Ánh sáng màn hình trên máy tính chiếu thẳng vào khuôn mặt của Mộc Ân khiến anh phải nheo đôi mắt lại. Trông sắc mặt anh nhợt nhạt, phía dưới mắt còn có quần thâm đen hiện rõ. Tiếng lạch cạch phát ra từ bàn phím cũng đủ khiến anh thấy mệt mỏi. Đã hơn một tuần nay anh không thể ngủ ngon. Cứ mỗi lần chợp mắt được một chút anh lại thấy rất nhiều ác mộng khiến anh giật mình thức dậy rồi lại nơm nớp lo sợ mà thức trắng nguyên cả đêm, ngày này qua ngày khác đều tiếp diễn như thế khiến sức khỏe của anh giảm đi không ít. Dù mệt mỏi chán chường nhưng anh vẫn cố giữ cho cái đầu của mình tỉnh táo để hoàn thành hết đống tài liệu trước mắt. Anh không muốn ở đây mãi bên đống tài liệu chán ngắt này, anh muốn thật nhanh trở về bên cạnh Thần Hi. Anh muốn được nhìn thấy em ấy và quan trọng hơn anh không muốn để em ấy một mình cô đơn trong bệnh viện.
- Cút!
Tá Như Hân giật mình, buồn bã. Đưa tay lên lau dòng nước mắt đang chảy ra, cô nhìn anh chằm chằm nhưng anh chẳng thèm đoái hoài gì đến cô. Dường như trong mắt anh chỉ có một màn hình máy tính còn cô chỉ là một cái gai không nên xuất hiện. Điều này khiến cô vô cùng tuổi thân. Giọng cô ngập ngừng trong nước mắt cố nói với anh
- Tại sao lại đối xử với em như vậy? Em là vợ của anh kia mà.
"Choang", một chiếc cốc bằng thủy tinh vừa sướt qua má cô khiến nó nóng rát rơi xuống đất vỡ ra. Là do anh ném tới, cô lúc này còn chưa hoàn hồn đã thấy anh rời ghế đi lại thẳng trước mặt cô. Anh đưa tay lên bóp chặt vào má cô kéo nó gần sát mặt anh rất đau. Khuôn mặt anh lúc tức giận khiến cô cảm thấy đáng sợ vô cùng. Anh gằn lên từng tiếng với cô
Vừa nói xong anh liền mở cánh cửa ném Tá Như Hân ra ngoài rồi đóng cửa lại thật mạnh. Anh quay trở về bàn làm việc nhưng lí trí anh bắt đầu không còn tỉnh táo, nhưng con số cứ lòng vòng nhảy tới nhảy lui khiến anh không thể tập trung với nó được. Anh ngả lưng ra sau ghế, thở dài một hơi lấy lại bình tĩnh rồi gập chiếc máy tính lại. Ngập ngừng một chút anh nhấc máy lên gọi cho tài xế. Anh muốn thấy Thần Hi ngay bây giờ. Quyết định như thế anh đứng lên cầm lấy áo khoác rồi bước ra khỏi phòng, bên ngoài Tá Như Hân vẫn ngồi ở đấy đối diện với cánh cửa. Vậy mà khi anh bước ra nhìn thấy cô lại chẳng có phản ứng nào. Cứ thế mà bước đi trước đôi mắt đầy nước của cô.
Cùng lúc đó tại HongKong, Thần Hi cùng Dạ Vũ trở về đứng trước căn nhà thân thương của cậu. Cậu nhìn lên tầng trên cánh cửa sổ quen thuộc kia, nó vẫn đóng nhưng bên trong căn phòng lại đang bật đèn. Khiến cậu thắc mắc là ai đang ở bên trong phòng của cậu. Cậu đi tới cánh cửa cổng đưa tay lên ấn nhẹ chuông cửa. Rất nhanh đã có người ra mở cửa cho cậu. Là mẹ, vừa nhìn thấy cậu trên môi bà đã không tắt đi được nụ cười. Bà ôm lấy cậu vào lòng đầy ấm áp vui vẻ nói với cậu
- Không sao đâu, Dạ Vũ cậu ấy lái xe đưa con về mà! - Thần Hi dịu dàng ôm lại bà
Lúc này bà mới buông con trai ra quay sang nhìn Dạ Vũ. Bà cười tươi xoa đầu Dạ Vũ
- Thằng nhóc này, càng lớn càng đẹp trai.
