Mộc Ân tiến đến rồi giữ chặt thân Thần Hi lại, buộc miếng vải đen trên tay lên mắt cậu khiến cậu bị che khuất tầm nhìn. Cả hai tay của cậu cũng bị Mộc Ân dùng dùng lực mà khóa lại. Mắt cậu lúc này không thể nhìn thấy, tay không thể cảm nhận, cậu chỉ còn cách thể dựa vào giác quan trên cơ thể mà cảm nhận mọi thứ xung quanh.
Cậu cảm nhận được những ngón tay của Mộc Ân đang chuyển động vuốt ve trên cơ thể của mình rất lâu. Sau đó một hơi ẩm truyền đến ngực của cậu, không thể nhìn thấy khiến cơ thể của cậu lúc này nhạy cảm hơn bao giờ hết. Hơi ẩm trên ngực vừa dứt thì một nụ hôn bất ngờ truyền đến, Thần Hi còn chưa thích ứng kịp đã bị Mộc Ân dùng đầu lưỡi thô bạo mà tách ra, hắn từ từ nhấm nháp, rồi mút lấy cánh môi của cậu một cách rất bạo lực. Đến nỗi sau khi nụ hôn kết thúc cậu còn nếm được vị tanh của máu đang tứa ra từ cánh môi vẫn còn đang nóng rát.
- Mộc Ân, đừng... Dừng..lại..đi..
Âm thanh của cậu phát ra bị đứt đoạn vì hắn cứ mãi vuốt ve nơi đó khiến cậu nhạy cảm. Nhưng Mộc Ân hắn không dừng lại, thậm chí còn lên tiếng rất cợt nhã.
- Sao ngủ với nó rồi nên bây giờ em chê tôi? Nó làm em sướng đến vậy cơ à? Hay tôi nên quay một đoạn lúc tôi ân ái với em rồi gửi cho nó. Trông em lúc này rất thõa mãn với tôi thế cơ mà.
Nước mắt cậu trào ra vì bị câu nói vừa rồi của Mộc Ân xúc phạm. Cậu vừa khóc vừa lên tiếng phản bác lời nói của hắn
Một bàn tay nhấn chặt khuôn miệng của cậu khiến đầu bị ghì mạnh xuống giường và cậu không thể tiếp tục phát ra tiếng nói. Hai bên gò má cũng bị bàn tay ấy đè mạnh đau vô cùng. Nhưng cơn này không thể sánh nổi với cơn đau bằng từ phía dưới vừa truyền đến. Hắn không thèm nới rộng hay bôi trơn, cứ như thế mà trực tiếp đi vào hết một lần. Khi hắn đi vào cậu cảm thấy như mình muốn chết đi, cả cơ thể muốn tách ra làm đôi. Bên dưới hậu huyệt như bị xé toạc vì buộc ép giãn rộng ra, hắn vừa đi vào liền đã bắt đầu chuyển động. Mỗi lần hắn di chuyển đều cố tình đưa nó vào sâu hơn một chút, khiến cậu mỗi lần đó đều cảm thấy như mình chết đến nơi rồi.
- Thần Hi, anh yêu em. Em đi lâu như vậy khiến anh như muốn phát điên.
Mỗi lần nghe câu nói đó trong lòng cậu như bị cứa thêm một nhát. Hắn hiện tại thật sự là đang phát điên mà. Tiếng khóc cậu phát ra cùng hòa quyện với tiếng rêи ɾỉ, nhiều và lâu đến mức khiến cổ họng của cậu bị khản đặc. Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cậu dần cảm thấy đầu mình chới với, cả cơ thể đều đau đến rã rời mặc dù cậu đã rất nhiều lần van xin nhưng Mộc Ân hắn vẫn chưa có ý định dừng lại. Cậu từng chút từng chút mất ý thức mà gục đi.
Thần Hi ngất đi rồi, hắn lúc này mới dừng lại. Nhìn người đang nằm phía dưới, hắn biết bản thân mình vừa rồi đã điên cuồng đến mức nào, nhưng thật sự khi nhìn thấy vết ngân loan lổ trên cổ của em ấy, lúc đó hắn như trở thành một người khác. Cả người hắn đều muốn chiếm hữu dày vò lấy em ấy, muốn rửa sạch những dấu ngân còn nằm trên cổ kia. Hắn dùng tay tháo chiếc vải đen kia ra. Nó lúc này đã thấm ướt vì nước mắt của em ấy. Đôi mắt em ấy đỏ ngần, xưng lên, nước mắt ở khóe mắt vẫn còn đang tiếp tục chảy dù em ấy đã ngất đi. Hắn nhìn lại một lượt trên người em ấy, những vết hôn vết cắn của hắn khiến cơ thể em ấy tím bầm lên và vài chỗ vẫn còn đang tứa máu ra.
Hắn xuống giường mặc lại quần áo rồi đi ra ngoài cửa. Một lúc hắn quay lại trên tay cầm một chậu nước, một cái khăn và một tuýp thuốc. Hắn nhẹ nhàng đi đến kéo ghế ngồi gần giường Thần Hi đang nằm, dịu dàng tháo còng tay ra rồi dùng khăn lau đi dòng nước mắt còn xót lại trên khuôn mặt em ấy. Những vết máu tứa ra loan lỗ cũng được hắn lau sạch và thoa thuốc lên. Hắn vệ sinh cho Thần Hi vô cùng kĩ, lau miết cho đến khi cơ thể không còn xót lại một chút vết bẩn nào. Hắn xem xét lại lần cuối và đứng dậy đem chậu nước ra bên ngoài, một phút trôi qua hắn nhanh chóng quay trở lại phòng.
Hắn đi đến gần, dùng tay đưa lên tai của mình nhanh chóng tháo một chiếc khuyên màu ngọc nước ra rồi đeo nó lên tai cho Thần Hi. Lúc này nhìn em ấy nằm yên ngoan ngoãn như vậy hắn mới có thể cảm an tâm mà ngồi xuống, hắn cầm bàn tay mảnh khảnh của Thần Hi lên mà xoa, trong ánh mắt hắn đều chất chứa nét dịu dàng. Hôn lên ngón tay em ấy không dứt, hắn lên tiếng mặc dù biết rằng Thần Hi lúc này đã ngất đi.
- Bảo bối, vừa rồi thật xin lỗi đã làm đau em. Anh không cố ý làm như vậy, chỉ là anh lúc đấy quá nóng giận. Bảo bối, em sẽ tha thứ cho anh đúng không? Em sẽ không bỏ rơi anh lần nữa đúng không? Thần Hi, em rất xinh đẹp đến mức anh chỉ muốn xích em lại rồi giấu ở một nơi mà chỉ có anh mới nhìn thấy. Hàn Thần Hi, anh yêu em, em biết điều đó mà nhỉ?!!!
Lời nói của hắn dứt đi, cả căn phòng lại ngập tràn trong bóng tối và sự im lặng nặng nề. Nhưng với Mộc Ân thì khác trong lòng hắn không những không cảm thấy có lỗi mà còn cảm thấy nhẹ nhõm và hạnh phúc. Trong đầu hắn từ trước đến giờ luôn nghĩ Thần Hi là của hắn, dù em ấy có tự nguyện cũng được bắt ép cũng được, lành lạnh hay tàn phế cũng được, dù sống hay đã chết đều được miễn là hắn có thể nhìn thấy em ấy trước mắt, thì mọi cảm giác ấy đều là an lòng và hạnh phúc.