Đừng Hòng Trốn Thoát

Chương 28




Hàn Thần Hi thở dài, chưa có khi nào cậu biếu lộ sự thật vọng cao trào đến như vậy. Từ khi Dạ Vũ trở về nước thì Mộc Ân cũng có chút thay đổi. Tính khí cậu ta có thể bất chợt nóng nảy không chút lý do, khi tức giận luôn đòi hỏi câu trả lời từ cậu. Nếu cậu im lặng cậu ta sẽ nổi điên thêm và hung hăng cắn cậu. Có lần cậu ta điên cuồng mà cắn vào cổ cậu sâu đến mức rỉ một ít máu mới chịu buông ra. Dù cậu có nhận được lời xin lỗi nhưng ngay khi nhìn trong mắt cậu ta thì lại khác, hoàn toàn dửng dưng và vô tâm. Mộc Ân hiền hòa vui vẻ đối xử tốt với cậu như trước kia hiện nay đã không còn.

Chỉ suy nghĩ tới đôi mắt khi tức giận kia của Mộc Ân cũng khiến Thần Hi có sợ sệt và run người một cái. Quyết định tìm một thời cơ gần nhất sẽ bàn bạc với lại Mộc Ân rằng chuyển về nhà ba mẹ sống. Chỉ nghĩ thôi cũng khiến trong đầu cậu thoải mái được một chút thì ngay lúc đó cậu liền bắt gặp Dạ Vũ đi ngang qua. Thấy cậu Dạ Vũ tinh nghịch liền bám theo không ngừng trêu đùa, không ngừng khiêu khích cậu. Phải nói Dạ Vũ giống như ánh mặt trời của cậu, khi không vui liền có Dạ Vũ xuất hiện đến bên cạnh khiến cậu vui vẻ. Trước đây vẫn thế đến bây giờ vẫn không đổi. Cậu cảm thấy bản thân mình thật may mắn khi ở bên luôn có một người bạn thân như Dạ Vũ.


Thiên Dạ Vũ với tay lấy chiếc lá đã khô héo đang nằm trên mái tóc mềm mại của Thần Hi. Chỉ chạm vào một chút tay cậu dường như đã không muốn rời xa. Nhiều năm như vậy xa cách như vậy Dạ Vũ buộc mình phải công nhận rằng Thần Hi cũng có rất nhiều thay đổi, xinh đẹp hơn trước, chiều cao cũng có cao lên, người theo đuổi cậu ấy vì thế mà tăng không ít. Ghen ghét Dạ Vũ cũng muốn đường đường chính chính theo đuổi Thần Hi. Nói yêu cậu, muốn cậu, cả đời này đều trao cho cậu. Nghĩ thế thôi cũng làm cho Dạ Vũ có chút hạnh phúc, ngại ngùng mỉm cười một cái.

Tim của Thần Hi hình như bị sai rồi, cậu vừa thịch mấy tiếng khi nhìn thấy nụ cười của Dạ Vũ. Nhưng mà nụ cười ấy thật sự vẫn rất đẹp, ấm áp như mùa hạ, lại rạng rỡ như mùa xuân, khiến người ta thích thú không thôi.  Phát hiện ra mặt của Dạ Vũ hình như đang gần một chút, thêm một chút nữa chỉ còn cách mặt nhau 3cm. Thần Hi có chút rụt rè lúng túng nhắm mắt lại rồi quay mặt sáng hướng khác đánh trống lãng


- Dạ Vũ nhìn kìa, có phải hôm nay thời tiết rất đẹp hay không.

Bị hụt hẫng khiến Thiên Dạ Vũ có chút buồn buồn, nhìn vào khuôn mặt kia Dạ Vũ lúc này chỉ muốn mình lúc nãy nhanh thêm vài giây, biết đâu bây giờ cậu đã chìm đắm trong sự thích thú. Suy nghĩ kĩ một chút Dạ Vũ mới thấy đúng, Thần Hi luôn là con người yêu thích lãng mạn, nên cứ từ từ chậm một chút rồi mọi việc điều sẽ đến. Ngay sau đó cả hai người đều lại thoải mái và vui vẻ trò chuyện với nhau.

Nấp đằng sau bức tường của trường bàn tay của Mộc Ân càng lúc càng bấu chặt vào, bức tường từ màu trắng tinh khiết nay đã loang lỗ một vài vết đỏ của máu. Trong đôi mắt kia của Mộc Ân tràn đầy sự đố kị, trong đầu luôn hiện ra câu hỏi tại sao. Tại saoThần Hi khi nói chuyện với cậu đều không vui vẻ được như vậy, lúc nào cậu muốn nghe câu trả lời đồng ý nhất thì cậu ấy luôn im lặng. Vậy mà khi ở cung với người khác cậu ấy lại cười rất tươi, nhìn nụ cười của cậu ấy tim của Mộc Ân rất đau. Mộc Ân là không muốn thấy cảnh đau lòng kia nên quay mặt đi mất. Máu từ khóe tay của cậu dù chảy ra rất nhiều nhưng cậu lại không thấy đau và cũng chẳng thèm để ý. Trong cậu chỉ có một suy nghĩ duy nhất, chỉ cần Thần Hi vẫn ở chỗ cậu thì cả đời này cậu ấy sẽ là của cậu. Như vậy mới khiến cậu lấy lại được bình tĩnh để quay đi.