Trong mắt Ngụy Giai Minh hiện lên mấy phần mê mang, lúc mang thai lần thứ ba, ban đầu nghĩ là trước đó đã sinh hai lần rồi nên cũng không coi trọng, lại không nghĩ là sinh sớm hơn dự đoán, khi sinh còn gặp nguy hiểm, sau đó liền ngất đi.
Nàng mơ màng nhìn Ân Tranh, hỏi: “Tình hình mẹ chàng bây giờ thế nào?”
Ân Tranh hơi sững lại, sau đó nhẹ lắc đầu, bất lực nói: “Mấy ngày trước ta có qua thăm bà ấy, nhưng vẫn là dáng vẻ điên điên đó, không nhận ra ai.”
Ngụy Giai Minh im lặng lúc lâu, hồi sau mới nói: “Mấy ngày nữa là tiệc rượu đầy tháng của con gái chú hai, đến lúc đó chúng ta cùng đi phủ tướng quân.”
Ân Tranh không tiếp lời, hiểu rõ ý của thê tử.
Mấy ngày sau đó Ân Mịch Đường vẫn luôn cảm thấy ánh mắt cha mẹ nhìn nàng rất kỳ lạ, ví dụ như khi người một nhà vây quanh bàn ăn thì Ngụy Giai Minh và Ân Tranh sẽ nhìn Ân Mịch Đường nhiều hơn, thậm chí là còn đặc biệt gắp đồ ăn cho nàng.
Trước nay cha nương đối đãi với mấy đứa con chính là kiểu ‘một bát nước chia đều’, từ sau khi thu nuôi ba đứa nhỏ, Ân Lạc Thanh và Ân Mịch Đường lại lớn tuổi hơn chút nên có một khoảng thời gian trước đây Ngụy Giai Minh và Ân Tranh quan tâm ba đứa nhỏ được thu dưỡng nhiều hơn một chút. Đối với những chuyện này, Ân Mịch Đường và Ân Lạc Thanh đều hiểu được đạo lý trong đó nên chẳng hề có nửa chút bất mãn nào, còn hận không thể cùng cha mẹ đối xử thật tốt với em trai em gái.
Nhưng mấy ngày này là sao thế?
Ân Mịch Đường mờ mịt cúi đầu nhìn đống đồ ăn được đắp thành núi trong bát mình, sau đó đưa ánh mắt cầu xin giúp đỡ nhìn Ân Lạc Thanh. Trái tim linh lung của Ân Lạc Thanh hiểu rõ thắc mắc của Ân Mịch Đường, nhưng là Ân Lạc Thanh cũng nghĩ không ra điều gì, nên chỉ đành lặng lẽ lắc đầu.
Thắc mắc này của Ân Mịch Đường kéo dài cho đến hôm tiệc rượu đầy tháng của con gái Ân Đoạt.
Hôm tiệc Ân Tranh và Ngụy Giai Minh mang theo mấy đứa nhỏ cùng nhau đi qua, không chỉ có Ân Lạc Thanh và Ân Mịch Đường mà cả ba đứa nhỏ được nhận nuôi là Ân Khang, Ân Trúc và Ân Lan cũng mà theo luôn.
Quan chức trong triều bây giờ của Ân Đoạt cũng không nhỏ, nên dù tiệc đầy tháng của con gái không muốn tổ chức quá lớn, nhưng các vị thần tử trong triều cùng một ít gia tộc có quyền có thế ở thành Liên An đều sẽ mang cả nữ quyến trong nhà cùng đến.
Ân Nhị phu nhân vừa mới ra tháng, thân thể còn hơi yếu nên Ngụy Giai Minh giúp đỡ tiếp đãi. Tuy Ân Tranh không có quan chức trên người, nhưng trước khi hắn từ quan thì chức vị cũng rất cao, nên những tình cảnh như thế này Ngụy Giai Minh có thể ứng đối tự nhiên.
Ân Lạc Thanh và Ân Mịch Đường cũng không phải là trẻ con nữa, đều có thể bận trước bận sau giúp đỡ đón tiếp, lại nhận được rất nhiều lời khen thưởng.
Tuy bây giờ trong dân gian đều đang đồn đãi việc lập Hậu sẽ còn có sóng gió khác, nhưng bọn họ đều cho rằng dù Ân Mịch Đường cuối cùng có thể ngồi lên ngôi vị Hoàng hậu hay không thì chưa biết, nhưng nhất định sẽ được gả cho Hoàng đế. Cho nên những vị khách này cùng lúc tất cung tất kính với Ân Mịch Đường, cũng đặt nhiều chú ý lên trên người Ân Lạc Thanh còn chưa có hôn phối.
Ân Lạc Thanh thành thục ứng đối.
Đến lúc bữa tiệc chính buổi trưa bắt đầu, Ân Mịch Đường và Ân Lạc Thanh nhìn nhau một cái, sau đó cùng mỉm cười, bọn họ biết rằng bữa cơm mời khách này coi như đã hoàn thành được hơn nửa rồi.
Sau khi dùng xong bữa trưa, một số khách nhà tương đối xa liền lục tục cáo từ rời đi, Ân Lạc Thanh và Ân Mịch Đường ai rảnh thì đi tiễn khách.
