Đừng Hòng Cướp Hoàng Hậu Của Trẫm

Chương 84




Sáng sớm mấy ngày sau, khi Ân Mịch Đường còn chưa ngủ dậy thì Tán Thu bên người Tiểu Đậu Đỏ đã đến tìm nàng rồi.

“Gì cơ?” đầu Ân Mịch Đường còn hơi mơ hồ.

“Đại miêu sắp không được rồi, Nhị điện hạ ôm nó cả đêm, có lẽ không thể chống đỡ thêm được nữa.”

Ân Mịch Đường vội hất chăn ra, bảo nha hoàn hầu hạ rửa mặt chải đầu, thay y phục, rồi vội vội vàng vàng đi đến Lăng Vân Cung. Tiểu Đậu Đỏ đã đến trước, đang ngồi bên cạnh Thích Như Quy, lo lắng nhìn đại miêu trong lòng hắn.

Đại miêu lớn tuổi rồi, lúc chưa dời đô cũng đã ngày càng lười biếng, phần lớn thời gian trong một ngày đều dùng để ngủ, mà sau khi đến thành Liên An thì càng lười hơn nữa.

Ân Mịch Đường lặng lẽ nhích đến gần Tiểu Đậu Đỏ ngồi xuống, cẩn cẩn thận thận giơ tay sờ lớp lông mềm trên người đại miêu. Lớp da bụng của đại miêu từ từ động đậy hai cái, nó mở mắt ra nhìn Ân Mịch Đường xong lại chậm rì rì nhắm mắt lại, làm ổ trong lòng Thích Như Quy, chỉ còn lại tiếng hít thở.

Ba người yên lặng ở bên đại miêu rất lâu, Thích Như Quy cảm thấy hô hấp của đại miêu trong lòng mình càng ngày càng chậm, hắn vỗ vỗ nó, nói với Ân Mịch Đường và Tiểu Đậu Đỏ: “Đã gặp nó một lần sau cùng rồi, các muội đi về đi.”

Thích Như Quy không nỡ để hai tiểu cô nương mắt mở trừng trừng nhìn đại miêu rời đi.

“Muội muốn ở cùng nó …..” mắt Tiểu Đậu Đỏ đã đỏ lên.

“Nghe lời.” Thích Như Quy quay qua nói với Ân Mịch Đường: “Đậu Ngọt, muội mang Đậu Đỏ đi trước đi.”

Ân Mịch Đường gật gật đầu, đứng dậy kéo Tiểu Đậu Đỏ lên, hai người không nỡ đi ra ngoài.

Ra khỏi Lăng Vân Cung, Ân Mịch Đường cầm khăn lau nước mắt cho Tiểu Đậu Đỏ rồi an ủi nàng: “Đừng khóc nữa, đại miêu đã sống rất thọ rồi, tuổi thọ đều sẽ có đầu cuối, không chỉ là mèo, mà người cũng giống vậy.”

“Tỷ biết, chỉ là trong lòng khó chịu …..”

Trong lòng Ân Mịch Đường cũng không có tư vị gì, đại miêu đã ở bên cạnh nàng rất lâu rất lâu, nhưng cứ thế mà đi rồi.

Nàng quay đầu lại nhìn Lăng Vân Cung ở phía sau, cách từng tầng tường viện nhưng lại biết nó đang ở bên trong, biết nó đang rời đi. Qua hôm nay, sẽ không gặp được nó nữa.

“Đậu Ngọt, muội về trước đi, tỷ muốn đến Thẩm Tiêu Cung.”

“Ừm.” Ân Mịch Đường lau nước mắt cho Tiểu Đậu Đỏ xong mới tạm biệt nàng.

Trên đường trở về, Ân Mịch Đường từ xa đã nhìn thấy Hàn Tấn và Hàn Thiều Hoa đang tranh chấp. Ân Mịch Đường hơi kinh ngạc, dù sao thì Hàn Thiều Hoa hay là Hàn Tấn đều là người có tính khí tốt, quan hệ của hai huynh muội bọn họ cũng luôn rất tốt, trước nay chưa từng đỏ mặt với nhau lần nào. Chẳng qua đó dù sao cũng là chuyện nhà của bọn họ, Ân Mịch Đường cũng không tiện đi qua hỏi han, nên rẽ qua đường khác tránh đi.

Hàn Tấn nói: “Nàng ấy quả nhiên là tránh đi rồi.”

Hàn Thiều Hoa lại không thấy ngoài ý muốn, thở dài nói: “Ca, trong cung này trừ Ân Nguyệt Nghiên kia ra thì không có ai là kẻ ngốc cả. Huynh muốn dẫn Ân Mịch Đường qua đây, dù nàng có muốn qua thì cũng sẽ kéo công chúa hoặc người khác đi cùng, tuyệt đối sẽ không liều lĩnh đâu.”

Hàn Tấn suy nghĩ một chút, đột nhiên cười lên, trong lòng đã có tính toán: “Không sao.”

Hàn Thiều Hoa nhịn lại nhịn, nhưng vẫn không nhịn được mà nói: “Ca, muội là cái gì đây? Trong nhà muốn dùng muội như con cờ vậy ư?”

