăn lóc nhiều nơi dưới sàn, trên ghế chỉ duy nhất có một người ngồi lúc này lại trông vô cùng mệt mỏi, đôi mắt Dạ Vũ rũ xuống nhìn chằm vào chiếc điện thoại trên tay, những ngón tay chuyển động luôn hồi bấm một dãy số quen thuộc liên tục không nỡ rời xa. Mỗi cuộc gọi đi anh đều bật loa điện thoại thật lớn, nhưng đáp lại sự mong chờ của anh chỉ duy nhất có một giọng nói phát ra.

- " Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được....."

Mỗi lần như thế anh đều cúp máy rồi lại tiếp tục bấm gọi, một lần, hai lần rồi rất nhiều lần trôi qua đến nỗi trong miệng anh còn lầm bầm từng con số.


- " 188...189....190....197"

Dạ Vũ ngã nửa thân người xuống ghế thế nhưng đôi mắt chưa từng có một giây rời tầm khỏi chiếc điện thoại, anh vẫn tiếp tục kiên nhẫn gọi vào số kia lâu đến mức một người ít khi động đến điện thoại như anh mà hôm nay đã dùng điện thoại nhiều đến nỗi hiện tại nó chỉ còn 3% pin. Cuộc gọi thứ 377 kết thúc. Màn hình điện thoại cũng chuyển sang màu đen. Tựa hồ điều đó khiến anh cảm thấy tức giận, nắm chặt chiếc điện thoại trong tay rất lâu như muốn bóp nát nó ra từng mảnh. Cuối cùng anh buông thõng chiếc điện thoại ra và để trước mắt, nắm chặt cả hai tay đưa nó lên phía trước mà tựa đầu vào. Anh thì thầm một mình trong căn nhà trống rỗng.

- Thần Hi, em ở đâu? Trở về đi, đừng bỏ rơi anh. Ngôi nhà này không có em thật trống vắng.


Hàn Thần Hi lơ mơ tỉnh lại, vừa mở mắt ra là một cơn đau liền ập đến. Cảm nhận đầu tiên là cả cơ thể như muốn tách rời, tất cả mọi thứ đều đã được gỡ ra duy chỉ có sức nặng dưới chân cậu vẫn còn. Cử động một chút liền cảm nhận được một vật gì đó rất mạnh đang ghì chặt đôi tay của cậu, vừa xoay người liền thấy Mộc Ân đang ngồi ngủ vừa nắm chặt lấy bàn tay cậu. Cậu cố lay cánh tay mình vài cái để thoát nhưng không có cơ hội để người kia buông ra. Một lúc cử động mãi nhưng vẫn không thoát được cậu đành để yên mà tập trung quan sát xung quanh. Đèn trong phòng lúc này đã được Mộc Ân bật dù không sáng lắm nhưng đủ để cậu vẫn có thể nhìn thấy được. Nhìn một lượt trên cơ thể của mình, bị thương nhiều nhất là hai cánh tay và phần chân trái vì nó hiện tại đều có một ít máu tươi và đông đang rỉ ra rồi khô vón cục lại. Vài chỗ còn có vết tấy đen đỏ trông rất kinh dị.


Cảm nhận được sự chuyển động trong bàn tay của mình, Mộc Ân cũng lơ mờ tỉnh. Hắn hướng mắt lên mhìn thấy Thần Hi cũng đã tỉnh giấc, em ngồi đó dùng đôi mắt nhìn xung quanh dáo dác đầy cẩn trọng. Hắn lúc này trong lòng thở phào, thật đáng sợ nếu như vừa nãy hắn mở mắt đã không thấy em ấy nằm đó hệt như cách em ấy biến mấy vào một năm trước. Hắn nhìn em ấy một cách chăm chú rồi đột nhiên ngồi bật người dậy, dịu dàng định đưa tay vén lấy vài cọng tóc còn vương trên mắt em ấy. Nhưng tay hắn còn chưa kịp động đến, em ấy đã xoay mặt sang hướng khác trốn tránh. Điều đó làm nên sự bất ngờ khiến hắn bị đứng hình mất vài giây, một lúc rồi lại thu tay về. Giọng hắn vô cùng dịu dàng như dỗ ngọt.

- Bảo bối, đừng giận. Vừa rồi là anh không tốt, là anh nổi nóng làm đau em. Cũng tại vì anh yêu em quá nên mới như vậy.
Thần Hi im lặng không đáp lại. Chỉ có giọng nói của Mộc Ân vẫn hồ hỡi tiếp tục độc thoại

- Anh sẽ đưa em đi Hà Lan nhé, hay sang London? Trước đây em chẳng phải từng nói rằng bản thân chắc chắn sẽ phải đi một lần trong đời mà!! Hiện tại anh cũng có thể đi cùng rồi.

- Tôi muốn trở về nhà!! - Thần Hi lần này lên tiếng, giọng lạnh nhạt đáp.

- Được!! Vậy chúng ta về HongKong nhé. Cùng trở về nhà, rất lâu rồi em không trở về, ngôi nhà cũng thiếu mất không khí vui vẻ. Căn phòng trước đây của em anh không hề cho ai động vào nên cũng chẳng thay đổi gì cả...

Lời nói vui vẻ của Mộc Ân vẫn chưa dứt thì đã bị tiếng hét tràn đầy giận dữ của Thần Hi cắt ngang.

- Đó không phải nhà của tôi. Nhà của tôi là một nơi tràn đầy sự ấm áp chứ không phải là nơi có một tên điên như anh.
Một cú tát nữa được giáng xuống khi Thần Hi vừa kịp dứt câu. Cậu thở hồng hộc cảm nhận sự nóng rát truyền đến, vết thương ở khóe miệng vừa nãy bị đánh còn chưa kịp lành thì đã bị cú tát trời giáng bây giờ làm vỡ ra, máu cũng từ từ đang chảy xuống. Hắn mặc kệ cầm lấy một cánh tay cậu rồi kéo tới gần hắn. Đôi mắt giận dữ sồng sộc nhìn thẳng vào mặt cậu, hắn cũng hét lên.

- Em là của tôi. Nơi nào có tôi thì nơi đó mới là nhà của em. Rõ chưa?

Cậu xoay mặt lại rồi nhìn lên thẳng trực tiếp vào đôi mắt giận dữ của hắn, thật lạ lần này cậu một giọt nước mắt cũng không tuôn ra. Nỗi sợ hãi dường như cũng tiêu biến. Cậu chỉ lặng lẽ đưa ra một câu hỏi cùng với chất giọng cực kì khinh bỉ.

- Vậy còn cô ta? Anh đã cưới cô ta vậy mà bây giờ còn nói muốn có tôi? Anh bây giờ là muốn tôi làm tiểu tam cho anh sao?  Mộc Ân, bản thân anh thật dơ bẩn. Và tôi sẽ không bao giờ chấp nhận điều đó. TÔI CÓ CHẾT CŨNG KHÔNG YÊU ANH, VƯƠNG MỘC ÂN.