Đừng Hòng Trốn Thoát

Chương 31




Thần Hi cuối cùng cũng thức dậy với tâm trạng đầy mệt mỏi, cậu ngồi dậy trên chiếc giường được phủ đầy chăn nhưng điều đầu tiên cậu nghĩ tới là cậu đã ngủ được bao nhiêu tiếng rồi mà cả người cậu không chỗ nào không cảm thấy đau nhức dữ dội. Dù cậu có cố gắng di chuyển thật nhẹ nhàng thì vẫn cảm thấy đau như đang có vài cái xương đang bị gãy làm đôi ra vậy. Rất khủng khiếp.

Ánh mắt cậu bắt đầu di chuyển khắp căn phòng nhưng bao quanh cậu chỉ có bóng tối khiến cậu không thể thấy quá rõ ràng, không có ánh đèn neon quen thuộc cũng không có ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào. Bên cạnh cậu cũng không có ai, cậu cũng không thể xác định được vị trí hiện tại nơi cậu đang ở, trong đầu cậu dần cảm thấy rất hoảng loạn. Cậu rất sợ, sợ bóng tối, nhưng sợ nhất có lẽ người cậu muốn bên cạnh nhất là Mộc Ân đều không nhìn thấy. Điều duy nhất mà cậu muốn là thấy Mộc Ân ngay bây giờ.  Cậu choàng tay để ôm lấy đôi vai của mình và nhắm mắt lại bỗng hình ảnh những lời trước đây Mộc Ân đã từng nói lần lượt chạy qua trong trí nhớ của cậu.


Trên sân thượng cấp ba trời cao xanh ngát, làn gió mát vi vu khiến mái tóc cậu bay theo. Khung cảnh có hai thiếu niên, một người tĩnh lặng còn người kia là một thiếu niên tràn đầy sức sống vô cùng hấp dẫn. Thiếu niên ấy từ nhỏ đến lớn trong mắt bao nhiêu người đều vô cùng đẹp trai và xuất sắc về mọi thứ, nhưng khi ở bên cạnh cậu, cậu ta luôn để lộ ra những phần điên khùng của mình, cậu ta luôn mỉm cười nói rất nhiều điều vô lý với cậu, những điều cậu ấy nói ra trước đây có lẽ Thần Hi chưa bao giờ từng tin được. Nhưng có vẻ thiếu niên kia vẫn luôn nói, hôm nay vẫn vậy, như mọi ngày cậu ấy vẫn đùa giỡn làm trò điên khùng trước mắt cậu và nói về một lời hứa mang đầy tính chất viễn vông

- Thần Hi, nhìn tớ đi sau này nếu khi nào cậu sợ chỉ cần cậu nhắm mắt lại rồi đếm tới mười. Tớ sẽ lập tức xuất hiện ngay trước mắt cậu.


- Đồ điên, làm như tớ có thể tin cậu vậy. Nhưng dù tớ có đếm, cậu cũng sẽ nghe thấy sao?

- Cậu hiện tại không tin cũng được nhưng sau này chỉ cần cậu đếm tớ chắc chắn sẽ xuất hiện, tin tớ đi Thần Hi.

Thần Hi nhắm nghiền mắt lại, nước mắt trong cậu dù không muốn nhưng vẫn đang trào trực ra ngoài không ngừng. Hiện tại tin hay không tin đều được, cậu vẫn đếm nhỏ từng con số trong khuôn miệng của mình.

- Một...ba...năm...bảy...mười

Thần Hi chầm chậm mở mắt ra, ánh sáng của đèn cầy làm đôi mắt cậu lóe lên. Mộc Ân thật sự xuất hiện ngay trước mắt cậu, cậu vui mừng bật khóc  lao vào ôm chầm lấy lồng ngực của Mộc Ân, cả cậu ấy cũng ôm lấy cậu thật chặt. Cảm giác được Mộc Ân ôm vào lòng thật sự rất ấm áp, khiến cậu nhận ra một điều rằng dù có trải qua chuyện tồi tệ thế nào người cậu đầu tiên nghĩ đến vẫn là Mộc Ân. Bởi vì cậu ấy luôn xuất hiện đúng lúc cậu cần nhất, cậu ấy có thể làm nhiều trò rất mất thể diện chỉ để làm cậu vui bởi có lẽ cậu ấy luôn là người lo lắng nhất khi thấy cậu buồn, ân cần chăm sóc và bên cạnh mỗi khi cậu bị bệnh mặc dù có nằm trên nền đất lạnh hay phải thức dậy thật sớm chỉ đê nấu món mà cậu vu vơ nói muốn ăn. Nên dù chuyện gì đã xảy ra cậu cũng không cảm thấy giận cậu ấy. Cậu hiểu rõ rằng cậu cũng yêu cậu ta rất lâu về trước, chỉ là trước đây cậu vẫn cố chấp chưa chịu thừa nhận mà thôi. Thần Hi thút thít trong lòng Mộc Ân nói nhỏ


- Hình như...tớ cảm thấy, tớ yêu cậu rồi Mộc Ân

Mộc Ân ngạc nhiên cuối xuống nhìn khuôn mặt đang ửng hồng đang nằm trọn trong lòng của cậu, dù có nghe thấy nhưng cậu vẫn không tin được những gì từ đôi tai cậu vừa nghe. Cậu đã chờ câu nói bao nhiêu năm rồi nhỉ, cũng đã gần tròn 7 năm rồi nhỉ. Hạnh phúc đến với cậu quá bất ngờ khiến cho nước mắt trong cậu một giọt rồi hai giọt cứ như thế không ngừng tuôn ra. Cậu ôm chặt lấy Thần Hi, kê đầu lên làm cho nước mắt ướt cả đôi vai ấy.

- Anh đã chờ rất lâu, rất lâu. Hiện tại anh không nghe lầm cũng không phải anh đang nằm mơ. Thần nhi nói rằng đây không phải là anh đang mơ đi.

Thần Hi vươn đôi tay thanh mảnh lên khuôn mặt đẹp không tì vết kia nhéo nhẹ một cái, bên cạnh còn không quên mỉm cười ngọt ngào khiến Mộc Ân ngu ngốc.
- Bây giờ không phải là mơ nữa chứ?

- Ừ, không phải là mơ. Anh yêu em, Thần nhi của anh

- Em cũng vậy.

Mộc Ân cuối ánh mắt xuống dùng tay của mình đưa lên để nắm đôi bàn tay ấm áp đang đặt trên khuôn mặt mình một cách thật chặt nhưng cẩn thận, cậu nhẹ nhàng gỡ xuống rồi hôn lên nó một cái. Không phải là mơ, cuối cùng cậu cũng chờ ngày này rồi. Đôi mắt Thần Hi đang ngước lên thì bắt gặp đôi con ngươi một đen một xanh kia đang nhìn chằm vào cậu, một ánh mắt chất chứa tràn đây hạnh phúc, khiến trái tim Thần Hi cứ đập liên tục không ngừng, Mộc Ân dần cuối người xuống thì cậu liền nhắm chặt đôi mắt lại chờ đợi. Một nụ hôn đầy mãnh liệt đến với Thần Hi, nhẹ nhàng rồi cuồng bạo.

Nhưng họ chỉ dừng lại ở một nụ hôn cuồng nhiệt, có lẽ cả hai người họ đều mang trong mình rất nhiều mệt mỏi khiến họ luôn thao thức không ngủ yên chỉ đến khi họ cảm thấy được rằng mình đã có thể buông lỏng nó xuống  và tìm thấy hạnh phúc cho mình lại là lúc họ chìm vào giấc ngủ nhanh nhất và trọn vẹn nhất.