“Muội đừng suy nghĩ nhiều.”

“Làm sao muội không nghĩ nhiều được đây? Bây giờ trong nhà rõ ràng là muốn đẩy muội ra mà!” đầu mày Hàn Thiều Hoa nhíu chặt.

Hàn Tấn nghiêm chỉnh lại, chỉ vào Hàn Thiều Hoa nói: “Muội cho là người trong nhà muốn đẩy muội ra làm quân cờ ư? Những người bị mang tiến cung này có ai không phải là quân cờ dưới tay Bệ hạ cơ chứ?”

“Ca, muội thấy huynh nghĩ nhiều rồi, Hoàng Thượng cần gì phải lãng phí nhiều năm để bày bố mấy quân cờ vô dụng chứ?”

“Vô dụng sao?” Hàn Tấn hơi thất vọng, “Trong nhà bồi dưỡng muội thế nào vậy? Bây giờ muội lại chỉ có tầm mắt như vậy thôi sao? Thiều Hoa, sinh ra trong gia đình thế này, đời này của muội không thể tách rời với lợi ích gia tộc phía sau muội được! Trong nhà xảy ra chuyện, muội há có thể sống được sao?”

Hàn Thiều Hoa quay mặt đi, nhìn rừng cây tĩnh mịch phía xa. Không phải nàng không hiểu, nhưng chính là vì hiểu rất triệt để, nên mới thấy lạnh lòng.

Hàn Tấn vỗ vỗ vai nàng nói: “Ca ca biết muội biết lẽ phải nhất, những lời trẻ con này nói với ca ca cũng thôi, nhưng đừng để phụ thân nghe thấy.”

Hàn Thiều Hòa đẩy tay hắn ra, đi trở về.

Lúc chạng vạng, khi Ân Mịch Đường chuẩn bị phái nha hoàn đi Lăng Phượng Cung hỏi xem Tiểu Đậu Đỏ đã trở về chưa, thì thấy Biệt Chi vội vội vàng vàng tiến vào, mặt mũi căng thẳng nói: “Cô nương, Nhật Chiếu Đường xảy ra chuyện rồi!”

Bán Dạ ở bên cạnh cười hì hì nói: “Biệt Chi tỷ tỷ, Nhật Chiếu Đường xảy ra chuyện mà tỷ lại gấp gáp như thế, không phải là nhìn trúng công tử nhà nào rồi đó chứ?”

“Bán Dạ!” Biệt Chi trừng nàng ta một cái, “Ta gấp như thế đương nhiên là bởi vì có liên quan với cô nương nhà chúng ta rồi!”

Nghe nàng nói thế, không chỉ là Bán Dạ, mà đến cả Kinh Thước và Minh Thiền ở bên cạnh cũng đều nhìn qua.

“Cũng không biết là chuyện gì, Vưu công tử đến chỗ Kê công tử mượn sách, trong cuốn sách nào đó trong giá rơi ra một bức chân dung, bức chân dung đó …. Vẽ cô nương nhà chúng ta!”

Ân Mịch Đường vốn đang lật đống son trên bàn trang điểm vừa câu được câu không nghe Biệt Chi nói chuyện, nghe đến đây cũng ngây ra một lát, chậm nửa nhịp mới “Hả?” một tiếng.

Biệt Chi ấp a ấp úng nói: “Lúc Vưu công tử lật bức chân dung đó ra, Kê công tử lập tức cướp lại, sau đó cũng không biết làm sao, hai người lại đánh nhau. Cung nhân ở Nhật Chiếu Đường thấy không đúng, liền đi mời Hoàng Thượng rồi.”

Biệt Chi vừa nói xong, tiểu nha hoàn trong viện đi vào bẩm báo, Ân Thiếu Bách cho tiểu thái giám bên người đến, lo Ân Mịch Đường không biết chuyện này. Ý của Ân Thiếu Bách là muốn Ân Mịch Đường đến đó một chuyến.

“Cô nương, ngài ngây ra làm gì nữa! Nhanh chóng đi qua thôi! Tốt nhất là ngăn Hoàng thượng lại trước khi ngài ấy chạy đến đó.”

Ân Mịch Đường nhíu mày suy nghĩ.

Không bao lâu lại có một tiểu nha hoàn trong viện tiến vào bẩm báo, Thích Như Quy cũng phái tiểu thái giám bên người đến mời Ân Mịch Đường đi qua.

Ân Mịch Đường nhìn hộp trang điểm trong tay rất lâu, cũng không biết làm sao lại nghĩ đến tình cảnh tranh chấp giữa Hàn Tấn và Hàn Thiều Hoa hôm nay. Rõ ràng là hai chuyện không liên quan đến nhau, nhưng Ân Mịch Đường vẫn không tự chủ được liên hệ hai chuyện này lại với nhau.

Thích Vô Biệt ngồi trên ghế đầu ở Nhật Chiếu Đường, nhìn bức chân dung trong tay. Hắn từ lúc đến cũng chưa nói lời nào, vẫn luôn đánh giá bức chân dung này. Ân Mịch Đường trong bức chân dung mặc bộ đồ mùa xuân nhẹ nhàng, đi trong vườn chuối sứ, chắc là vẽ lúc ở Ngạc Nam.