- Cháu thấy cô dường như không những không thay đổi mà càng đẹp ra hơn nữa.
- Ây da thằng nhóc này thiệt dẻo miệng. Thần Hi con coi đó, Dạ Vũ ngoan như vậy..
- Thôi mà mẹ! - Thần Hi nhõng nhẽo cắt ngang lời của mẹ mình
Mẹ cậu lúc này cười không ngớt, còn bảo cậu và Dạ Vũ nhanh chóng mau trở về nhà. Nhưng Dạ Vũ lập tức liền từ chối lấy lý do nhà có việc gấp nên phải về ngay. Lúc này mẹ chỉ có thể đồng ý cho Dạ Vũ trở về. Mẹ đứng một lúc đợi cho chiếc xe Dạ Vũ đi thật xa mới trở vô nhà. Vừa vào nhà liền nhanh chóng hỏi cậu đi đường có lạnh không, có đói không, có mệt không? Cậu chỉ dám nhìn vào mẹ mỉm cười lắc đầu bảo không.
Đã rất lâu cậu mới trở về nhà vì từ khi ở chung Mộc Ân đến giờ cậu dường như chỉ được nghe giọng mẹ qua điện thoại. Bây giờ cậu cao hơn mẹ rất nhiều, cả bước chân cậu cũng đi nhanh hơn khiến cậu giật mình phát hiện rằng người mẹ này của mình đang già theo năm tháng. Nghĩ tới cảnh bản thân mình từng ngu ngốc tự tử trước đây mà đau lòng. Cậu tự trách mình không ngớt, dù trước mắt bao người đó chỉ là mẹ nuôi nhưng cậu biết cách bà đối xử với cậu còn hơn cả con ruột của bà. Vậy mà một phút ngu ngốc cậu lại có ý định kết liễu cuộc đời mình, nếu như lúc đó cậu không được cứu sống thì người mẹ này của cậu liệu có chịu nỗi cơn sốc hay không? Cậu thật sự rất hối hận. Nhìn người mẹ đi bên cạnh khiến cậu vừa ấm áp và tủi hổ. Cậu nhìn tới nhìn lui không thấy cha của mình liền lên tiếng hỏi
- Cha đã ngủ rồi sao?
- Ừ ông ấy dạo này ngủ rất sớm. Ông ấy rất hay thường xuyê. nhắc đến con.
- Căn phòng của con có ai ở đang ở à. Từ cửa sổ con thấy đèn không tắt.
- Không, chỉ là sau khi con đi căn nhà liền thấy thiếu vắng nên đôi khi mẹ hay vào phòng bật đèn lên để cảm tưởng như con vẫn đang ở nhà.
Cậu cảm động ôm lấy mẹ của mình. Mẹ của cậu cũng choàng tay qua ôm lấy tấm lưng của cậu vỗ nhẹ nó vào cái rồi dịu dàng nói với cậu
- Được rồi, con nghĩ ngơi đi! Đi xe chắc cũng mệt rồi.
Cậu gật đầu buông mẹ ra rồi trở về phòng. Cậu mở cửa căn phòng ra một mùi hương quen thuộc liền xộc vào mũi. Mọi thứ thật quen thuộc cho từng vị trí của nó. Cậu bước đi vào cả bất giác đưa tay vệt một đường cả căn phòng được mẹ chăm sóc rất kĩ đến nỗi không có một hạt bụi kể cả chi tiết nhỏ nhất. Cậu đi đến kệ sách thật lớn được đặt trong phòng, mỗi cuốn sách vẫn nằm theo thứ tự mà cậu đặt nó. Vuốt từng ngón tay trên lưng mỗi cuốn sách như cách cậu vẫn thường làm, điều đó khiến cậu thấy vui vẻ hơn không ít.