Ngụy Giai Minh thấy hai con gái vất vả liền lấy cái cớ kêu bọn họ đến bồi tiếp những vị khách cùng tuổi đi dạo ở hậu viện.
Ân Mịch Đường và Ân Lạc Thanh mang theo năm sáu cô gái cùng độ tuổi nhàn tản đi dạo ở trong đình viện, cả đường nói nói cười cười. Một nhóm cô nương yêu kiều đi chẳng được bao lâu thì đã có chút choáng váng, nên Ân Mịch Đường liền đề nghị mang mọi người đến đình nghỉ mát trên ngọn núi giả ngồi một lát, sau đó phân phó nha hoàn theo sau đi lấy ít thứ hạt, trái cây, đồ ăn vặt đến.
Các cô gái đã nói chuyện được nửa ngày mà nha hoàn đi lấy đồ ăn vặt còn chưa trở lại.
“Cũng không biết có phải là lạc đường rồi không nữa, nha hoàn này đến đây cùng muội, để muội đi xem xem sao.” Ân Mịch Đường vừa nói xong liền đứng dậy.
Mấy cô gái khác nói lại đợi thêm một chút, nhưng Ân Mịch Đường thấy cứ ngồi thế thì cũng sẽ nhàm chán, nên vẫn tự mình đi xem cái xem sao. Nàng nâng góc váy đi xuống núi giả, bước theo con đường đá xanh đi về, khi đi qua một mảng tường thấp thì đột nhiên nhìn thấy một vị phu nhân ngã ngồi trên mặt đất, hình như đang muốn đỡ tường đứng lên, nhưng thử mấy lần đều không đứng dậy được.
Ân Mịch Đường vội chạy đến đỡ bà lên, quan tâm hỏi: “Bà bà có làm sao không?”
Lão phu nhân ngẩng đầu lên, khi Ân Mịch Đường thấy mặt bà thì ngây ngẩn: “Bà, bà nội …”
Cánh tay đang đỡ lão phu nhân của Ân Mịch Đường nhẹ run, nhưng rốt cuộc vẫn không thu tay lại.
Ánh mắt đục ngầu của Lão thái thái gắn chặt vào Ân Mịch Đường làm nàng cả người không được tự nhiên, nàng cắn nhẹ môi dưới, hé miệng nói: “Ngài ra đây một mình à? Con đỡ ngài đi về nhé, còn nhớ chỗ ở không?”
Lão thái thái không nói gì mà chỉ mím chặt môi nhìn nàng chăm chăm.
…
Ân Lạc Thanh trên ngọn núi giả đợi trái đợi phải cũng không đợi được Ân Mịch Đường trở lại, may mà qua một lát thì nha hoàn được cử đi lấy đồ ăn vặt trở về trước. Ân Lạc Thanh cho nha hoàn một ánh mắt, nói với mấy vị khách này là Ân Mịch Đường đột nhiên có việc phải đến tiền viện giúp đỡ, phân phó nha hoàn đến nói câu xin lỗi với khách.
Ân Lạc Thanh lại cho mấy nha hoàn ánh mắt kêu bọn họ lặng lẽ cho người đi tìm Ân Mịch Đường, theo sự hiểu biết của Ân Lạc Thanh đối với em gái thì nàng không phải là người không có chừng mực mà chạy lung tung. Hôm nay đến nhà chú hai, cũng sẽ không gặp phải nguy hiểm gì, nhưng không khéo lại gặp phải mấy vị khách khó nhằn, nên nàng mới phân phó nha hoàn đi tìm một chút, thuận tiện giúp đỡ giải vây.
Một tiếng sau, các cô gái cũng lục tục phải về nhà, Ân Lạc Thanh bèn tự mình tiễn bọn họ đi, sau đó vội đi hỏi nha hoàn, mới biết được là vẫn chưa tìm thấy Ân Mịch Đường.
Tim Ân Lạc Thanh run lên, rồi mới ẩn ẩn cảm thấy không đúng lắm. Nàng vội chạy đi tìm mẹ, nói lại rõ ràng chuyện buổi chiều không tìm thấy Ân Mịch Đường ở hậu viện.
“Gì cơ? Đường Đưởng mất tích cả một buổi chiều sao?” Ân Tranh và Ân Đoạt vừa tiếp đãi xong khách nhân ở tiền viện trở lại.
“Vâng.” Ân Lạc Thanh đáp một tiếng, sau đó kể lại chuyện chiều nay một lần.
Ngụy Giai Minh vội nói: “Đường Đường không phải là đứa nhỏ không có chừng mực, vẫn nên nhanh chóng đi tìm đi. Tuy nói nhà chú hai cùng nhà mình đều sẽ không có gì nguy hiểm, nhưng ai mà biết được sẽ có chuyện gì ngoài ý muốn hay không chứ.”
“Tỷ dâu nói phải.” Ân Đoạt nhanh chóng cho người men theo lộ tuyến Ân Mịch Đường rời đi mà Ân Lạc Thanh nói đi tìm.
Người được phái đi còn chưa đi được bao lâu thì một tiểu nha hoàn chưa đến mười tuổi đã vội chạy đến, nói Ân Mịch Đường bảo nàng đến đây báo tin.
Mọi người chạy đến viện của thái thái thì nhìn thấy Ân Mịch Đường đang ngồi dưới gốc cây nói chuyện cùng thái thái.