Đừng Hòng Trốn Thoát

Chương 19




Trong một căn nhà hàng sang trọng dưới những ánh nến lung linh được đặt trên một chiếc bánh kem 3 tầng, bên dưới còn có dòng chữ " sinh nhật lần thứ 19 của bảo bối " vừa nhìn thấy dòng chữ liền khiến Thần Hi tức giận

- Này tên kia ai là bảo bối của cậu hả

- Cậu là bảo bối của tớ mà.

- Đồ điên

Nhưng đối diện với sự tức giận của cậu là nụ cười vui vẻ của Mộc Ân. Nhìn thấy nụ cười vui vẻ đấy cơn tức giận trong mắt của Thần Hi dần liền tan biến đi. Chớp mắt mới đây đã hai năm thật nhanh đã trôi qua, mỗi ngày bên cạnh cậu đều là tiếng cười nói, đùa ghẹo của Mộc Ân, cho dù Mộc Ân có bị Thần Hi mắng như thế nào, thậm tệ ra sao thì trên khuôn mặt của Mộc Ân luôn mỉm cười và không bao giờ xuất hiện một nỗi khó chịu nào với cậu.

Dưới góc nhìn trong mắt của Thần Hi thì Mộc Ân từ trước đến nay là một cậu nhóc hoạt bát luôn mang trên mình những bộ đồ bụi bặm và phong trần, cũng không kém phần cá tính, tính tình thường ngày cũng rất tùy tiện còn có thể lên cơn điên khùng bất cứ lúc nào cậu ta thích. Nhưng hôm nay thì khác Mộc Ân đang khoác lên mình một bộ vest với những đường nét cực kì tinh tế vừa khít với cơ thể, thanh lịch và cực kì điển trai. Cả hành động cũng có phần nhã nhặn và khiêm tốn hơn hằng ngày, điều này khiến Thần Hi trong lòng có một chút xa lạ. Đưa mắt nhìn mọi thứ xung quanh một vòng Thần Hi chợt lên tiếng


- Nè, tại sao ở nhà hàng này lại vắng đến như vậy. Không lẽ đồ ăn ở đây không ngon sao?

- Không phải, đây nhà nhà hàng của gia đình tớ. Hôm nay chỉ có mỗi mình cậu là khách, sao nào cậu cảm thấy hạnh phúc chết đi được chưa!

- Xùy, đồ nhà giàu phung phí.

-* Cũng chỉ phung phí cho mỗi cậu thôi đồ ngốc*  Mộc Ân nói nhỏ

Vì Mộc Ân nói quá nhỏ khiến cho Thần Hi chỉ nghe được một vài chữ thưa thớt, liền mở miệng hỏi lại

- Này cậu vừa nói gì, tôi không nghe rõ

Nhưng Mộc Ân nhẹ nhàng mỉm cười và đáp

- Không có gì, cậu mau ăn đi.

- Xùy không nói thì thôi tên điên

Dù trên miệng là nói như thế nhưng trong lòng của Thần Hi cảm thấy rất vui. Đối với Thần Hi, Mộc Ân chính là một trong những người bạn mà cậu cực kì yêu quý. Dù Mộc Ân đã tỏ tình với cậu nhưng từ đó đến nay đã hai năm cậu vẫn chưa có một câu trả lời nào dành cho Mộc Ân. Chính bản thân của Mộc Ân cũng không nhắc lại nên cũng khiến bản thân cậu cũng thoải mái được phần nào. Nhưng đến nay cậu vẫn không xác định được tại sao mỗi lần nhìn thấy có một cô gái nào đó tỏ tình với Mộc Ân thì cậu lại cực kì khó chịu ngay cả trái tim cũng đau nhói lên khi nghĩ tới cảnh Mộc Ân và cô gái ấy tay trong tay.


Có khi cậu muốn trốn tránh Mộc Ân, muốn tránh đi thật xa vì không muốn cho sự ích kỉ của mình có cơ hội bộc phát. Nhưng rồi Mộc Ân lại tự thân tìm đến cậu, lại quấn quýt vui vẻ bên cạnh cậu đồng thời cũng phá bỏ cái mặt nạ mà cậu cố gắng để kìm nén nỗi ích kỉ. Vòng vo bên một sự luẩn quẩn không kết thúc này, cậu liền chấp nhận thực tại rằng mọi việc đến đều sẽ đến. Tại sao phải trốn tránh sự thật thay vào đó hãy tận hưởng những niềm vui ở trước mắt.

Mùa đông sinh nhật cậu năm nay có tuyết rơi. Từ trong khoang máy bay bước ra một chàng trai mặc một bộ đồ vest màu đỏ đen cực kì đẹp. Với mái tóc màu nâu đen và gương mặt tuấn lãng kết hợp với màu vest của cậu ta cực kỳ phù hợp khiến cho mỗi bước đi của cậu ta không thể nào mà không thu hút đến ánh mắt của người khác đặc biệt là những ánh mắt hiện rõ lên sự ngưỡng mộ yêu thích của phái nữ. Vừa bước ra tới cửa sân bay, tay trái của cậu ta đưa lên ngang ngực để đón những hạt tuyết trắng tinh đang rơi một cách chậm rãi. Trong ánh mắt của cậu ta hiện lên một niềm vui mà không phải ai cũng có thể nhận ra được, trong miệng cậu ta còn có nói nhỏ một câu


- Sinh nhật vui vẻ, tiểu Thần