Kê Chiêu mặt mũi tím bầm quỳ bên dưới, Vưu Thanh Hoài cũng treo tay quỳ ở bên cạnh. Thích Như Quy, Ân Thiếu Bách và Hàn Tấn đứng một bên.

“Xin Hoàng Thượng giáng tội!” Kê Chiêu phủ phục dưới đất, trán chạm vào sàn nhà đá hoa lạnh lẽo.

Vưu Thanh Hoài nhìn hắn một cái, trong lòng cực kỳ không phải tư vị gì. Chuyện này là vì hắn mà nên, nếu không phải hắn lật mở lung tung thì cũng sẽ không phát hiện trang chân dung đó. Hắn càng là hồ đồ, cứ thế vui vẻ đi hỏi Kê Chiêu, Kê Chiêu lúc đó vội vàng đánh một quyền qua, cứ thế hai người liền đánh nhau. Sau đó cũng không biết thế nào, người bên ngoài liền biết được, chuyện cũng cứ thế mà nháo lớn.

Bây giờ nghĩ lại, trong lòng Vưu Thanh Hoài cực kỳ hối hận. Đều là huynh đệ tốt từ nhỏ lớn lên cùng nhau, nếu Kê Chiêu có chuyện gì thì nửa đởi sau của hắn vĩnh viễn sẽ phải sống trong hối hận.

Chuyện này ….. nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, nhưng có nam nhân nào có thể tha thứ cho người luôn nhớ đến vị hôn thê của mình chứ? Mà nam nhân này còn là Hoàng đế nữa.

Vưu Thanh Hoài càng nghĩ càng sợ, cũng phủ phục trên mặt đất theo: “Xin Hoàng Thượng giáng tội!”

Còn giáng tội gì? Thì hắn nói không ra được.

Thích Như Quy cầu tình: “Ca, trong này chắc là có nhầm lẫn gì đó.”

Ân Thiếu Bách cũng cầu tình: “Hoàng Thượng, Kê Chiêu không phải là người như thế.”

“Nhị Điện Hạ và Thiếu Bách nói không sai, còn mong Bệ Hạ bớt giận.” Hàn Tấn cũng nói.

Thích Vô Biệt lúc này mới dời ánh mắt khỏi bức chân dung, hắn gật đầu cười nói: “Vẽ không tệ.”

“Xin Bệ Hạ giáng tội!” Kê Chiêu không có mặt mũi ngẩng đầu lên, đỏ mắt lặp lại một lần.

Thích Vô Biệt nhìn Ân Mịch Đường đang được tiểu thái giám mời vào, ý cười bên khóe miệng càng sâu, nói: “Ánh mắt cũng không tệ.”

Hai câu này của Thích Vô Biệt bị Ân Mịch Đường mới bước vào nghe thấy, Ân Mịch Đường nghiêng đầu nhìn hai người đang quỳ trên mặt đất, dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn Thích Vô Biệt.

“Ân tứ cô nương đến rồi, chuyện này không bằng hỏi Ân tứ cô nương thử, xem xem trong chuyện này có phải là có hiểu nhầm gì hay chăng.” Hàn Tấn nói.

Nghe nói Ân Mịch Đường đến, lại nghe lời này của Hàn Tấn, sợ là muốn liên lụy đến Ân Mịch Đường đây. Thân thể Kê Chiêu run lên, lại lớn tiếng nói: “Chuyện này không chút quan hệ nào với Ân tứ cô nương, xin Bệ hạ trách phạt một mình Kê Chiêu là được! Nếu Bệ hạ không tin, Kê Chiêu nguyện lấy cái chết để tỏ rõ sự trong sạch!”

Nghe lời này của Kê Chiêu, Ân Mịch Đường hơi kinh ngạc. Nàng trợn to mắt, lấy ngón tay chỉ chỉ Kê Chiêu, lại dùng khẩu hình nói “thích”, cuối cùng chỉ chỉ mình, âm thầm hỏi Thích Vô Biệt.

“Huynh ấy thích muội hả?”

Thích Vô Biệt bật cười, nhìn Ân Mịch Đường gật đầu.

Người khác không chú ý đến động tác nhỏ giữa Ân Mịch Đường và Thích Vô Biệt, nhưng Thích Như Quy lại thấy được, hắn hơi kinh ngạc nhìn Thích Vô Biệt đang ngồi trên ghế thái sư một cái. Lúc đầu là ai mấy lần trong tối ngoài sáng bảo hắn cách Ân Mịch Đường xa một chút thế? Sao đổi một người khác thì đãi ngộ liền không giống rồi? Hắn cau mày dời tầm mắt đi chỗ khác.

“Đều bình thân cả đi.” Thích Vô Biệt đứng lên.

Hắn biết, Đậu Ngọt của hắn tốt như thế, sao có thể thiếu được mấy người ái mộ nàng cơ chứ.

Mắt nhìn người của Kê Chiêu này không tệ, không có mù.